Chap 45: Tỉnh dậy và kể em nghe


Bệnh viện Thiên Ân

Kim Tại Hưởng chạy đến, mới biết Phác Chí Mẫn đang được giải phẫu trong phòng cấp cứu, đèn phòng vẫn sáng đỏ chói như những cây dao sắt nhọn đâm vào lòng cậu.

Kim Tại Hưởng một thân lễ phục đứng trước phòng, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi, bàn chân vì va chạm với nền đất đã trầy xước khá nhiều, đau đớn truyền đến từ lòng bàn chân cũng không sánh được với nỗi đau trong lòng.

Trên sàn đều lưu lại những vệt máu rỉ ra từ chân cậu, Kim Tại Hưởng không có cảm giác, cậu bây giờ chỉ quan tâm hắn.

Dù cho tưởng tượng một ngàn lần, cậu cũng không bao giờ nghĩ đến ngày hạnh phúc nhất của một người xảy ra trên người cậu lại biến thành một ngày bi thương như vậy.

Không biết thời gian đã qua đi bao lâu, Kim Tại Hưởng tưởng như mình đã sợ đến mức ngất đi, cậu nhìn thấy Kim Tử Nghiên từ xa đi tới cũng không có sức lực quản anh.

- Kim Tại Hưởng, em đi xử lý vết thương cho anh.

Kim Tại Hưởng không biết, anh trai nhìn thấy cậu như thế rất đau lòng, anh mất khống chế hướng cậu rống lên.

Cậu biết anh tức giận, nhưng bây giờ cậu mệt mỏi.. chậm rãi ngước mặt lên nhàn nhạt nhìn anh một cái, rồi lại tiếp tục nhìn cửa phòng khép chặt. Chỉ một giây lướt qua anh cũng nhìn thấy, đáy mắt cậu hỗn loạn những cảm xúc ngổn ngang..

Người cậu yêu đang nằm bên trong, đang cùng thần chết đấu tranh, cậu làm sao có thể bỏ hắn rời đi?

Kim Tử Nghiên thở dài, bước đến cạnh cậu, dịu dàng an ủi:

- Tại Hưởng, anh ở đây thay em đợi hắn, em đi xử lý vết thương được không?

Kim Tại Hưởng ngước lên, lắc đầu. Thậm chí đáp lời cậu cũng cảm thấy tốn sức.

- Tại Hưởng... - Anh phải làm sao bây giờ. - Xem như anh năn nỉ em, nghe lời anh một lần?

- Không, em đợi Chí Mẫn trở ra, nhìn thấy hắn em sẽ đi. - Cậu cứng đầu, giọng nhẹ như gió.

- Em một lát trước khi hắn trở ra ngất đi thì làm thế nào? Đi xử lý vết thương rồi quay lại đây. Em không biết chăm sóc bản thân mình, nếu tên đó biết sẽ đau lòng..

Kim Tại Hưởng im lặng, không đi cũng không đáp, anh nói đúng nhưng cậu muốn đợi hắn..

Lúc này, cha mẹ Phác đã đến nơi, bọn họ so với cậu bình lặng thì gấp gáp hơn nhiều, khi họ biết hắn đánh ngất tất cả vệ sĩ trong biệt thự trốn về Bắc Kinh đã vội vã đáp chuyến tiếp theo trở về, không ngờ chuyến bay của con trai mình xảy ra tai nạn..

Mẹ Yên rất đau lòng ở trong ngực ba Luân khóc không thôi.

Chỉ có Phác Hoắc Luân bình tĩnh nhìn về phía Kim Tại Hưởng đang mặc lễ phục, ông biết hôm nay là hôn lễ của cậu, cũng biết con trai mình vì vậy mà trốn trở về.

Ánh mắt ông nhìn cậu chứa một phần hận ý, mặc dù ông biết cậu không có lỗi, hơn nữa còn rất đáng thương, ở ngày hạnh phúc nhất lại gặp phải việc này; nhưng ông vẫn không tránh khỏi nghĩ đến nếu cậu không khiến Phác Chí Mẫn yêu đến say đắm như thế, thì chuyện này sẽ không xảy ra.

Phác Hoắc Luân cũng có người mà mình yêu thương nhất, vậy chẳng lẽ ông lại không hiểu, tình yêu đều là tự nguyện sao?

Có thể trách ai đây? Đều là họ tự nguyện trao tâm đi mà.. Hơn nữa khi yêu, họ cũng chịu đủ đau khổ rồi..

Phác Hoắc Luân không biết những việc đã xảy ra với Kim Tại Hưởng, không hiểu cậu đã chịu bao nhiêu tổn thương, không rõ cả thể xác lẫn tâm hồn cậu đều lưu lại bao nhiêu vết thương..

Càng không hay, tất cả những thống khổ đó đều là con trai ông mang lại.

Phác Hoắc Luân là một người ngoài cuộc, căn bản không biết Kim Tại Hưởng yêu Phác Chí Mẫn nhiều như thế nào, cũng không biết tình cảm con trai mình dành cho cậu là không có bất kì vật gì có thể đong đếm được.

Ông nhìn lại bộ dáng chật vật của cậu, cũng không nỡ tổn thương cậu nữa, chỉ nhẹ giọng lên tiếng:

- Tiểu Tại, con đi xử lý vết thương đi, ta cùng mẹ Yên ở đây đợi nó là được.

Kim Tại Hưởng ngước lên nhìn ông, nhìn ánh mắt của cậu, Phác Hoắc Luân ngạc nhiên; sợ hãi, lo lắng, đau lòng, tự trách, tất cả những cảm xúc này chất chứa trong mắt cậu. Chẳng lẽ có cái gì ông không biết?

Kim Tại Hưởng hướng hai người gật đầu, rất nghe lời đáp lại:

- Cám ơn hai người, con rất nhanh trở lại.

Kim Tại Hưởng nhấc chân đi, lúc này mới cảm nhận được đau nhứt truyền đến từ lòng bàn chân, rốt cuộc cậu đã bị thương nhiều thế nào? Cậu đứng không vững, loạng chạng muốn ngã, Kim Tử Nghiên nhanh chóng đi đến đỡ lấy cậu:

- Anh đưa em đi.

Anh hướng hai người gật đầu, bế bổng câu lên đi tìm bác sĩ, máu dưới chân cậu vẫn không đông lại, tiếp tục chảy ra.

Sau một lúc, Kim Tại Hưởng vịn tay anh khập khiễng đi trở lại, Phác Chí Mẫn còn chưa được đưa ra!

Một cỗ lo lắng cùng sợ hãi từ đâu đến, lấp đầy lòng cậu..

Vạn nhất, hắn xảy ra chuyện thì làm thế nào?

Vạn nhất, hắn không tỉnh dậy nữa thì làm thế nào?

Vạn nhất cậu không còn được nhìn thấy hắn nữa thì thế nào?

Vạn nhất.. Vạn nhất..

Nước mắt cậu tuôn ra như thác nước chảy trên mặt.

Năm năm trước họ đã bỏ lỡ cơ hội gặp nhau, ngày cuối cùng trước khi hắn đi.

Năm năm sau họ đã bỏ lỡ cơ hội bên nhau lần nữa, vì cậu đã quên đi hắn.

Cho đến bay giờ, cậu lại bỏ lỡ cơ hội nói với hắn một lời xin lỗi, vì tai nạn này.. sẽ đem hắn rời xa cậu không?

...

Mười tiếng trôi qua, Kim Tại Hưởng vô cùng kiên trì đứng vững trước cửa phòng cấp cứu, không ăn, không nghỉ, giống như không biết mệt. Lâu lâu nghĩ đến gì đó nước mắt lại chảy xuống..

Tâm không có một phút yên ổn bị nỗi sợ hành hạ.

Kim đồng hồ vẫn đuổi nhau gấp gáp chạy đi, hai tiếng nữa trôi qua, đèn phòng cấp cứu tắt, Phác Chí Mẫn đeo ống thở được đẩy ra ngoài.

Kim Tại Hưởng nhìn thấy hắn bằng xương bằng thịt nằm đó, biểu đồ tim mạch vẫn chạy đều đều, an tâm thở ra một hơi, nước mắt lại mảnh liệt chảy xuống, cả người vô cùng nặng nề mà ngã xuống đất.

Không sao rồi, hắn không sao. Phác Chí Mẫn của cậu không sao cả, vẫn còn ở đây, vẫn còn ở bên cạnh cậu..

- Hưởng... Tại Hưởng - Kim Tử Nghiên vỗ nhẹ má cậu. - Tại Hưởng, em làm sao? Hưởng...

Kim Tại Hưởng nhìn thấy gương mặt của anh trai, mơ màng không rõ, nhẹ nhàng ngất đi trong vòng tay anh.

...

Lúc cậu tỉnh lại, sắc trời đã tối, cậu đang nằm trên giường bệnh, khung cảnh đầy mùi sát trùng này quá quen với cậu rồi..

Việc đầu tiên cậu làm khi tỉnh dậy là nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng ai đó có thể nói cho cậu biết hắn đang ở đâu; phòng bệnh chỉ có một cây đèn bàn chiếu sáng không một bóng người.

- Tại Hưởng.

Kim Tử Nghiên bên ngoài bước vào, để hộp cháo trên bàn.

- Anh đi mua cháo cho em, ăn đi.

- Em làm sao vậy? - Cậu nhìn chén cháo, ngước lên nhìn anh.

- Kiệt sức, em không ăn gì trong một thời gian dài. - Anh thật hết cách với cậu.

- Chí Mẫn đang ở đâu?

- Bản thân không lo chăm sóc cho tốt, vừa tỉnh dậy đã lo đến hắn. Ăn đi, xong rồi dẫn em đi tìm hắn.

Kim Tử Nghiên không dám nói với cô tình hình của hắn bây giờ, sợ cậu sẽ lo lắng quên chăm lo bản thân lần nữa.

Kim Tại Hưởng rất nghe lời ăn xong tô cháo, anh dẫn cậu đến phòng bệnh ngay bên cạnh, nhìn thấy hắn đeo ống thở, sắc mặt trắng bệt cậu lại đau lòng, nước mắt chực chờ lại ứa ra.

Chân vẫn còn đau nhưng cậu rất nhanh chạy đến bên giường hắn, lúc này cậu mới phát hiện, tay hắn nắm rất chặt, thấp tháng một vật màu trắng..

Nếu cậu nhớ không lầm đây là chiếc vòng mà cô gái kì lạ kia đưa cho cậu, cậu vẫn cất nó trong tủ, nhưng từ khi hắn rời đi cậu cũng không mở ra, là hắn lúc nào đem đi rồi?

Kim Tại Hưởng nhớ rõ, chiếc vòng kỳ quái này ở trên tay cậu và tay hắn đều xuất hiện màu sắc khác biệt với màu trắng, tại sao lúc này hắn siết chặt trong tay mà chiếc vòng vẫn trắng tinh một mảnh?

- Anh hai. - Cậu quay người lại gọi. - Chí Mẫn bị làm sao?

Kim Tử Nghiên im lặng một hồi, cũng quyết định nói cậu nghe.

- Đầu bị va chạm, não chấn thương

Theo lời anh, tim cậu như bị bóp nát, vậy chẳng lẽ.. hắn sẽ ngủ mãi sao?

- Khi nào thì tỉnh? - Cậu cố giữ bình tĩnh.

- Không biết, va chạm rất mạnh, chấn thương ảnh hưởng rất nhiều đến cơ thể nó. Tỉnh hay không, khi nào tỉnh, đều không biết.

"Tỉnh hay không, khi nào tỉnh, đều không biết."

Đầu cậu ong ong lặp đi lặp lại lời nói này..

Không, hắn phải tỉnh, nhất định phải tỉnh!

- Phác Chí Mẫn, anh tỉnh dậy, tỉnh dậy cho tôi.

Trời đã khuya, phòng bệnh vắng lặng giọng cậu rõ ràng vang vọng.

- Nếu anh không tỉnh dậy, tôi sẽ quên anh nữa đấy. Nếu anh không tỉnh dậy, tôi sẽ bỏ đi đấy.

Kim Tại Hưởng tự mình độc thoại, bàn tay nhỏ bé bao lại bàn tay to lớn không hơi ấm của hắn.

Gào thét vô vọng, nước mắt lại rơi, thoáng chốc giọng cậu ôn nhu hơn rất nhiều, cũng mang theo cầu xin

- Chí Mẫn, anh tỉnh dậy được không? Em đợi anh mệt mỏi rồi, anh tỉnh dậy ôm em một chút.

- Chí Mẫn, em đã đợi anh được năm năm đấy, thời gian dài như thế, em kiên trì như thế.. rất giỏi đúng không? Anh tỉnh dậy khen em một chút.

- Chí Mẫn, em quên đi anh có phải anh rất đau lòng? Anh giận em nên không chịu tỉnh dậy nhìn em sao? Em xin lỗi mà, anh tỉnh dậy nhìn em đi.

- Chí Mẫn.. lời hứa anh trao em, lời thề anh gửi em, anh đều quên rồi à? Anh còn chưa thực hiện nó làm sao lại nằm đây như vậy? Anh tỉnh dậy cho em.

- Chí Mẫn, em van xin anh.. Tỉnh dậy đi.

Không biết cậu đã nói bao nhiêu lời, không biết cậu đã nắm tay hắn bao lâu, biểu đồ tim vẫn chạy đều đều như trêu đùa cậu, đôi mắt của hắn vẫn không chịu mở ra..

Cha mẹ Phác vào phòng, đã thấy hết toàn bộ việc vừa rồi, họ nhìn thấy cậu không quản bản thân lo lắng cho hắn như thế, cũng rất xót xa.

Kim Tại Hưởng và Phác Chí Mẫn cùng nhau lớn lên, họ đều xem cậu như một nửa con ruột mà yêu thương, bây giờ nhìn cậu như vậy làm sao không đau lòng đây?

Bao nhiêu lời muốn trách, bao nhiêu oán hận, đều nuốt cả vào lòng.. Nếu họ không thể thành toàn hai người thì cứ để họ yêu thương cậu để bù đắp vậy..

Kim Tại Hưởng mệt mỏi gối đầu xuống bên cạnh hắn, tay vẫn không buông tay hắn ra.

Trước khi thiếp đi, thều thào một câu.

- Em biết anh những năm qua cũng không được vui vẻ. Anh tỉnh dậy nói cho em biết những ngày qua của anh nhé.. Anh sẽ không cần một mình đối mặt việc gì nữa đâu, em sẽ bên anh, lắng nghe và chia sẻ cùng anh nhé.

Trong phòng lúc này đã không còn ai, mọi người đều đã đi ra để lại cho họ một không gian riêng.

Ánh trăng chiếu vào phủ lên thân của hai người trong phòng bệnh. Phác Chú Mẫn nằm trên giường, Kim Tại Hưởng ngồi kế bên gối đầu lên thành giường, tay nhỏ ôm lại bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Khung cảnh yên bình giống như thể chuyện ngày mai sẽ như thế nào, đối với họ đều không liên quan.. Như thể bất luận chuyện gì xảy ra, cũng không thể đem họ tách rời, vĩnh viễn bên nhau như vậy..

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro