Chương 12: Ấm Áp Lạ Thường

Căn nhà cũ của Park Jieun nằm trong một khu phố nhỏ. Con đường dính đầy bùn đất vì trời mưa. Nơi đây khác xa với vẻ hào nhoáng của thành phố Seoul ngoài kia.

"Nhà bác nhỏ cũng rất cũ kỹ, hai đứa không chê thì vào ngồi chơi." Park Jieun rút chìa khoá mở cánh cửa bằng sắt ra.

Ba người họ đi vào nhà. Căn nhà khá nhỏ, tuy màu sơn rất đẹp nhưng theo sương gió mà phai dần.

Jisung và Minho cùng nhau ngồi xuống ghế sopha. Jieun lục đục trong bếp rót nước cho hai người.

"Căn nhà này đã lâu không có người ở, hai đứa uống tạm nước lọc nhé?"

Đón ly nước từ Jieun, Jisung mỉm cười. "Cháu cám ơn."

"Để con sai người dọn dẹp lại căn nhà. Mang thêm một ít đồ dùng nữa. Chứ như thế này thì thật là bất tiện." Hắn lo lắng nói.

"Không sao, ta có thể tự dọn dẹp mà." Bà xua tay.

"Mẹ à, lần này mẹ nghe lời con đi, sức khoẻ của mẹ còn yếu nên là để con gọi người đến dọn dẹp. Chẳng lẽ một chút việc nhỏ này mà con cũng không thể giúp mẹ hay sao?"

Park Jieun thấy con trai mình nói vậy đành thở dài đồng ý. "Được rồi, ta nghe theo con."

"Jisung, cháu có muốn tham quan nhà bác một chút không?" Bà hỏi cậu.

Jisung nhanh chóng gật đầu. "Vâng, cháu muốn ạ."

"Ồ... Bác thật sự có một chỗ vẽ tranh rất tuyệt!" Jisung phấn khởi lớn tiếng.

Không ngờ trong một căn nhà nhỏ này lại có lầu gác mái. Mà nơi đây chứa đầy những tranh vẽ, giá vẽ, sơn nước, giấy trắng còn có vài bức tượng điêu khắc và cọ vẽ, đủ loại, đủ kích thước... Các dụng cụ vẽ không thiếu một thứ gì.

Khi nhìn thấy những thứ này, ánh mắt của cậu cực kì lấp lánh.

Minho lại chăm chăm nhìn cậu như một hiện tượng lạ. Han Jisung như thế này thật kỳ lạ làm hắn cảm thấy thật lạ lẫm. Hắn còn tưởng cậu rất lạnh lùng và lãnh đạm với mọi thứ chứ. Nhưng bây giờ trên gương mặt cậu lại hiện ra một nét thích thú và tán thưởng như một đứa trẻ. Tim của hắn lại vì sự lạ lẫm này mà có chút tăng nhịp đập.

"Cháu thích vẽ tranh à?" Jieun ngạc nhiên hỏi.

Han Jisung nhiệt tình gật đầu. "Vâng, cháu rất thích vẽ. Ngay từ nhỏ cháu đã thích. Nhưng ba mẹ cháu không muốn cháu vẽ vì họ cảm thấy việc đó sẽ làm cháu bẩn và mất thời gian. Nên lâu rồi cháu không vẽ."

"Bác cũng rất thích. Hay là cháu hãy thường xuyên đến đây chơi với bác nhé, hai người chúng ta sẽ cùng nhau vẽ." Park Jieun cười hiền hậu nói.

Jisung không hề một chút nao núng nào mà ngay lập tức đồng ý. "Vâng ạ, cháu sẽ thường xuyên ghé ạ."

Jieun lại cười nhìn cậu bé trước mặt. Tuy chỉ mới gặp nhau nhưng bà cảm thấy Han Jisung rất đặc biệt, nói chuyện cũng rất hợp với bà. Bà thật sự rất an lòng khi Minho kết hôn với cậu bé này.

"Xuống đây, bác còn muốn cho cháu xem cái này."

Park Jieun nắm tay cậu xuống lầu, Minho chỉ biết lẽo đẽo đi theo. Bà dẫn cậu vào phòng ngủ của mình. Từ dưới gầm giường, lôi ra một chiếc hộp giấy cũ. Bà mở nắp hộp ra làm cậu hơi ngạc nhiên. Bên trong là những bộ quần áo nhỏ xíu của trẻ con, còn có vài tấm hình.

"Là hình của Minho chụp chưa đầy một tuổi. Con xem xem, nhìn nó rất đáng yêu phải không?"

Bà cầm một tấm hình lên. Trong tấm hình là một em bé mặt mũi tròn tròn rất dễ thương. Một đứa bé rất đáng yêu làm người ta muốn ngắm nhìn không thôi. Thì ra người này ngay từ nhỏ đã là yêu nghiệt rồi.

Han Jisung sờ vào mặt của tấm ảnh, cười cười khen: "Quả thật rất đáng yêu."

Nghe cậu khen, mặt của Minho có chút phiếm hồng, nhưng chỉ trong chốc lát. Đáng chết thật! Hắn lại bị cái gì vậy?!

Hắn ngay lập tức bất mãn nói: "Mẹ à! Sao mẹ lại đưa hình hồi nhỏ của con cho người lạ xem."

"Đây đâu phải người lạ đây là vị hôn phu của con." Park Jieun liếc nhìn hắn.

"Mẹ à, con không..."

"Nếu không chịu được xấu hổ thì con ra ngoài đi." Park Jieun có chút bông đùa nói.

Hắn lại bất mãn: "Mẹ thật là..."

Nói thì nói như vậy. Nhưng hắn cũng chịu đi ra ngoài phòng khách. Để hai người lại nói chuyện.

Park Jieun nhìn theo bóng hắn đi ra ngoài mà cười. "Đứa con này chỉ được cái miệng thôi."

Han Jisung cũng có chút buồn cười. Khóe môi cong lên một đường.

"Còn đây là tấm hình Minho mừng sinh nhật một tuổi. Qua ngày hôm sau thì bác đã bị bắt, còn nó thì được đưa về nhà Lee Minhyuk." Park Jieun lại cầm lấy một tấm hình khác lên, giọng nói run run.

Cậu đau thương nhìn người bên cạnh, không chần chừ mà nắm lấy bàn tay run rẩy của bà. "Bác à, mọi chuyện đều đã là quá khứ. Bây giờ, tuy rằng không được công khai nhưng Minho vẫn ở bên bác mà."

"Cảm ơn cháu. Chắc là cháu tò mò muốn biết bác đã phạm tội gì mà phải vào tù phải không?" Park Jieun lại khó khăn hỏi.

"Nếu bác không muốn nói thì đừng nói. Thật ra cháu cũng cảm thấy mình không nên nghe. Tuy rằng cháu và Minho sau này sẽ cùng nhau kết hôn. Nhưng bác thấy đó, cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc hôn nhân giao thương, lấy lợi ích của hai tập đoàn làm điều kiện kèm theo. Cháu và cậu ấy không phải vì tình yêu, vì vậy những chuyện riêng tư này cháu cảm thấy không nên biết."

"Sao cháu biết chắc rằng không có tình yêu? Jisung, cái cách Minho nhìn cháu rất đặc biệt. Cháu không nhận ra điều đó sao?" Bà ngạc nhiên hỏi.

Jisung bật cười lắc đầu như vừa nghe được điều rất buồn cười. "Bác à, không phải đâu. Minho ghét cháu còn không hết, làm sao có thể? Nếu như là nhìn thì chỉ có ánh mắt tức giận cùng thù địch mà thôi."

"Jisung! Ta là người lớn, đã trải qua rất nhiều chuyện. Tuy rằng cháu là cậu bé thông minh, tài năng hơn người nhưng những chuyện này cháu không rõ hơn ta được đâu." Jieun cười nói.
Nghe vậy, cậu chỉ biết lẳng lặng nhìn người trước mặt một cách khó hiểu. Cậu trước giờ không có khái niệm gì về tình yêu này. Vì thế giới của cậu vốn dĩ không thể tồn tại thứ gọi là tình yêu.

Jieun lại cầm lấy bàn tay trắng nõn của cậu nắm vào lòng bàn tay. "Jisung! Tình cảm của con người rất kỳ lạ. Bất chợt đi rồi lại bất chợt đến khiến con người ta không kịp trở tay. Có đôi khi cháu tưởng rằng bản thân mình rất ghét người đó nhưng thực chất người đó đã chiếm trong lòng cháu một khoảng rất lớn lúc nào không hay."

Cậu chăm chú nghe lời Park Jieun nói. Muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Jieun và Jisung không biết được rằng bên ngoài có người đang đứng đằng sau cánh cửa lắng nghe hai người nói chuyện.

Một lúc sau, bà lại lên tiếng: "Jisung, bác nhờ cháu một chuyện được không ? "

"Vâng, bác cứ nói."

"Giúp bác chăm sóc Minho nhé. Bác không thể ở bên cạnh nó hằng ngày nhưng cháu thì có thể. Minho ngay từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh, ở nhà của Lee Minhyuk, thì chắc người phụ nữ kia cũng chẳng chăm sóc nó mà giao cho người hầu. Nó rất cần một người bên cạnh chăm sóc và thương yêu nó." Bà ôn tồn nói.

Jisung cắn môi, chần chừ một lát mới gật đầu. Nếu như cậu từ chối thì cũng giống như một loại tội nghiệt.

Hai người trò chuyện một lúc lâu mới rời khỏi phòng. Ra ngoài phòng khách đã thấy Minho ngồi ở ghế sopha.

"Minho cũng không còn sớm nữa con mau đưa Jisung về nhà đi." Jieun lên tiếng.

Lee Minho cũng không tỏ vẻ gì. Chỉ nhìn mẹ mình gật đầu một cái. "Con biết rồi, con sẽ đưa cậu ấy về."

Đi ra khỏi cửa, Jisung cúi chào lễ phép. "Con xin phép về. Bác mau vào nhà đi ạ, trời vừa mưa xong nên rất lạnh."

"Được rồi, bác vào nhà ngay đây. Nhớ thường xuyên tới đây chơi với bác nhé." Park Jieun cười dịu hiền nói.

"Vâng, cháu nhớ rồi ạ." Cậu cười đáp.

Nói xong, Jieun trở vào nhà. Cậu xoay người lại bước ra khỏi cổng đã thấy Lee Minho đứng dựa vào xe. Hắn nhìn thấy cậu liền mở cửa xe.

Han Jisung nhanh chóng ngồi vào trong xe. "Cảm ơn."

Lee Minho cũng ngồi vào ghế lái, khởi động xe đi.

Suốt quãng đường đi đều là bầu không khí im lặng bao trùm.

Lúc sau, không chịu được nữa hắn mới mở miệng trước: "Cậu không muốn hỏi tôi gì sao?"

Ngay từ đầu đến giờ, cậu không có một chút tức giận nào vì sự lừa dối này của gia đình hắn. Cũng không có hành vi nào là khinh thường hay khó chịu đối với mẹ hắn hay thân phận thật sự của hắn. Minho nghĩ cậu chắc hẳn phải rất muốn biết về chuyện của hắn.

Nhưng câu trả lời của Han Jisung lại khác xa hoàn toàn với suy nghĩ của hắn. "Tôi trước giờ đều không hứng thú với chuyện của bậc phụ huynh."

"Cậu là cậu, tôi là tôi. Tuy rằng chúng ta sau này cùng nhau kết hôn nhưng tôi cũng không nghĩ đến việc sẽ can dự vào đời tư của nhau trừ khi nó ảnh hưởng đến chuyện của hai tập đoàn." Cậu lại nhàn nhạt nói thêm.

Tuy rằng lời nói này của cậu nghe ra thật lạnh lùng nhưng trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy một trận ấm áp lạ thường.

Một lúc sau hắn lại lên tiếng: "Tại sao cậu lại giúp mẹ tôi lại còn đối xử với bà ấy rất tốt? Lúc nãy cậu cũng nghe rồi thân phận cùng quá khứ của mẹ tôi..."

"Bởi vì mẹ cậu khác xa hoàn toàn với mẹ tôi." Cậu bỗng dưng cắt ngang lời hắn.

"Không lẽ mẹ cậu không thương cậu?"

"Không phải, làm gì có mẹ nào mà không thương con chứ? Chỉ là mẹ tôi thuộc kiểu người rắn rỏi và mạnh mẽ, bà ấy không có thói quen thể hiện tình cảm cũng chẳng biết thể hiện tình cảm với con mình. Mẹ tôi dạy dỗ tôi rất nghiêm khắc, bà ấy đa phần chỉ chỉ ra cho tôi thấy những mặt đen tối và xấu xa của xã hội này nhưng lại quên mất chỉ cho tôi những mặt tốt đẹp của nó."

Han Jisung đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Trời lại bắt đầu mưa nặng hạt.

Hai đồng tử của Lee Minho nhất thời co giãn. Hắn quay mặt sang nhìn cậu nhưng cậu thì đang ngắm mưa. Có điều gì ở cậu làm hắn cảm thấy rất tò mò, rất muốn tìm hiểu.

Lee Minho quay lại tập chung lái xe, mở miệng hỏi tiếp: "Vậy ai là người chỉ cho cậu?"

"Chị của tôi..." Tiếng cậu nhỏ dần rồi nhạt nhòa trong không khí.

Hắn lại có chút cứng ngắc. Tay lái cũng siết chặt rồi lại buông ra. Lee Minho không hỏi thêm gì nữa. Hắn đột nhiên cảm thấy có lỗi, chuyện đau lòng của cậu đã từng bị hắn đem ra làm trò đùa, phanh phui cho giới báo chí. Chắc chắn cậu cảm thấy bị tổn thương. Đêm đó thấy chị mình chết ngay trước mặt mình, cậu hẳn đã phải rất đau đớn, hoảng sợ đến mức nào. Thương tâm đến mức chấn thương về tâm lý...

Một cảm giác day dứt cùng hối hận trong hắn trỗi dậy.

Hắn một lần nữa quay sang nhìn cậu. Nhìn dáng người nhỏ nhắn của cậu, đôi vai của cậu giống như một mình chống đỡ với cả thế giới này khiến người ta không kiềm lòng được mà muốn che chở, bảo vệ.

Chiếc xe chạy nhanh trên đường rồi đến một ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố. Cánh cổng cao lớn tự động mở ra, Minho lái xe chạy vào trong. Chiếc xe dừng trước dinh thự to lớn, nguy nga.

Hắn tắt máy, nhìn qua Jisung thì thấy cậu đã ngủ từ lúc nào không hay, cả người cuộn tròn trên ghế. Lee Minho bỗng dưng cảm thấy bộ dạng của cậu lúc này rất đáng yêu.

Ngày hôm nay, hắn đã thấy ở Han Jisung một mặt khác mà trước giờ hắn vẫn không hề biết. Một Han Jisung ấm áp và đáng yêu nhưng cũng thật cô đơn và khổ tâm. Nếu như trước kia cậu lạnh lùng đanh thép, miệng mồm lúc nào cũng xỏ xiên hắn thì bây giờ trông cậu rất dịu dàng và nhỏ nhắn.

Làm Lee Minho ngày hôm nay cảm giác thật lạ lẫm, hình như sự thù ghét trong hắn đột nhiên biến mất hoàn toàn.

Từ trong dinh thự, người hầu cùng quản gia chạy ra đón.

Hắn bước xuống xe, đi vòng qua kia mở cửa. Cánh tay ôm lấy thân ảnh của cậu bế ngang người. Cậu không tỉnh, lại vùi đầu vào ngực hắn mà ngủ.

Lee Minho lại vì hành động này của cậu mà bộc phát một tràn rung động kịch liệt. Trái tim đột nhiên không tự chủ được mà đập nhanh.

Điều chỉnh lại tâm trạng, hắn nói với người quản gia: "Chỉ cho tôi phòng của cậu ấy."

"Vâng. Lee thiếu gia xin đi theo tôi." Người quản gia cung kính đáp.

Hắn đi theo người quản gia bế cậu vào căn phòng nằm ở lầu một. Đây là một căn phòng rộng lớn, thiết kế đơn giản tinh tế không như những căn phòng của thiếu gia khác, chỉ lấy màu trắng xám làm chủ đạo.

Hắn đặt cậu nằm trên một chiếc giường cỡ lớn. Vừa đặt cậu xuống nệm, Jisung đã dụi dụi mặt mình vào gối tìm cảm giác êm ái mà ngủ vùi.

Lee Minho kéo mền lên đắp cho cậu. Trong đầu suy nghĩ thì ra trong lúc ngủ chàng trai này lại đáng yêu đến như vậy, khác xa với dáng vẻ thiếu gia kiêu ngạo, lạnh lùng mà hắn thấy.

Hắn đưa mắt ngắm nhìn căn phòng của cậu. Phát hiện trong phòng cậu treo rất nhiều ảnh của cậu khi còn nhỏ chụp cùng một cô gái có gương mặt rất giống cậu nhưng nét mặt dịu dàng, vui tươi hơn Han Jisung. Hắn đoán chắc là chị của cậu, Han Jiah.

Mỗi tấm hình, Han Jisung đều lộ ra nụ cười rất vui vẻ, rất trẻ con. Nụ cười này hình như hắn chưa bao giờ được thấy ở cậu trước đây. Chắc hẳn cậu rất yêu quý chị của mình.

Hắn lại cúi xuống nhìn ngắm cậu. Han Jisung thật sự mà nói rất điển trai mà hắn không có cách nào phủ nhận vẻ đẹp này. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu đã bị vẻ đẹp này làm cho chấn động. Dung nhan tuấn mỹ của cậu rất động lòng người.

Nếu như vài tiếng trước, hắn rất ghét cậu, còn muốn tìm cách khiêu khích cậu để phá bỏ hôn ước. Thì bây giờ nhìn bộ dạng ngoan ngoãn vô lo vô ưu khi ngủ của cậu, hắn lại thấy tim mình bị cảm giác ngọt ngào cùng rung động xâm chiếm.

Hắn không kiềm lòng được mà đưa tay vuốt ve má cậu. Làn da trắng nõn dưới ngón tay hắn thật mịn màng như da của em bé. Hắn lại nhìn xuống đôi môi anh đào trái tim của cậu.

"Thình thịch."

Lee Minho ngay lập tức rút tay lại. Hắn sợ mình lại làm chuyện không nên làm. Đáng chết hắn lại bị sao thế này? Tại sao suốt mấy hôm nay hắn lại không tự chủ được trái tim mình?

Đây là lần đầu tiên hắn không tự chủ được. Lại phải kiềm chế bản thân không hôn ai đó. Hắn trước kia bản thân muốn gì đều phải có. Nay chỉ một chuyện nhỏ này cũng làm khó hắn!

Nhưng mà hắn vẫn là không nỡ rời đi. Si mê ngắm nhìn gương mặt của Jisung. Cậu đang ngủ rất ngon tựa như thiên thần.

Lee Minho phát hiện kết hôn với cậu cũng không có gì là không tốt.

Một lúc sau hắn mới kiềm lòng mà xoay người ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro