Chap 7: Em là của anh, đừng quên điều đó

Lịch trình hôm đó bỗng bị hoãn một cách bất ngờ. Không còn tiếng quản lý gọi dồn dập, không còn phải vội vã chạy từ phòng tập sang phòng thu – tất cả đều như được ai đó sắp xếp để nhóm có một buổi chiều thảnh thơi. Thật ra, chỉ có Lee Know và Han Jisung mới thấy rõ: đó là lần hiếm hoi họ có thể… thở.

Jisung ngồi ở một góc phòng ký túc xá, chiếc headphone to bản che gần nửa mặt. Mắt cậu lơ đãng nhìn dòng lời bài hát đang gõ dở trên laptop, còn tai thì không nghe gì ngoài tiếng gõ phím của chính mình. Dạo gần đây, cảm xúc lạ lẫm trong tim khiến Jisung chẳng thể tập trung nổi nữa.

Cánh cửa phòng bật mở. Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, rồi dừng lại ngay phía sau.

“Em lại viết gì thế?” – Lee Know hỏi, giọng đều đều nhưng mắt nhìn chằm chằm vào lưng Jisung.

“Linh tinh thôi. Một đoạn hook cho project mới…” – Cậu trả lời mà không quay lại.

Lee Know chẳng nói gì thêm. Thay vào đó, anh tiến đến, ngồi phịch xuống cạnh Jisung, kéo headphone xuống cổ cậu, nhìn vào màn hình.

“Viết về tình yêu đơn phương?” – Giọng anh mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại sâu đến khó hiểu.

Jisung bật cười gượng.

– “Em chỉ viết thôi, đâu có nghĩa là tớ đang yêu đơn phương…”

Lee Know không đáp. Anh đưa tay, gõ nhẹ vào phần lời vừa viết xong:

“Cậu đến như ánh nắng,
Nhưng chỉ tỏa sáng khi không thuộc về tớ…”

Một dòng im lặng nặng trĩu rơi xuống giữa họ.

– “Vậy nếu anh hỏi… ánh nắng ấy là ai thì em sẽ trả lời thế nào?” – Anh hỏi, lần này rõ ràng hơn, ngón tay vẫn đặt lên bàn phím nhưng mắt lại dán chặt vào Jisung.

Jisung lặng người vài giây. Cậu biết rõ ánh mắt ấy là gì – không còn là sự trêu đùa mập mờ, không còn là những động chạm vô thức nữa. Đó là sự đòi hỏi. Rõ ràng. Và rất chiếm hữu.

– “Là anh… hay ai khác?”

Jisung nhìn xuống tay mình, rồi ngước lên nhìn vào mắt anh.

“Em không muốn trả lời sai.”

“Thế thì đừng trả lời. Anh sẽ tự xác nhận.”

Ngay sau đó, Lee Know đưa tay nắm lấy cằm Jisung, kéo sát lại. Khoảnh khắc môi hai người chạm nhau, không còn gì ngăn cản được nữa. Không phải là nụ hôn bất ngờ như những lần trước, mà là một sự khẳng định đầy mãnh liệt.

Jisung run lên nhẹ trong giây lát, nhưng rồi cũng đưa tay lên giữ lấy vai Lee Know, đáp lại.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả sự nghi ngờ, lo lắng, những lần chối bỏ nhau đều tan biến.

 ~~~

Sau nụ hôn, họ im lặng. Không ai muốn phá vỡ sự bình yên kỳ lạ đó. Nhưng tất nhiên, sự thật không bao giờ dễ chịu như vậy.

Tiếng thông báo từ điện thoại Lee Know vang lên. Anh rút máy ra xem rồi chau mày.

“Chuyện gì vậy?” – Jisung hỏi, giọng lo lắng.

“Manager báo chiều nay có một buổi gặp gỡ fan bất ngờ, chỉ có một vài thành viên sẽ tham gia để tạo sự gần gũi… Và em nằm trong danh sách.”

“Em á?” – Jisung hỏi tiếp.

Lee Know đưa màn hình ra. Không có tên anh trong danh sách.

“Không sao. Chỉ vài tiếng thôi mà.”

Lee Know im lặng một chút, sau đó siết nhẹ tay Jisung.

“Em đừng quá thân thiết với bất kỳ ai trong đó. Anh sẽ xem lại toàn bộ fancam đấy.”

Jisung cười phá lên:

“Anh thật đáng sợ đấy. Có cần phải ghen đến thế không?”

“Có. Vì anh không thích chia sẻ em với ai cả.” – Lee Know đáp, không hề cười.

~~~ 

Tại buổi fan meeting, Jisung bỗng trở thành tâm điểm. Với mái tóc nhuộm mới, ánh mắt có phần rạng rỡ hơn thường ngày và đặc biệt là… nụ cười nhẹ nhàng mà trước giờ chỉ dành riêng cho Lee Know, hôm nay lại lỡ xuất hiện trước fan.

“Cậu ấy đang cố giấu đi tình cảm của mình.” – Một số fan thì thầm.

“Han Jisung trông có vẻ đang yêu…” – Bình luận ấy lan nhanh khắp mạng xã hội chỉ sau vài giờ.

 ~~~

Tối hôm đó, khi Jisung trở về ký túc xá, Lee Know đã chờ sẵn. Không nói gì, anh kéo Jisung vào phòng riêng, khóa cửa.

“Có gì muốn giải thích không?” – Lee Know hỏi, ánh mắt sắc như dao.

“Về gì?”

“Nụ cười của em. Hôm nay, em cười như thể đang yêu giữa hàng trăm người… và không phải là anh.”

Jisung thở dài. Cậu tiến tới, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.

“Em cười vì nhớ anh. Vì hôm nay không có anh ở đó, nên em cố tỏ ra ổn. Vậy thôi.”

Lee Know vẫn im lặng, không đẩy cậu ra, cũng không quay lại.

Jisung khẽ nói tiếp:

“Em là của anh. Dù có mỉm cười với ai, ánh mắt của em vẫn luôn tìm anh đầu tiên.”

Lúc này, Lee Know mới quay lại. Ánh mắt mềm đi một chút, tay anh siết nhẹ eo Jisung.

– “Nhớ kỹ điều đó. Vì anh… sẽ không bao giờ buông em ra đâu.”

 ~~~

Tối muộn, Jisung ngồi viết tiếp lời bài hát còn dang dở. Lần này, đoạn mới cậu viết có khác:

“Dù đứng giữa ánh đèn,
Trái tim tớ vẫn chỉ lặng lẽ hướng về một người.
Cậu biết rõ điều đó, đúng không?”

Ngay phía sau, Lee Know đang tựa đầu vào vai cậu, nhắm mắt lại, nở một nụ cười rất khẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro