Extra: Khởi đầu

Người ta bảo, con người thường hay bỏ lỡ những điều quý giá bên cạnh để mãi đeo đuổi những gì rất xa xôi. Lần đầu tiên nghe nói, anh chỉ cười không để tâm, thậm chí là có ý bài xích, phủ định nhận xét ấy. Nhưng bây giờ, khi vô ý nhớ đến những lời này, tim không hiểu sao lại hẫng một nhịp.

Chưa bao giờ anh nghĩ bản thân lại là kẻ ngu ngốc trong nhận xét kia. Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như lúc này, Taehyung à.

Anh sai rồi, sai nhiều lắm.

Từ lúc chấp nhận thỏa thuận "giả yêu", từ lúc bỏ lơ những mệt mỏi thường ngày của em, từ lúc để em một mình rời bệnh viện, từ lúc làm lơ điện thoại,... Là anh đã sai rồi.

Lẽ ra, anh nên nhìn nhận mọi thứ rõ từ đầu.

Lẽ ra, anh nên trân trọng mọi thứ ngay từ đầu.

Lẽ ra, anh nên có biện pháp khác để tránh Hoseok hyung, thay vì lôi em vào mối quan hệ phức tạp này.

Có rất nhiều điều khiến anh mỗi lần nghĩ lại đều không thể không dằn vặt mình.

Đau lắm, Taehyungie.

Em có hiểu không, cảm giác sau bao nhiêu thời gian, đến khi sắp chạm tay vào hạnh phúc lại bất lực nhìn nó gần như là tan biến.

Hạnh phúc khó khăn lắm mới gần chạm tới, cứ thế lần nữa rời xa anh thật rồi.

Nhìn thấy em nằm trên cáng cứu thương, gặp lại em theo cách ấy thật sự khiến anh trong khoảnh khắc không thở nổi.

Rất khó chịu, cũng rất đau lòng.

Biết không Taehyung, anh còn nghĩ tối ấy sẽ gọi, hoặc tìm đến tận nhà em để bày tỏ thành ý, dù có bị em đuổi ra ngoài cũng sẽ chịu đựng chờ ở đó đến khi em nguôi giận.

Nhưng mà hay chưa, ông trời trêu ngươi, không cho anh cơ hội đó.

Cả em cũng không cho anh cơ hội đó, đúng không?

Nói gì đi, Taehyung à, làm ơn tỉnh lại đi...

.

Hôm nay trời đẹp lắm, Taehyungie.

Hôm nay là ngày thứ năm kể từ khi em nhập viện. Không còn nguy kịch. Hoàn toàn an ổn nằm đó.

Nhưng có trời mới biết anh ghét hai chữ "an ổn" ấy như thế nào.

An ổn sao? Cái anh cần không phải là an ổn. Cái anh cần là dấu hiệu của sự thức dậy.

Nhưng em không có, một biểu hiện nhỏ cũng không.

Từng hơi thở đều đặn và bàn tay lạnh từng ngày một đánh lên kiên nhẫn của anh, khiến cho người bình tĩnh như anh cũng có lúc tưởng như sắp phát điên.

Thật may là anh "được" tạm nghỉ một thời gian. Mọi người đều bảo đó là đình chỉ, là phạt, nhưng sao anh lại thấy biết ơn thế này chứ?

Anh thật ích kỉ, em sẽ nói vậy phải không?

Nhưng anh sẽ không bao giờ ích kỉ với em nữa. Không bao giờ.

Anh đã thay đổi rồi, vậy nên tỉnh lại đi, được không?

.

Hôm nay biển dậy sóng.

5 giờ chiều, kết thúc giờ thăm bệnh, mọi ngày anh sẽ lợi dụng quan hệ với Jin, Namjoon hay Hoseok hyung để được ở lại.

Nhưng hôm nay là giỗ bà, anh thực sự muốn đến thăm bà, vậy nên đành để em ở lại một lúc.

Bỗng nhiên anh lại nhớ đến khoảng thời gian khó khăn khi bà mới mất. Một cách đột ngột, trong một vụ đắm tàu.

Cảm giác đau đớn và hụt hẫng ấy gần như nhấn chìm anh ngay lúc đó. Bất ngờ, không tin, điên cuồng trốn tránh rồi cuối cùng vẫn phải đau đớn chấp nhận sự thật.

Ngày ấy, cả gia đình anh đều u ám trong một thời gian dài. Bởi vì bà là người cực kì quan trọng, cực kì gần gũi với mỗi một thành viên. Bởi vì bà luôn cho anh và mọi người những lời khuyên quý giá. Bởi vì không ai có thể xoa đầu anh như cách bà đã làm...

Nhưng anh đã vượt qua nó thế nào?

Nhờ có em.

Và cả bãi biển này nữa. Chính nơi đã kéo bà đi.

Thật không thể tin nổi là anh đã từng muốn được nhấn chìm trong nó, ra đi theo cách bà đã rời thế gian để "đuổi theo" bà.

Nhưng Park Jimin không tỉnh táo đã được em kéo lại. Và rồi bãi biển đau thương cũng không còn trở thành một nỗi ám ảnh của anh nữa.

Biết không Taehyung, dù anh luôn nói là cuộc gọi của Hoseok hyung kéo anh lại, nhưng hóa ra không phải.

Sao bây giờ anh mới nhận ra người kéo anh lại là em?

Anh muốn nói cho em mọi thứ, Taehyung, tỉnh lại đi được không?

.

Anh nhớ em.

Taehyung, anh nhớ em.

Càng nhớ em lại càng đau. Càng đau thì càng thêm hối hận.

Hối hận vì đã không làm một người tốt.

Hôm nay đã là ngày cuối cùng trong thời hạn ba tháng rồi. Nếu sau hôm nay mà em còn không tỉnh lại, mọi thứ sẽ rất khó khăn.

Anh đã đến nhà thờ, ngồi đó suốt cả buổi sáng, điều anh chưa từng làm trước đây.

Anh đã cầu nguyện. Chỉ một lời duy nhất, mong Người cho em tỉnh lại. Và trở về bên cạnh anh như trước đây.

Người có nghe thấy không?

Anh cũng không biết nữa. Nhưng anh lo sợ, Taehyung. Anh chưa bao giờ là người kiên nhẫn. Anh chưa bao giờ là người không ích kỉ.

Liệu những điều đó có khiến Người bỏ qua lời thỉnh cầu của anh không? Lời thỉnh cầu của một kẻ đầy tội lỗi?

Cầu mong là đừng.

Làm ơn, đừng...

.

Taehyung, anh nhớ em.

Taehyung, em đang trừng phạt anh đúng không? Nên mới không tỉnh lại?

Ba tháng, tưởng lâu mà trôi qua nhanh thật đấy.

Hôm nay anh không ở bệnh viện. Anh không đủ can đảm để lại đối diện với một Taehyung an ổn ngủ như thế. 

Em có trách anh không?

Có, phải không? Em sẽ không tha thứ cho anh đâu, phải không? Vì anh không xứng.

Anh xin lỗi.

.

Taehyungie,

Hôm nay anh gặp Jin hyung - tiền bối, "tượng đài" một thời của tất cả sinh viên trường anh lúc đó.

Anh ấy là bác sĩ tâm lí.

Anh ấy rất hiền, rất kiên nhẫn, cũng rất biết nói chuyện.

Anh ấy khiến anh thấy bình yên và tin tưởng, và thế là anh đã nói mọi thứ cho anh ấy.

Thật kì diệu, cảm giác trút bỏ tâm sự khiến anh thấy nhẹ nhõm lắm.

Mọi khó chịu, bứt rứt, lo sợ trong cả một ngày đã biến mất như vậy.

Anh ấy đã mắng anh bởi vì anh quá ích kỉ và thiếu kiên nhẫn, chưa kể còn thiếu tự tin nữa.

Anh ấy đã nói rằng anh cần cố gắng gấp trăm lần hiện tại.

Anh biết, mọi thứ anh đều biết mà. Nhưng trước khi anh gặp Jin hyung, anh hoàn toàn chỉ có mục đích mà không có phương hướng.

Giờ thì anh có rồi.

Taehyung, anh sẽ luyện tập để tốt hơn, chờ em tỉnh lại.

Bao lâu cũng được.

Anh sẽ thuyết phục được em tha thứ cho anh, và mở mắt ra lần nữa.

Anh sẽ không tiêu tốn thời gian để tự trách mình thêm nữa.

Anh sẽ giúp đỡ tất cả mọi người.

Sẽ thôi ích kỉ và trở nên kiên nhẫn.

Như thế thì mọi thứ sẽ tốt lên thôi đúng không?

.

Anh khó khăn lắm, phải không Jimin?

Bàn tay Taehyung run run lật mở từng trang nhật kí. Điều mà cậu chưa từng tưởng đến.

Là Jin hyung đã dạy anh ấy cách viết mọi thứ ra, dạy anh ấy cách để giải quyết những vấn đề của chính mình.

Là Jin hyung đã dạy anh ấy cách chăm sóc người khác và chăm sóc chính mình để trở nên kiên nhẫn hơn.

Khó trách từ lúc cậu tỉnh lại đến giờ lại thấy anh ấy khác như thế.

Cậu có nên gặp Jin một lần để cảm ơn không? Người mà cậu chỉ mới thấy qua một lần vào đêm mình tỉnh lại.

- Taehyung.

Cậu giật mình ngẩng đầu nhìn Hoseok phía đối diện. Trà trên bàn đã nguội nhưng dường như chẳng còn ai để ý đến nó nữa.

- Cảm ơn anh.

Cảm ơn anh đã không để bụng thái độ của em trước đó, đưa cho em thứ quý giá thế này.

Hoseok mỉm cười, thoáng nhìn về phía cổng bệnh viện cách đó không xa.

- Em không cần thấy khó xử đâu. Không biết em có nghe thấy không, nhưng trước lúc lên máy bay đi Úc, anh đã nói sẽ cho em biết một thứ hay ho chắc chắn sẽ khiến em vui vẻ để xem như lời xin lỗi vì đã không phát hiện mọi thứ sớm hơn. Và giờ thì anh chỉ là đang thực hiện lời hứa thôi.

- Em biết rồi. Vậy em đi trước đây.

Đi tìm Jimin.

Em đã luôn có vướng mắc với Jimin, nên dù em tỉnh lại một thời gian rồi, chúng em vẫn chưa nhắc đến điều em nghe hôm đó. Nhưng giờ thì nhờ anh, em biết phải làm gì rồi.

Chúng em sẽ hạnh phúc thôi, phải không?

Dù sao cũng cảm ơn anh, cảm ơn rất nhiều, Hoseok hyung.

Đến lúc kết thúc và bắt đầu mọi thứ rồi.

.

NOTE: Về phần đoạn cuối sau phần vài trang nhật kí của Jimin, t đã đắn đo xem có nên đưa vào không, cuối cùng vẫn quyết định để nó ở đây để giải quyết luôn thể mối quan hệ giữa Hoseok với Taehyung và tiện nói thêm về Jin và mối quan hệ của Jin với nhân vật chính. Bởi vì không có nhân vật nào được nhắc vu vơ hết. Họ đều có vai trò riêng cả thôi =))


_06.03.2018_
AnAn936 
_12.06.2019_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro