Chap 10.03: 628-W (em làm được)
"Khi em chỉ có thể tặng anh một quả quýt chua lè thì sao ạ"?
"Thì anh pha thêm đường để có nước uống ngọt ngào cho em".
... Tình yêu ấy mà, chính là, không quan trọng họ mang tới điều gì, chỉ cần bạn muốn thì dù có là trái quýt chua lè vẫn có thể pha ra ngọt ly nước ngọt ngào...
- when the life gives you tangerine🍊-
[...]
⛅✈️ Mingyu cùng các thành viên rời đi, là khi...
Monterrey đương vào buổi sớm, mang theo thứ không khí khô hanh đặc trưng của miền bắc Mexico—nắng đã lên cao từ rất sớm, hắt lên từng đỉnh núi đá sừng sững bao quanh thành phố. Trong ánh nắng ấy, dãy Sierra Madre Oriental hiện ra mờ ảo như một bức tranh vẽ bằng bụi và ánh sáng. Không có những làn gió mát lạnh như ở quê nhà, cũng không có cơn mưa bất chợt như Seoul đầu hạ, chỉ có không khí khô, ấm, và yên tĩnh đến lạ mỗi buổi sáng sớm.
Bóng dáng chàng trai cao lớn kéo chiếc mũ lưỡi trai thấp hơn, vai khoác ba lô, bước qua sảnh khách sạn khi thành phố còn ngái ngủ. Âm thanh xe cộ, tiếng còi báo sớm của những chuyến xe hàng, cả mùi cà phê rang len qua cửa kính những tiệm nhỏ ven đường - tất cả tạo nên một Monterrey rất thật, rất sống, nhưng với cậu, nó đã trở thành đoạn phim tua chậm, vì lòng cậu lúc này chỉ nghĩ đến một người.
Hôm nay, Mingyu đứng chờ xe cùng anh Cheol, ánh nắng sớm quét một đường dài trên mặt đường nhựa. Mọi âm thanh như bị nén lại phía sau, chỉ còn nhịp tim và tiếng thở khẽ khàng của mình giữa khoảnh khắc chuyển giao, từ Monterrey tới New York.
Một chuyến bay, một thành phố mới, một cuộc hành trình khác. Nhưng điều duy nhất không đổi, là người mà cậu luôn mang theo trong tim.
...
Sau 4 giờ 34 phút bay,
New York vào đầu tháng Tư chào đón Mingyu và Seungcheol bằng một bản giao hưởng nhẹ nhàng, khi cảnh vật đương vừa tách mình khỏi đoạn dạo đầu buốt giá. Không còn tuyết phủ lối, nhưng mặt đường vẫn còn ẩm ướt dấu tích của những cơn mưa xuân rải rác. Trên vỉa hè, vài cành cây khẳng khiu bỗng chốc rực lên những chồi non xanh nhạt, như thể cũng đang chờ đợi được ai đó nắm tay và thủ thỉ, "xuân đã đến rồi đấy."
Sau khi hoàn thành dự án, Mingyu kéo khóa áo hoodie cao hơn một chút khi cơn gió đầu mùa lướt qua. Cậu bước chậm lại giữa lòng phố Brooklyn, nơi những tòa nhà gạch đỏ cổ kính nối tiếp nhau, quán cà phê ven đường mở hé cửa, mùi bánh nướng và espresso thơm lừng len vào từng nhịp thở. Dưới ánh nắng sớm, mọi thứ đều trở nên dễ thương đến lạ – như một tấm ảnh film chưa cần chỉnh sửa.
Cửa tiệm máy ảnh nhỏ nằm lặng lẽ giữa hai quán tiệm hiện đại, như một khoảng lặng ngọt ngào giữa thành phố không bao giờ ngủ. Mingyu bước vào, bàn tay cậu trong vô thức siết nhẹ quai túi, đôi mắt đảo quanh một lượt và rồi dừng lại trước chiếc máy ảnh nhỏ màu bạc, góc cạnh gọn gàng – kiểu mà cậu chắc chắn là sẽ thích. Không cần suy nghĩ quá nhiều, cậu cúi đầu, bật điện thoại, mở khung chat quen thuộc.
Miniu💚: "Mèo ơi"?
Miniu💚: "Anh có mang theo cuộn film Kodak Portra không?, lúc tới khu huấn luyện ấy"?
Dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình, ngắn gọn, thân quen.
Người nhỏ hơn ngập ngừng một giây, rồi nhấn gửi. Cậu biết Wonwoo sẽ không thể trả lời mình ngay. Ở trung tâm huấn luyện, điện thoại chỉ được sử dụng trong thời gian nghỉ ngơi giới hạn. Nhưng Mingyu vẫn gửi. Vì đó là điều cậu vẫn luôn làm - love is sharing, tình yêu, chính là chia sẻ, là cậu muốn kể cho anh biết mình đang ở đâu, đang làm gì, đang cảm thấy thế nào... đó cũng chính là nỗi nhớ một người.
Yêu, với Mingyu, là kể cho anh nghe những điều nhỏ nhặt như mình đang đứng trong một cửa tiệm máy ảnh ở Brooklyn, tay đang lật cuộn film, và mắt đang nhớ anh. Là khi cậu nghĩ đến việc, có thể tối nay, ngày mai hoặc có thể là tới tận cuối tuần, khi được phép sử dụng điện thoại, Wonwoo sẽ đọc được tin nhắn này, lặng lẽ mỉm cười rồi đánh dấu sao tin ấy. Là vì dù không được trả lời, cậu vẫn cảm thấy mình được lắng nghe.
Sau một hồi loay hoay cân nhắc, Mingyu chọn thêm một cuộn film đen trắng – loại mà Wonwoo từng nói là "nhìn buồn mà đẹp, giống ảnh em chụp anh ấy."
Thanh toán xong xuôi, cậu rút thêm tấm polaroid bản thân tự chụp có in hình bầu trời hoàng hôn, phía sau là dòng chữ viết tay:
"Love is just light that never fades."
Đó cũng là điều Mingyu tin.
Ra khỏi cửa tiệm, cậu nhét tay vào túi áo, tay còn lại rút điện thoại mở playlist. Trên phố, ánh nắng rơi xuống vai cậu, rớt xuống từng mái hiên, rồi tan trong tiếng xe cộ. Cậu nghe bài hát nhẹ tênh mở ra trong tai:
"...để gió đầu hạ mang em tới..."
Và lòng cậu, như cuộn film chưa tráng, vẫn giữ nguyên mọi khung hình về anh.
...
Thời gian trôi như trượt qua từng ô cửa kính của máy bay - bầu trời lúc thì phủ mây xám bạc, khi lại lấp lánh nắng sớm mong manh. Sau gần nửa ngày di chuyển với một lần nối chuyến ở Dallas, Mingyu cùng anh Cheol cuối cùng cũng hạ cánh xuống Seoul vào buổi sáng sớm đầu tuần. Không khí bên ngoài mát lạnh hơn cậu nhớ. Mùi đất sau cơn mưa đêm vương lại trong gió, như thể cả thành phố đang khe khẽ thì thầm "chào mừng em đã về."
Cậu kéo vali bước ra từ sảnh sân bay, đội lại chiếc mũ beanie quen thuộc chẳng còn vương chút mùi nào của Wonwoo đã hơi giãn và nhắn tin cho anh quản lý. Seoul về đêm vẫn vậy - xe cộ nối đuôi nhau, tòa nhà cao tầng ẩn sau lớp sương mỏng, và đâu đó, những hàng cây đã bắt đầu ra lá non. Nhưng trong lòng Mingyu, mọi thứ dường như chậm lại một nhịp khi cậu nghĩ tới nơi mà mình sắp trở về.
Không chỉ là Seoul.
Mà còn là nhà.
Là nơi có ánh đèn vàng ấm áp cuối con dốc cao. Là nơi mà khi mở cửa ra, cậu có thể ngửi thấy mùi thơm còn sót lại của cà phê buổi sáng. Là nơi có đôi dép của anh đặt ngay ngắn cạnh tủ giày, chiếc máy ảnh film đang nằm chờ trên bàn gỗ, và chiếc chăn quen thuộc cậu nhớ tới suốt chuyến bay.
Sân bay Incheon vào một đêm đầu tháng Tư, cơn gió lạnh đặc trưng của mùa xuân sớm vờn quanh bóng dáng cao lớn chậm chạp bước ra khỏi cửa an ninh. Từ xa, anh quản lý sau khi nhận được tin nhắn đã ngồi trên xe đợi cậu, chiếc xe đã nổ máy, đèn pha chiếu sáng lung linh trong màn đêm.
Ngồi trên ghế trợ lái, Mingyu tựa vào lưng ghế, mắt dõi theo những ánh đèn đường phản chiếu trên kính xe. Đêm nay trời quang, không một đám mây, chỉ có vầng trăng mỏng vắt ngang bầu trời. Bên ngoài, những cánh hoa xuân đào bay trong gió, tạo thành một làn mưa hoa nhẹ nhàng lướt qua cửa kính. Từng cánh hoa lả tả rơi xuống như thể vũ điệu của mùa xuân, làm lòng ai đó bất chợt thắt lại. Gió xuân lùa qua kẽ lá, mang theo những cánh hoa đào mỏng như tơ xoay tròn trong ánh đèn đường vàng vọt. Thành phố vẫn quen thuộc với những nhịp sống đều đặn, nhưng giữa đêm khuya tĩnh lặng như thế này, Mingyu lại cảm thấy mọi thứ như được gột sạch khỏi ồn ào, chỉ còn lại những hồi ức trong trẻo về người trong tim cậu.
Mingyu khẽ nhắm mắt, hít một hơi dài. Trong khoảnh khắc đó, cậu không thể không nghĩ về lần đầu tiên mà mình và Wonwoo cùng nhau lái xe dưới bầu trời đêm.
Đêm tháng tư ấy, cũng là lần hẹn hò đầu tiên hai người cùng nhau lái xe ra ngoài, cũng là lần đầu Mingyu để Wonwoo cầm lái.
Còn nhớ khi ấy, là một đêm với đầy sự bất ngờ, không có kế hoạch trước, chỉ đơn giản là một đêm thanh thản, hai người bên nhau. Cảnh vật như phai mờ trong mắt Mingyu, nhưng cảm giác cậu đang ngồi bên cạnh Wonwoo, cảm nhận hơi ấm từ tay anh, lại rõ ràng như thể mới vừa xảy ra hôm qua. Họ đi dọc những con phố vắng, đèn đường hắt bóng xuống mặt đất, và không gian đêm như ôm lấy hai người vào một thế giới riêng, một thế giới không có ai ngoài nhau. Cảm giác yên bình ấy, cậu biết, mãi sẽ không bao giờ quên.
Hay nói đúng hơn, là cậu nhớ. Nhớ rất rõ, rõ từng chi tiết. Cái đêm đầu tiên hai người cùng nhau ra ngoài hẹn hò sau khi chính thức yêu đương.
Đó là một đêm không rực rỡ, không có gì ngoài bóng tối và im lặng. Nhưng đối với Mingyu, chính sự giản dị đó lại là khởi đầu cho một điều rất đẹp, rất thật.
Hôm ấy, cũng là lần đầu tiên Mingyu ngồi ở ghế trợ lái khi đi cùng Wonwoo, anh điềm nhiên và chầm chậm đưa cậu tới một địa điểm cách xa trung tâm thành phố, xe chạy dọc con đường nhỏ lên đồi. Trong xe, tiếng nhạc vang lên khe khẽ như một làn hơi thở, còn ngoài kia, chỉ có bóng đêm vỗ vào cửa kính, gió lùa như đang thì thầm điều gì.
Khi xe dừng lại ở một bãi đất trống, trước mặt họ là màn đêm dày như mực, không một ánh đèn. Wonwoo ra phía sau mở cốp, lấy ra vài lon Monster lạnh ngắt mà anh đã chuẩn bị từ trước, rồi quay sang tới trước mặt Mingyu. Trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt anh hiện lên, nụ cười hiền lành như mọi khi.
"Min có muốn uống không? Còn lạnh đó."
Mingyu mỉm cười đón lấy món nước yêu thích của mèo nhỏ, tựa người vào thân xe. Cậu không nhìn anh mà ngước lên bầu trời – một khoảng không vô tận, không một vì sao. Rồi Mingyu thở ra một hơi nhẹ, như tan vào trong gió:
"Yên tĩnh ghê Wonu nhỉ..."
"Nó khiến mình có thấy hơi cô đơn nhỉ anh..."
"Ừm." Wonwoo đáp, ngập ngừng một chút rồi khẽ nói,
"Nhưng có em rồi thì đâu có cô đơn nữa."
Cả hai nhìn nhau bật cười sau câu trả lời của người lớn hơn.
Sau đó, họ tay trong tay đi bộ trên con đường mòn sát lưng đồi, một lối đi nhỏ phủ kín bóng cây, chỉ được rọi sáng bởi ánh đèn yếu ớt từ màn hình điện thoại. Không có tiếng xe, cũng không có người. Chỉ có tiếng bước chân, tiếng côn trùng và thỉnh thoảng là gió thổi nhẹ qua khiến vài cánh hoa lạ bay ngang vai áo họ.
Tình yêu của họ, vào khoảnh khắc ấy, giống như hoa quỳnh – loài hoa chỉ nở vào ban đêm, khi không ai chú ý. Không ồn ào, không phô trương, nhưng lại mang hương thơm dịu dàng len lỏi vào tim. Một thứ tình cảm không cần ai chứng kiến, chỉ cần hai người cùng tin.
Mingyu nhớ rất rõ, lúc đó cậu không nói gì nhiều. Nhưng sau một khoảnh im lặng cả cả hai, cậu mới quay sang nhìn Wonwoo – ánh mắt cậu phản chiếu lấy cả màn đêm yên tĩnh. Rồi cậu lên tiếng hỏi, giọng nhỏ đến mức tưởng như lời gió:
"Anh có sợ không? Đi một con đường tối om như thế này... với em?"
Wonwoo không nhìn cậu, vẫn hướng ánh mắt về phía trước, nhưng khóe môi anh cong lên, dịu dàng như trăng khuya:
"Không sợ. Vì anh biết mình đang đi đúng hướng."
Câu trả lời ấy của anh, tới tận bây giờ vẫn in sâu trong tim Mingyu. Có đôi khi, cậu tự hỏi liệu tình yêu trong bóng tối này có quá mong manh không – như loài hoa chỉ nở một đêm, rồi lụi tàn. May mắn là, Wonwoo chưa từng lùi bước, và anh cũng chưa từng để cậu hoài nghi về điều đó.
Mingyu khi đó cũng từng nói với anh... sau hồi lâu im lặng:
"Em tin Wonu... Chỉ là, tình yêu này,... nó đẹp tới mức có những khi đến chính em cũng chẳng rõ là mình đang mơ là hay thật nữa..."
Ngay lúc ấy, một cơn gió chợt nổi lên, cuốn theo ký ức và hương hoa thành một vũ điệu mong manh. Một cánh hoa, chẳng hiểu sao lại rơi xuống, vướng vào khóe môi Mingyu. Cậu hơi giật mình ngẩn ngơ chưa kịp phản ứng thì thấy Wonwoo bên cạnh đã đưa tay lên nhẹ nhàng phủi nó xuống.
Mingyu đỏ mặt, khẽ lùi lại một bước:
"Anh đang tính làm gì vậy?"
Wonwoo không vội trả lời, chỉ chạm nhẹ vào môi cậu thêm một chút, rồi bật cười:
"Em nghĩ anh định làm gì?"
Mingyu phụng phịu quay đi, lầm bầm:
"Còn tưởng sẽ có một cái hôn vào má cơ... Wonu chẳng bao giờ chủ động hôn em cả."
Nghe đến đây, Wonwoo bật cười thành tiếng. Không chần chừ, anh bước tới gần, tay phải nhẹ nhàng giữ lấy cằm cậu, tay còn lại vòng ra sau gáy. Khoảng cách giữa họ chỉ còn lại chút không khí đêm vốn lành lạnh nhưng giờ đây lại ấm áp tới nóng rực... Và rồi, Wonwoo nhón chân lên, đặt một nụ hôn xuống môi cậu.
Môi anh chạm vào môi cậu, nhẹ như một lời hứa, ngắn như một hơi thở bị đánh cắp giữa đêm. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, có tất cả những điều chưa từng nói, có nỗi nhớ từng bị nuốt ngược vào trong, có cả sự thèm khát được yêu thương mà không phải lén lút, không phải giấu giếm.
... một nụ hôn... không sâu nhưng đủ sức nặng, không kéo dài lâu nhưng đủ để khắc ghi.
Nụ hôn vừa đủ nhẹ nhàng để vỗ về một tâm hồn đầy lo lắng nhưng cũng đủ mạnh mẽ đến mức khiến mọi suy nghĩ đều tạm dừng lại. Môi anh dịu dàng ép lên môi cậu, mang theo chút run rẩy khó giấu. Giống như người đứng trước một điều quá quý giá, nên dù đã chạm được rồi, vẫn không dám siết chặt.
Mingyu nhắm mắt lại. Không vì ngại ngùng mà bởi cậu muốn ghi nhớ cảm giác ấy – cái ấm áp nơi môi chạm môi, cái yên bình khi mọi lo toan lùi lại phía sau, và cả khoảnh khắc trái tim cậu rung lên lần nữa... vì một nụ hôn thật sự.
Cho tới khi Wonwoo buông ra, chỉ còn một khoảng không mỏng như sương đêm giữa họ... cảm xúc thì vẫn ở lại, đậm như mùi hoa quỳnh giữa bóng tối.
Người lớn hơn không nói gì, chỉ để lại cái chạm khẽ cuối cùng lên khóe môi Mingyu trước khi lùi lại khiến cậu đã kịp nghe thấy tim mình đập một tiếng rất rõ. Mingyu ngước lên, mắt vẫn còn đọng lại vẻ bối rối.
"...Vậy là anh định làm vậy thật à?" – giọng cậu nhỏ xíu, run lên một chút.
Wonwoo bỗng bật cười, lần này là một nụ cười hiền, pha lẫn một chút nghịch ngợm:
"Anh cũng biết chủ động mà."
Khuôn mặt cục cún bự khi ấy đỏ bừng. Cậu quay đi, cố giấu nụ cười nhưng không giấu được trái tim đang rạo rực. Nụ hôn ấy không sâu, không dài, không vồ vập. Nhưng nó có trọng lượng.
Trọng lượng của một lời xác nhận không cần nói ra:
"Tình yêu này là thật. Và nếu là mơ, thì anh cũng nguyện cùng em ở lại trong giấc mơ mãi mãi."
Khoảnh khắc ấy, Mingyu đã biết, dù tình yêu của họ chưa thể có ánh sáng rực rỡ như những cặp đôi khác, thì nó vẫn là tình yêu. Một tình yêu không cần ánh đèn mới trở nên có thật. Một tình yêu nếu có là mơ, thì cũng là giấc mơ mà cả hai người đều tình nguyện cùng nhau sống trọn.ấy, tình yêu của họ đã để lại dấu vết. Như hương hoa quỳnh chỉ nở trong bóng tối, nhưng một khi toả hương thơm ngát, sẽ chẳng thể quên.
...
Có lẽ là nhờ gió mang ký ức thổi thành những cảnh hoa giúp Mingyu nhớ đến những phút giây đó, cậu khẽ mỉm cười, vành tai đột nhiên đỏ lên. Nhìn hoa đào bay trong gió, cậu lại cảm thấy như đang sống lại những khoảnh khắc quý giá đó một lần nữa. Cậu chỉ ước rằng, trong một đêm nào đó gần đây, có thể được cùng Wonwoo lái xe dưới những tán cây xuân, ngắm hoa rơi, và tận hưởng sự bình yên mà chỉ có hai người mới có thể tạo ra.
...
02:11 am
Khi xe dừng lại dưới hầm đỗ của tòa nhà, Mingyu bước xuống thật chậm. Sau một hồi tậm biệt anh quản lý và ngẩn ngơ ở thang máy, cậu cũng lên được căn nhà của cả hai. Cậu ngước nhìn hành lang tối om - không bật đèn, qua cửa sổ vẫn có thể thấy được bóng cây ngoài đường lớn đang đung đưa theo gió đêm. Trái tim cậu khẽ run lên, không phải vì lạnh, mà vì biết rằng mình đã thực sự về.
Cậu mở cửa, đẩy vali vào trong.
Căn nhà nhỏ của hai yên ắng đến lạ. Wonwoo dĩ nhiên là không có ở nhà, anh vẫn chưa hoàn thành chương trình và vẫn đang ở trung tâm huấn luyện. Nhưng Mingyu không thấy cô đơn.
Mingyu nhanh chóng cất giày vào tủ ở huyền quan, đèn cảm ứng ở phòng khách cũng được tự động bật lên, vali kéo theo sau phát ra những tiếng lăn khẽ trên mặt sàn gỗ. Không gian yên tĩnh bao trùm như thể chính căn nhà cũng đang ngủ. Ánh đèn phòng khách vàng ấm tức thì tràn ra, xua tan bóng tối - và cũng ngay lúc ấy, ánh mắt Mingyu khựng lại.
Trên chiếc sofa xanh quen thuộc, nơi họ vẫn hay cùng nhau cuộn tròn mỗi tối cuối tuần, xuất hiện một hộp quà lớn. Màu giấy gói xanh pastel nhún nhẹ dưới ánh đèn, góc nơ bạc hơi lệch như thể được buộc vội. Trái tim Mingyu khẽ lỡ một nhịp.
Cậu tiến lại gần, tay vẫn còn lành lạnh vì gió đêm. Một thoáng bối rối hiện lên trong ánh mắt khi Mingyu khẽ ngồi xuống, đặt tay lên hộp, cảm giác mềm mềm bên trong khiến lòng cậu nôn nao.
Và rồi, cậu từ từ mở chiếc hộp ra.
Dưới lớp giấy nhún xanh là một bé mèo... không, nói đúng hơn, là bé Wonwoodoll, cỡ lớn, chắc phải gần một mét. Mắt tròn, má phúng phính, hai tai nhọn nho nhỏ dựng lên mềm mại như muốn dụ người ta nhào tới ôm lấy. Bộ đồ ngủ tím nhạt trên người bé mèo khiến Mingyu bật cười thành tiếng – bởi nhìn nó y hệt bộ đồ Wonwoo của cậu hay mặc mỗi khi lười thay đồ ở nhà.
Nhưng thứ khiến tim Mingyu tan chảy hoàn toàn lại là tấm thiệp nhỏ cài ngay trên bụng bé mèo bông này. Dòng chữ được viết bằng tay, nắn nót và hơi nghiêng nghiêng, như nét chữ của người luôn cẩn thận với cảm xúc:
"Ôm em đi mau lên."
Mingyu ngẩn người mất vài giây. Trong đầu cậu lập tức hiện lại hình ảnh đêm hôm ấy - chính là cái đêm Wonwoo về muộn, rồi lén lén lút lút thậm thò bảo anh phải dọn lại tủ áo, miệng thì bảo là "tìm cái áo len em thích mặc", nhưng lại loay hoay mãi phía góc tủ không chịu để cậu lại gần. Khi ấy Mingyu cũng chỉ cười cho qua, bởi cậu cũng đã quá quen với mấy trò "giấu đồ" của mèo nhỏ rồi.
Giờ thì hiểu rồi. Là để giấu cái này.
Mingyu cúi đầu, gò má đỏ bừng trong ánh đèn. Cậu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy bé mèo bông mềm mại không kịp nghĩ, chỉ biết trong khoảnh khắc ấy, trái tim cậu như mềm ra.
"...Anh đây rồi," Mingyu thì thầm, như thể đang thật sự ôm lấy người kia trong tay mình.
Cậu siết chặt hơn một chút, vùi mặt vào phần cổ của búp bê, hơi thở dần đều lại. Tấm thiệp vẫn còn nằm gọn trong tay áo Mingyu, như một mảnh chăn nhẹ phủ lên đêm khuya – dịu dàng, đơn giản, nhưng đủ làm cậu ấm cả tim.
Khoảnh khắc Mingyu thật sự thả lỏng, vùi mặt vào bé Wonwoo doll, cảm nhận sự mềm mại và mùi vải mới thoang thoảng, cậu tưởng như mình vừa ôm trọn cả mùa xuân vào lòng. Vòng tay cậu siết lại, trái tim vẫn còn run run bởi dòng chữ ngắn ngủi trên tấm thiệp. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ và tiếng vải sột soạt khi Mingyu xoay người ôm chặt hơn.
Nhưng rồi... giữa khoảnh khắc ngỡ như chỉ có cậu và im lặng, lại có một âm thanh nhỏ bất chợt vang lên từ... bụng bé mèo bông.
"Em nhớ Min lắm."
Mingyu giật bắn cả người.
Cậu thoát khỏi vòng ôm, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào con búp bê đang nằm ngoan ngoãn trên lòng mình, như thể chính nó vừa... lên tiếng.
Nhưng đúng là giọng Wonu của cậu mà...
Không lẽ... mình nhớ Wonu quá nên tưởng tượng ra giọng anh bên tai...
Không đúng, nó quá đỗi dịu dàng...
Dịu dàng, trầm ấm, hơi kéo dài ở chữ Min như cách anh hay làm mỗi khi thủ thỉ bên tai cậu vào những đêm trằn trọc khó ngủ.
Mingyu luống cuống lật bé mèo lại, tay luồn vào lớp áo bông mềm tìm kiếm. Và rồi cậu phát hiện một chiếc nút nhỏ, được may kín đáo dưới lớp vải gần bụng. Khi Mingyu ấn nhẹ một lần nữa, giọng Wonu lại vang lên, lần này là một câu khác:
"Min mà về trễ nữa là em buồn lắm luôn á."
Cậu bật cười, khúc khích mà nước mắt lại lặng lẽ dâng lên.
Wonu của cậu... đã thu âm giọng mình, rồi cài nó vào đây. Có lẽ là tranh thủ những khi anh tan ca trước mà cậu chưa về, hoặc cũng có thể là khi cậu mải bận rộn với hành lý trước chuyến công tác, còn anh thì ngồi thu mấy câu nói vụn vặt như thể muốn nhét cả bản thân mình vào món quà nhỏ này. Chắc chắn là mèo nhỏ của cậu chỉ mới thu âm gần đây, sau khi anh hứa sẽ thay đổi cách xưng hô với cậu khi cả hai ở riêng cùng nhau...
Nghĩ tới đây, Mingyu không kìm được mà vòng tay ôm chặt bé mèo hơn, cậu cố áp má sát vào phần ngực bông như muốn nghe trái tim kia đập qua từng lớp vải.
"Wonu ngốc thật đấy..." Cậu lẩm bẩm, giọng mũi nghèn nghẹn.
"Anh cũng nhớ em muốn chết đi được."
Đèn phòng khách vẫn sáng, gió xuân lùa qua khe cửa kính, đẩy nhẹ rèm cửa bay phấp phới như vỗ về. Trong không gian ấy, giữa hơi ấm còn sót lại từ đôi bàn tay và tiếng nói vang lên từ một con búp bê, Mingyu như được ôm trọn không chỉ một món quà – mà là cả người cậu yêu, cả nỗi nhớ, cả những quan tâm lặng lẽ không lời.
Và cậu biết, nếu mình có mơ... thì giấc mơ này, cũng là nơi cậu muốn ở lại mãi mãi.
Wonwoo có thể không có mặt ở đây lúc này. Nhưng Mingyu biết, tình yêu anh để lại... luôn ở nhà chờ cậu về.
...
Sau một hồi lặng người hết ôm rồi lại xoa xoa bụng bé mèo bông nhằm xoa dịu nỗi cô đơn, Mingyu kéo theo vali đang đặt dưới ghế sofa, cởi áo khoác ngoài, rồi đi thẳng vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa thay đồ qua, cho hết một lượt đồ đã bẩn vào máy giặt và bấm nút, khởi động robot hút bụi sau đó quay trở lại phòng ngủ của hai người.
Chiếc chăn mỏng vẫn còn đó, gối vẫn giữ nếp người cũ. Mingyu cẩn thận đặt chiếc máy ảnh bạc mua ở Brooklyn lên bàn cạnh giường, bên cạnh là cuộn film mới và tấm ảnh polaroid do chính cậu chụp cảnh hoàng hôn ở Monterrey. Tin nhắn cũ cậu gửi cho anh từ mấy ngày nay anh vẫn chưa đọc, có lẽ là vẫn chưa được sử dụng điện thoại, nhưng Mingyu vẫn mở điện thoại lên như một thói quen:
Miniu💚:
"Wonu à, anh về rồi đây!"
Mingyu thì thầm, mắt khẽ khép lại, tay luồn xuống dưới gối xoa xoa ga giường như đang muốn tự an ủi bản thân, rồi bỗng nhiên, cậu vậy mà tìm thấy một tờ giấy note hình chân mèo xám vô cùng đáng yêu, còn vương thêm chút mùi đào thơm mà hẳn là Wonwoo đã xịt lên từ trước... là lời nhắn, cũng là yêu thương của Wonwoo gửi lại cho cục cún bự của trước khi đi, nắn nót như viết bằng cả nhớ nhung:
"Mau về nha. Nhà chờ em."
...
00:01 am
Trại huấn luyện đêm xuống im lìm, ánh đèn cao áp phủ lên mặt đất lớp ánh sáng mờ xanh nhạt. Wonwoo đứng ở chốt gác, trên vai khoác tạm chiếc áo lính dày cộm, mắt nhìn về phía hàng cây phía xa. Đêm nay, trời lạnh hơn những đêm trước – cái lạnh không buốt giá, mà như thể một làn hơi mỏng manh vương nhẹ nơi đầu ngón tay, gợi cảm giác chênh vênh khó nói thành lời.
Tiếng bước chân thưa thớt vọng từ xa, rồi lại tan vào không gian. Wonwoo khẽ rút tay ra khỏi túi áo, khẽ xoa lên vành tai cho ấm. Giờ này lẽ ra anh đi ngủ từ lâu, nhưng anh đã đổi lịch gác cho một cậu bạn bị đau bụng, và rồi, định mệnh có lẽ đã chọn anh để rơi trúng đêm nay... cũng chẳng hiểu là vô tình hay là sự sắp đặt lặng lẽ của điều gì đó.
Và rồi... khoảnh khắc diệu kỳ xuất hiện.
Bầu trời trên cao bỗng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Gió xuân vẫn thổi, nhẹ như thở, mang theo mùi đất mới và thoảng qua mùi hoa. Nhưng giữa cái làn gió xuân tưởng như chỉ dành cho những cánh hoa đào phai mỏng manh, lại bắt đầu rơi xuống... từng hạt tuyết trắng.
Rõ là đã ở cuối mùa xuân, đã sắp sang hạ rồi, vả lại trời vẫn chưa thật lạnh, nhưng tuyết lại rơi. Nhẹ như hơi thở, trắng như sương khói, mỏng tang giữa bầu không khí ẩm ướt của tiết xuân. Wonwoo đứng bất động bên trạm gác, ánh sáng từ bóng đèn tròn phía sau lưng hắt xuống thành một cái bóng dài lặng lẽ. Từng bông tuyết đầu tiên rơi chạm vào vai áo anh, tan ra, để lại những chấm nước nhỏ.
Tuyết xuân – thứ vốn hiếm hoi đến lạ ở thời điểm giao mùa này – vậy mà nay lại xuất hiện, rơi lặng lẽ như thể từ một tầng ký ức nào đó được gợi lại. Tuyết hòa với hoa, gió cuốn qua vai áo, phủ nhẹ lên tóc và mi anh. Cảnh vật mờ ảo như một giấc mơ đang sống dậy.
Wonwoo ngẩng đầu lên. Trong lòng, không hiểu sao, lại nghĩ đến Mingyu.
"Em nhớ Min lắm."
Anh không nói thành lời, chỉ thì thầm với chính mình, môi mấp máy giữa cái lạnh. Hơi thở phả ra một làn khói mỏng rồi tan vào đêm.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng - như thể cả thế giới đang chậm lại chỉ để anh được đứng ở đây, giữa trời tuyết và gió xuân, để nhớ về người con trai anh thương.
...
❄️🌃
Wonwoo đứng bất động trước cơn gió đêm, để mặc những sợi tóc lòa xòa lướt ngang trán, mắt dõi theo thứ ánh sáng mong manh như bụi ngân hà đang rơi xuống từ bầu trời đêm. Tuyết rơi vào đầu tháng tư – không nhiều, nhưng đủ để khiến không khí thêm phần kỳ ảo. Và giữa những bông tuyết trắng xóa ấy, có một thứ gì đó khác biệt – một chuyển động mềm mại, mỏng manh hơn cả.
Là cánh hoa.
Một cánh hoa xuân đào.
Không hiểu vì sao, trái tim Wonwoo lúc này lại đập khẽ một nhịp. Anh đưa tay ra theo bản năng, lòng bàn tay mở rộng, những ngón tay hơi run vì lạnh. Và rồi, trong khoảnh khắc gió nhẹ cuốn qua - cánh hoa rơi trúng lòng bàn tay anh, nằm yên đó, nhẹ như một hơi thở.
Anh nhìn nó, gần như không dám nhúc nhích. Đó là lần đầu tiên trong đời anh bắt được một cánh hoa đang rơi, và là đúng vào cái đêm hoa và tuyết cùng hiện diện – một điều kỳ lạ chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ.
"Min ơi... Min ngủ ngon nha?"
Wonwoo thầm thì. Giọng anh nhỏ đến mức gần như tan vào trong tiếng gió. Và rồi, như một phản xạ tự nhiên, anh khép tay lại, cánh hoa giờ nằm trong vòng tay anh như một điều ước chưa nói.
Người ta vẫn bảo, nếu bắt được một cánh hoa rơi và kịp thời ước điều gì đó, điều ước ấy sẽ thành sự thật.
Nên anh đã ước – ngay khoảnh khắc ấy – rằng Mingyu, ở bên kia thành phố, hoặc cũng có thể là ở một đất nước xa lạ nào đó trong chuyến công tác của cậu, đang có một giấc ngủ thật ngon, thật bình yên.
Không mộng mị, không cô đơn, chỉ toàn những điều đẹp đẽ.
Rồi Wonwoo chợt nghĩ đến, nếu như đã quay về nhà của họ, hẳn là giờ đây Mingyu đang nằm co ro trong chiếc chăn dày, có lẽ là cậu còn đang ôm bé mèo bông lớn mà anh đã giấu từ rất lâu mới tặng được. Anh không thể nhìn thấy cảnh đó, cũng không thể chạm vào Mingyu, nhưng lòng anh lại cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết: một phần của mình, đang ở bên cậu ấy.
Cánh hoa trong tay khẽ lay động, tuyết vẫn rơi, và một làn gió khác lại thổi qua, mang theo hương đất, hương trời, hương của tháng Tư sắp về. Wonwoo chợt siết nhẹ lòng bàn tay – như giữ lấy điều ước ấy lâu thêm một chút nữa và cười khẽ. Nụ cười không rõ ràng, nhưng đủ ấm để sưởi ấm cả ngực anh giữa đêm lạnh.
Vận tốc rơi của một cánh anh đào trong một cuốn sách nào đó được định lượng là 5cm/s, vậy có ai lượng hóa được, nỗi nhớ một ai đó không nhỉ?
Hẳn là không rồi, chỉ là khoảnh khắc này, một khoảnh khắc mà có lẽ sẽ tới rất lâu sau này mới có thể thấy, Wonwoo lần đầu tiên nghĩ bản thân thật tham lam, anh đưa tay ra giữa không trung, nghĩ rằng mình nên ước thêm vài điều ước hoa bay nữa. Cánh hoa không rơi nghiêng nghiêng như tuyết, mà xoay tròn trong gió, rơi theo một nhịp riêng. Wonwoo gần như bản năng đưa tay ra, và đúng khoảnh khắc ấy, một cánh hoa lại rơi thẳng vào lòng bàn tay anh, như thể đã chọn đúng người mà nó muốn tìm đến.
Anh đứng yên rất lâu, nhìn cánh hoa nhỏ xíu nằm trong lòng tay mình. Cánh mỏng đến mức có thể nhìn xuyên qua được, nhưng lại mang một sức nặng kỳ lạ ... là sức nặng của một điều ước.
"Người ta nói," anh thì thầm lặp lại câu chuyện "truyền miệng đó", - "nếu mình vừa ước vừa bắt được một cánh hoa rơi... thì điều ước sẽ thành thật."
Wonwoo nheo mắt, nhìn cánh hoa, rồi khẽ nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, điều duy nhất hiện lên trong tâm trí anh là một gương mặt quen thuộc... là ánh mắt nheo nheo khi cười, là cái mũi nhỏ hơi đỏ lên mỗi khi trời lạnh, và giọng nói vẫn thì thầm trong ký ức:
"Khi tuyết rơi, mình gặp lại nhau nhé."
Wonwoo mở mắt ra, cánh hoa vẫn nằm yên trong lòng tay anh như đợi một cái gật đầu xác nhận. Anh mím môi, rút từ bao ngực ra một tập giấy nhớ đã hơi sờn mép. Trong ánh sáng yếu ớt, anh ngồi xuống bậc thềm lạnh buốt phía sau trạm gác, lấy một tờ giấy, nhẹ nhàng viết:
"3 giờ 17 phút sáng. Cánh hoa đầu tiên rơi vào tay anh. Anh đã ước... rằng em đang ngủ ngon, thật yên, thật sâu. Nếu ước này thành sự thật... thì chắc giờ này em đang ôm bé mèo bông kia rồi nhỉ?"
"Còn điều ước thứ hai, hmmm, anh mong tất cả mọi người đều mạnh khỏe và hạnh phúc". Tới đây, Wonwoo khẽ cười.
Chữ của anh không đẹp, nhưng rất nắn nót, như thể viết cho một ai đó sẽ đọc được, chứ không chỉ để cất giữ. Viết xong, Wonwoo ngồi thêm vài giây, ngón tay miết nhẹ qua mặt giấy trước khi gấp nó lại thành một ngôi sao.
Anh đã gấp hàng trăm ngôi sao như vậy. Mỗi lần nghĩ về Mingyu, về một khoảnh khắc nhỏ mà anh không muốn quên, anh lại viết. Và mỗi lần gấp xong, anh đều giữ trong túi áo như một lời nhắc:
"Mỗi ngôi sao là một lần nỗi nhớ dày thêm."
Hôm nay, ngôi sao ấy nặng hơn một chút, bởi trong nó có tuyết rơi, có hoa bay, và có cả một lời hứa từ xa xưa.
Wonwoo áp lòng bàn tay cầm ngôi sao vào ngực trái, nhắm mắt lại. Trong bóng đêm, tiếng gió khe khẽ rít qua hàng rào, nhưng với anh, nó nghe như một giọng nói quen thuộc đang thì thầm bên tai.
Anh không nói thành lời, chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười vừa nhẹ vừa sâu.
Bởi vì anh tin... nếu tuyết đã rơi như lời hứa, thì điều ước được gặp lại... cũng đang đến rất gần.
Và biết đâu, ở một nơi khác, trong một căn nhà có sofa màu xanh, có người đang siết chặt một bé mèo bông gần một mét, tay vẫn còn dính mùi giấy nhún và ánh đèn vàng dịu...
Còn anh, ở đây, giữa tuyết xuân và hoa đào, vẫn đang đợi – nhưng không còn thấy mình cô đơn nữa.
...
Đêm đó, Mingyu trằn trọc mãi trên giường.
Dù rất mệt sau chuyến bay dài, cậu vẫn không thể ngủ được. Có lẽ chính cậu cũng biết, bản thân cần thời gian để thích nghi với việc - cùng là căn nhà này, là chiếc giường này, là bộ chăn ga này, nhưng nếu không có hơi ấm và cái ôm siết của người nằm cạnh, thì cậu chẳng khác gì một chú cún lạc chủ giữa đêm tuyết tháng mười hai.
Cuối cùng, Mingyu bật dậy, cậu quyết định ôm bé mèo bông ra sofa ngủ. Sau khi cuộn mình vào góc quen thuộc, cậu ôm lấy thứ mềm mại ấy như thể hy vọng có thể tìm thấy một mảnh ký ức còn sót lại trong hơi ấm nhồi bông. Và chẳng rõ từ khi nào, trong ánh đèn vàng nhạt mơ hồ, mí mắt Mingyu chầm chậm khép lại.
Cùng lúc ấy, ở doanh trại xa xôi, sau khi hoàn thành ca gác đêm lạnh giá, Wonwoo trở về phòng trong im lặng. Anh mệt đến mức vừa ngồi xuống bên bàn gấp, đầu đã gật gù như muốn gục luôn tại chỗ. Chỉ kịp nhét tờ giấy nhớ cuối cùng vào bao áo - trên đó viết:
"Nếu tuyết rơi... mình sẽ gặp lại nhau, phải không Min?"
Có lẽ chính sự kiệt sức ấy khiến anh dễ dàng trôi vào giấc ngủ sâu.
Dù cho đang ở cách xa nhau cả ngàn cây số, dù cho Mingyu đang nằm trong căn phòng yên tĩnh nơi thành phố sáng đèn, còn Wonwoo lại gác đêm trong một doanh trại xa xôi, nhưng trong giấc mơ của họ, họ vẫn gặp lại nhau. Không gian xung quanh họ tràn ngập một ánh sáng mờ nhạt, như thể đêm và ngày không hẳn có ranh giới, và thời gian cũng không thể gò bó họ trong bất kỳ khuôn khổ nào.
Không phải là thế giới thật, nhưng cũng không hoàn toàn là tưởng tượng.
Chỉ có những tán cây tuyết trắng phau đang rủ xuống từ những nhánh cây khẳng khiu trong rừng thưa, không phải tuyết lạnh lẽo ngoài kia, mà là thứ tuyết mịn màng, tĩnh lặng, như từng hạt ngọc rơi xuống từ bầu trời đầy sao, phản chiếu lại ánh sáng nhạt nhòa của vầng trăng. Những cơn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi hoa đào tươi mới - chỉ có mình họ biết, đó là mùi hương của sự tái ngộ, sự trở về sau bao ngày xa cách.
Không gian rộng lớn đến nỗi chẳng thể đo đếm được, nhưng lại không bao giờ khiến họ cảm thấy lạc lõng. Cứ như thể mọi thứ đã được sắp đặt từ lâu, và duy nhất có một con đường duy nhất dẫn họ đến với nhau. Trong không gian ấy, không có ai khác ngoài họ, không có tiếng động ồn ào, chỉ có tiếng gió vi vu, tiếng tuyết vỡ vụn dưới bước chân của họ.
Cả hai người mặc cho khoảng cách xa xôi và những giới hạn của thế giới thực, vẫn tìm thấy nhau. Trong mơ, đôi bàn tay của họ siết chặt nhau, và khi ấy không còn phân biệt đâu là đâu. Họ chỉ biết rằng, giữa những ngôi sao trên bầu trời, giữa những bông hoa tuyết và hoa đào lạ, chỉ có họ nắm tay nhau bước đi, dường như chẳng cần nói lời nào.
Tình yêu của họ không ồn ào, nhưng mãnh liệt đến nỗi có thể xuyên qua mọi bức tường của không gian và thời gian. Đó là một thứ tình cảm không cần phải lý giải, chỉ cần cảm nhận. Một thứ tình yêu đủ mạnh mẽ để băng qua mọi khoảng cách, đủ kiên cường để vượt qua cả sự im lặng giữa hai con người không bao giờ buông tay.
Và trong giấc mơ ấy, tuyết vẫn rơi.
Những bông tuyết nhảy múa trong không trung, và giữa những cánh hoa đào bay lả tả trong gió xuân, họ cùng nhau bước đi, để rồi ngừng lại trong khoảnh khắc tuyệt vời ấy. Cả hai người đều quay lại nhìn nhau, đôi mắt không còn mỏi mệt vì thời gian, không còn cô đơn vì khoảng cách.
Một người bước nhanh hơn, một người quay lại, rồi cuối cùng là cái nắm tay siết chặt.
Là một giấc mơ, nhưng cũng xuất hiện lập lòe đem theo cả một đoạn ký ức đẹp cả hai đã cùng nhau trải qua.
...
Trong giấc mơ ấy, Mingyu đứng giữa một khu rừng phủ đầy tuyết. Ánh trăng lọc qua từng nhánh cây tạo nên một thứ ánh sáng xanh nhạt và lạnh dịu. Gió xuân vẫn còn lẫn trong tuyết, mang theo vài cánh xuân đào bay nghiêng nghiêng trong không trung. Tuyết rơi chậm như tơ, không một tiếng động, chỉ có nhạc nền mờ xa vang lên đâu đó rất khẽ là tiếng piano nhẹ nhàng của "Only" , bài hát được thể hiện bởi tiền bối Lee Hi - người nghệ sĩ đã mang họ tới bên nhau.
Be my only one
Hãy là người duy nhất của em nhé?
그대라 불러주고 싶은데
Em muốn được gọi anh là người ấy
손을 잡고 함께 걷고 싶은데
Em muốn nắm tay anh và cùng nhau bước đi
비 오는 밤이나 외로운 낮에도
Dù là đêm mưa hay những ngày cô đơn
그대의 빛으로 날 물들여줘요
Hãy nhuộm em bằng ánh sáng của anh
Rồi trong giai điệu ngọt ngào nhưng cũng chẳng kém phần da diết ấy, Wonwoo chậm rãi bước ra từ phía đối diện.
Anh vẫn trong quân phục, dáng vẻ mỏi mệt nhưng ánh mắt dịu dàng như đêm tuyết năm nào... cái đêm mà họ từng khiêu vũ dưới tuyết khi nghe bài hát này qua tai nghe chung.
Không cần ai phải lên tiếng ...
Chỉ là, một người ngoảnh lại nhìn.
Một người bước nhanh hơn để nắm lấy tay người kia.
Và rồi, cả hai cùng thì thầm:
"Thấy không, tuyết rơi rồi kìa. Tụi mình cũng được gặp lại nhau rồi."
Dưới nền nhạc mờ xa ấy, họ bắt đầu khiêu vũ.
Chuyển động không cần bài bản hay theo một điệu nhảy nào rõ ràng - chỉ là nhịp tim và ký ức tự dẫn đường. Những bước chân in dấu trên nền tuyết mềm. Xuân đào rơi lẫn vào tóc, vào áo, rồi cả hai bật cười khi thấy một cánh hoa mắc vào mũi Mingyu. Wonwoo đưa tay khẽ phủi đi, giữ lấy gương mặt cậu, ánh mắt họ không rời nhau.
"Min à... lúc đó anh đã nói gì nhỉ?" Wonwoo bật cười, tay vẫn nắm tay người nhỏ hơn dẫn từng vòng xoay nhỏ.
Mingyu khẽ đáp, như gió đêm đang nói hộ:
"Rằng nếu tuyết rơi, mình sẽ gặp lại nhau."
Và thật sự, họ đã gặp lại nhau.
Không ai hay biết ngoài họ, không có tiếng vỗ tay, không ánh đèn chiếu rọi... chỉ có tuyết, hoa đào, và lời hát xưa kia vọng lại trong tim.
Trong khoảnh khắc ấy, tuyết không chỉ là một phần của thiên nhiên. Nó là sợi dây kết nối vô hình giữa hai trái tim, là biểu tượng của sự mong chờ, sự gắn kết mà dù cho có qua bao nhiêu mùa đông, họ vẫn sẽ gặp lại nhau.
Khoảnh khắc cả hai tay đan tay, chậm rãi khiêu vũ giữa làn tuyết, chỉ có sự tĩnh lặng và những cánh hoa đào nhẹ nhàng bay quanh họ. Thế giới bên ngoài bỗng như tan biến, chỉ còn lại tiếng nhạc mơ hồ và đôi chân họ trượt nhẹ trên nền tuyết mềm mại. Một giấc mơ không lời, chỉ có hơi ấm từ sự hiện diện của nhau, đủ để khiến tất cả mọi thứ trở nên đẹp đẽ và hoàn hảo.
Đêm tuyết năm nay ấy cũng là lúc cả hai lần đầu cả hai thành thực nói ra mọi vướng mắc của bản thân với đối phương. Họ đều hiểu, rằng tình yêu này, cần như thế, để tồn tại, lâu thật lâu, cho tới khi chẳng còn đo lường được nữa...
[...]
Nhiều năm trước...
💜
Wonwoo, là người luôn sống trong khuôn khổ của bản thân, không dễ dàng thể hiện cảm xúc hay chia sẻ nỗi lòng. Mọi người xung quanh, kể cả là những người thân thiết cũng sẽ có những khoảnh khắc cảm nhận được, Wonwoo thi thoảng cứ như anh đang sống trong một thế giới khép kín, nơi cảm xúc bị kìm nén, nơi anh không dễ dàng để ai đó vào cuộc sống của mình. Anh không phải là người khéo léo trong việc chăm sóc người khác, cũng chẳng biết cách để người mình yêu cảm thấy được trân trọng. Anh nghĩ tình yêu đơn giản chỉ là hai con người bên nhau, vậy thôi. Sau những ước mơ, những hoài bão hết mình của tuổi trẻ, những khi đắm mình vào guồng quay bận rộn của công việc và lịch trình... Anh sống qua ngày, không thiếu gì nhưng lại luôn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó trong lòng.
Wonwoo là một người không rất ít khi bộc lộ nhiều cảm xúc, anh luôn giữ cho mình một lớp vỏ cứng cáp, bảo vệ trái tim khỏi những cảm giác yếu đuối hay dễ tổn thương. Anh không biết cách yêu thương bằng những cử chỉ ngọt ngào hay dịu dàng. Mọi thứ anh làm đều rất thực tế và có phần khô khan, không dành quá nhiều không gian cho sự âu yếm hay sự vun vén tình cảm. Wonwoo cho rằng tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống, một mối quan hệ đương nhiên phải có, nhưng không nhất thiết phải thể hiện quá nhiều. Anh chỉ cần người bên cạnh và sự hiện diện là đủ.
Chỉ là, anh chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp thật sự trong trái tim mình, cho đến khi Mingyu bước vào cuộc đời anh, như một cơn bão kẹo ngọt.
💚
Mingyu mạnh mẽ bước vào cuộc đời anh, như một làn sóng nhẹ nhàng nhưng không thể cưỡng lại, xâm chiếm trái tim anh mà anh không kịp nhận ra. Mingyu không giống bất cứ người nào anh đã từng gặp, không giống những gì anh nghĩ về tình yêu. Cậu đến gần anh, không đòi hỏi, không vội vàng, chỉ bằng một ánh mắt, một nụ cười ấm áp, cậu dần dần mở cánh cửa trái tim anh, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Mingyu, cậu là điều anh không thể nào đoán trước. Cậu dịu dàng, ấm áp, luôn sẵn lòng lắng nghe và chăm sóc anh mà không cần yêu cầu gì. Cậu không làm điều đó vì một lý do nào khác, chỉ đơn giản là yêu anh bằng cả trái tim. Mingyu là người đầu tiên và duy nhất khiến cho Wonwoo nhận ra: rằng tình yêu không chỉ là sự cho đi, mà còn là sự đón nhận. Và cũng chính Mingyu đã dạy anh rằng, yêu không phải là điều gì quá khó khăn. Tình yêu đơn giản là sự chia sẻ, là chăm sóc, là sự hiện diện của một người luôn sẵn sàng bên cạnh. Cũng chẳng phải những lời hoa mỹ, mà là những hành động từ trái tim, là những cái ôm ấm áp, là những cử chỉ nhẹ nhàng như vuốt ve tâm hồn nhau.
Tựa một báu vật trời ban, một điều kỳ diệu, một làn sóng ấm áp đã dập tắt sự lạnh lẽo trong trái tim Wonwoo. Chẳng biết từ khi nào, Mingyu dần trở thành nguồn sống, thành ánh sáng nhẹ nhàng len lỏi qua những kẽ hở của vỏ bọc cứng rắn ấy. Mingyu không chỉ yêu thương một cách sâu sắc mà còn giúp Wonwoo hiểu được cái đẹp của những cử chỉ chăm sóc, những nụ hôn, cái ôm và những lời thì thầm ngọt ngào. Mỗi khi Mingyu đưa tay chạm vào anh, mỗi lần cậu nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, Wonwoo cảm thấy một ngọn lửa ấm áp đang dần cháy lên trong lòng mình. Đó không phải là ngọn lửa dữ dội hay mãnh liệt, mà là ngọn lửa dịu dàng, âm ỉ, từng chút một, len lỏi vào mọi ngóc ngách trái tim anh, xoa dịu những nỗi đau, những khoảng trống mà anh đã chôn giấu bao lâu nay.
Hiện tại...
Mingyu là nhà của Wonwoo.
Wonwoo là điểm tựa của Mingyu.
💜💚
Mingyu, cậu không chỉ là người anh yêu, mà còn là người anh muốn che chở, bảo vệ, và trao hết những điều tốt đẹp nhất trong khả năng của mình. Mingyu không đòi hỏi gì từ anh, nhưng cứ mỗi lần anh nhìn vào mắt cậu, anh lại thấy một sự chân thành không thể chối từ. Chính Mingyu đã thay đổi anh – khiến Wonwoo giờ đây không chỉ là người nhận tình yêu mà còn là người cho đi, vì cậu đã dạy anh rằng tình yêu đích thực không phải là sự trả ơn hay sự đáp lại, mà là yêu không điều kiện, yêu vì người ấy xứng đáng.
Trái tim Wonwoo không còn là một pháo đài khép kín. Bên cậu, anh trở nên dịu dàng hơn, trở thành người anh chưa từng nghĩ mình có thể là. Anh bỏ đi tật xấu, không còn là người im lặng đứng bên lề cuộc sống của Mingyu. Anh học cách chăm sóc, học cách yêu thương, không phải vì phải làm vậy, mà vì anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy Mingyu tủi thân, không thể để cậu cảm thấy cô đơn. Anh yêu Mingyu, yêu bằng tất cả những gì anh có, yêu chẳng kém gì Mingyu yêu anh.
Mingyu chưa từng đòi hỏi gì từ anh, nhưng Wonwoo biết rằng mỗi lần anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, mỗi lần anh hôn lên trán đối phương, mỗi lần anh chạm tay vào tay cậu, đó là cách anh thể hiện tình yêu của mình. Anh không muốn cậu thiệt thòi, không muốn cậu cảm thấy thiếu thốn, vì anh không thể chịu đựng được nếu Mingyu cảm thấy bị bỏ lại một mình. Anh muốn cho cậu tất cả sự dịu dàng, muốn chăm sóc cậu, muốn yêu cậu không phải vì sự biết ơn hay vì cậu đã làm gì cho anh, mà vì tình yêu trong anh dành cho cậu là thứ không thể thiếu trong cuộc đời này.
Wonwoo, giờ đây anh đã học được cách yêu thương. Anh chăm sóc Mingyu không phải vì anh phải làm vậy, mà vì anh muốn cậu cảm nhận được tình yêu mà anh dành cho cậu, yêu cậu bằng sự dịu dàng và ấm áp như cậu đã làm với anh. Anh không muốn Mingyu cảm thấy cô đơn, không muốn cậu phải trải qua bất kỳ khó khăn nào mà thiếu đi tình yêu của anh. Mỗi khi anh vuốt ve tóc Mingyu, khi anh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, đó là cách anh cho cậu biết rằng, anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu.
"Anh sẽ luôn ở đây, Mingyu, và anh sẽ yêu em không phải vì em cần điều đó, mà vì em là người anh yêu, và vì em xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất."
Mingyu không bao giờ đòi hỏi điều gì to tát từ Wonwoo. Cậu chỉ cần sự hiện diện của anh, sự chăm sóc và yêu thương mà anh dành cho cậu. Và Wonwoo, giờ đây, cũng hiểu rằng mỗi cái hôn, mỗi cái ôm, mỗi cử chỉ nhỏ nhặt nhất đều có thể làm dịu đi những nỗi đau, xoa dịu những lo lắng và mang lại sự bình yên trong trái tim người mình yêu. Họ trao nhau những nụ hôn thật nhẹ nhàng, từ môi đến má, từ trán đến mắt, mỗi nụ hôn đều như một lời cam kết, một lời hứa rằng dù có bao nhiêu khó khăn phía trước, tình yêu này sẽ mãi là ngọn lửa ấm áp, soi sáng con đường họ đi.
Cả hai như thể hòa nhịp thở với nhau, cùng cảm nhận sự ấm áp và an yên mà chỉ có tình yêu thật sự mới mang lại. Mỗi cái hôn là một lời thì thầm, là một nhịp đập đồng điệu của hai trái tim yêu thương. Wonwoo hiểu rằng tình yêu của họ không cần phải ồn ào, không cần phải phô trương, chỉ cần đơn giản là hai người bên nhau, chia sẻ mọi điều, và chăm sóc nhau trong im lặng, trong những cử chỉ dịu dàng và chân thành.
...
💚💜
Giờ đây, Mingyu không chỉ là người anh yêu, mà là ngọn lửa đó, luôn bừng cháy trong từng hành động, cử chỉ của cậu. Và ngọn lửa ấy, không bao giờ bùng cháy dữ dội, nhưng lại đủ mạnh mẽ để làm ấm trái tim Wonwoo, để soi sáng từng ngóc ngách tăm tối trong tâm hồn anh. Mingyu không phải là kiểu người có thể nói ra mọi thứ, nhưng mỗi cái chạm tay, mỗi cái ôm, mỗi cái hôn từ cậu đều mang lại một sức mạnh vô hình, như một nguồn năng lượng tiếp sức cho Wonwoo. Những nụ hôn ấy như là ngọn lửa không tắt, dù là nhỏ bé nhưng đủ để anh cảm thấy mình không bao giờ cô đơn. Mingyu luôn ở đây, ở cạnh anh, và tình yêu đó vẫn luôn âm ỉ cháy, nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt.
Giờ đây, Wonwoo không còn là người mà trước kia không biết cách yêu thương, không biết chăm sóc người khác. Anh đã học được cách chăm sóc Mingyu theo cách riêng của mình, không phải vì nghĩa vụ hay sự biết ơn, mà vì tình yêu mà anh dành cho cậu. Anh không cần phải thể hiện tình yêu bằng những lời nói hoa mỹ hay những hành động quá lớn lao, mà anh hiểu rằng, mỗi cử chỉ nhỏ nhặt, mỗi cái ôm dịu dàng, mỗi nụ hôn nhẹ nhàng đều có thể là cách để anh nói với Mingyu rằng, "Anh yêu em".
Anh không muốn Mingyu cảm thấy mình thiếu thốn, anh muốn cậu cảm nhận được tình yêu của anh bằng tất cả những gì anh có.
Những cái hôn của họ giờ đây không còn chỉ là những cái chạm khẽ, mà là những khoảnh khắc trao nhau sự ấm áp, sự dịu dàng không lời. Là khi, Wonwoo nhẹ nhàng đặt môi mình lên trán Mingyu, để rồi lan tỏa từng chút tình yêu vào đó, như một ngọn lửa nhỏ đang đốt cháy trong lòng mình. Rồi tới má đối phương, đến đôi môi, mỗi cái hôn ấy đều như là một lời hứa rằng, dù cuộc sống có trôi qua thế nào, tình yêu của họ sẽ vẫn bền chặt và dịu dàng như vậy. Cả hai không cần phải nói gì thêm, chỉ cần lặng yên trong vòng tay của nhau, trong những cái hôn nhẹ nhàng mà ấm áp. Mỗi cái hôn như một bước đi trong hành trình yêu thương của họ, như ngọn lửa nhỏ nhoi nhưng đủ mạnh để xoa dịu, để làm ấm trái tim của nhau.
Mỗi cái hôn cả hai trao cho nhau tựa như một lời thì thầm của trái tim, như một sự cam kết rằng dù cuộc sống có thay đổi như thế nào, tình yêu giữa họ sẽ luôn mãi như vậy. Những nụ hôn ấy nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng một sức mạnh vô hình, có thể xoa dịu mọi đau đớn, vết thương trong lòng, mang lại sự bình yên và hạnh phúc cho cả hai. Mỗi cái hôn như một lời khẳng định rằng, dù thế giới có xoay vần ra sao, họ sẽ luôn là nơi an yên nhất cho nhau. Và với mỗi lần trao nhau những nụ hôn, họ không chỉ là hai người yêu nhau, mà là hai linh hồn hòa hợp trong từng nhịp thở, từng hơi ấm, và từng giây phút dịu dàng bên nhau.
Cả hai cứ ôm nhau như vậy, trái tim hòa chung nhịp đập, những hơi thở nhẹ nhàng hòa quyện vào nhau. Ngọn lửa tình yêu ấy, dù nhỏ bé, nhưng chính là thứ sẽ cùng họ vượt qua tất cả. Trong từng khoảnh khắc bình dị, ngọn lửa đó sẽ luôn cháy âm ỉ, mang đến sức mạnh, sự yên bình và hạnh phúc cho cả hai.
________________________
An nhong, nà nưn erin 🐼 đây. Tui đã quay trở lại, với 1 chap mới siêu nhẹ nhàng và có lẽ cũng siêu buồn ngủ...
Tui thật ra cũng khá lưỡng lự về chap này khi mà còn 2 option kịch tích hơn cho cháu nó. Rồi cuối cùng, trong một buổi chiều vui vẻ, tui chọn cái option nhẹ nhàng nhất, với hy vọng các bạn đọc xong có thể vui vẻ mà đi ngủ hoặc thậm chí là ngủ gật trong khi đang đọc như tui🤯.
Z đó, có thể mng sẽ cảm thấy nó hơi rời rạc☺️ hoặc hơi nhanh. Thì hãy để lại cmt cho tui bích nha☺️. Tui sẽ sớm trở lại vs chap mới;)) hơi căng thẳng, và cũng sẽ healing🤣 hihi. Vậy nha ><.
Gute Tag,
🐼🍬
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro