[1] contract marriage?

Mọi thứ bắt đầu từ một hợp đồng.

"Anh có chắc về điều này không?" Wonwoo hỏi, giọng anh không thể che giấu được sự ngờ vực. Hợp đồng hôn nhân, những dòng chữ trên tờ giấy lạnh lùng trước mặt, không có chỗ cho cảm xúc. Nhưng nhìn vào ánh mắt Mingyu, Wonwoo biết rằng người ngồi đối diện đã suy nghĩ kỹ lưỡng.

"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, đúng không?" Mingyu đáp, mắt nhìn sâu vào mắt Wonwoo. "Cả hai đều cần điều này. Anh có mục đích của mình, và em cũng vậy."

Wonwoo im lặng. Đúng, họ đã đồng ý với nhau vì những lý do riêng. Với Mingyu, hôn nhân này là cách duy nhất để bảo vệ tài sản gia đình trước sự giành giật của họ hàng. Còn Wonwoo, anh cần một khoản tiền lớn để giải quyết vấn đề nợ nần của gia đình mình. Nhưng điều khiến Wonwoo băn khoăn là liệu hai người có thể sống chung một cuộc sống mà không dính líu đến cảm xúc.

"Chỉ là… không dễ dàng đâu, em biết mà," Wonwoo thì thầm, tay xoay xoay chiếc nhẫn giả đặt trên bàn. Hợp đồng có thời hạn, nhưng cảm xúc của con người thì không phải lúc nào cũng có thể điều khiển được.

Mingyu bật cười nhẹ, cúi đầu xuống. "Chúng ta chỉ cần làm đúng vai trò. Ba năm thôi, và mọi thứ sẽ kết thúc."

"Ba năm… và rồi ai nấy sẽ quay về cuộc sống riêng của mình," Wonwoo nói với chính mình, như để tự nhắc nhở rằng đây chỉ là một giao dịch, không hơn không kém.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấm áp của Mingyu, Wonwoo không thể ngăn mình khỏi cảm giác lo lắng… liệu cả hai có thể giữ được khoảng cách đó trong suốt ba năm này không?

Ba tháng sau khi ký hợp đồng, cuộc sống giữa Mingyu và Wonwoo diễn ra suôn sẻ. Họ là một cặp vợ chồng hoàn hảo trước mắt người ngoài, dù bên trong, mọi thứ đều là giả tạo. Mỗi sáng thức dậy, Mingyu sẽ nở một nụ cười đầy quyến rũ, làm như việc họ ở cạnh nhau là điều tự nhiên nhất trên đời. Còn Wonwoo, anh luôn giữ thái độ điềm đạm, không quá gần gũi nhưng cũng không quá xa cách.

Nhưng tối hôm nay, có điều gì đó khác lạ.

“Em muốn ăn gì?” Mingyu hỏi khi cả hai vừa về nhà sau một buổi tiệc xã hội. Đôi chân dài của Mingyu nhanh chóng kéo Wonwoo vào phòng bếp, nơi anh đã chuẩn bị vài món nhẹ. “Anh nấu rồi, không nhiều, nhưng đủ để em no.”

Wonwoo nhìn vào những món ăn trên bàn, thoáng ngạc nhiên. Anh không ngờ Mingyu sẽ quan tâm tới chi tiết nhỏ nhặt như thế. Thường thì bữa tối của họ chỉ là những cuộc hội thoại ngắn, đôi khi còn im lặng đến đáng sợ.

“Cảm ơn,” Wonwoo trả lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Hợp đồng chỉ yêu cầu họ cùng xuất hiện trước công chúng, không có điều khoản nào về việc quan tâm hay chăm sóc nhau trong những khoảng thời gian riêng tư như thế này.

Mingyu đặt dĩa thức ăn trước mặt Wonwoo, mắt vẫn không rời khỏi anh. “Em biết không, anh đang dần quen với việc này.”

“Việc gì?” Wonwoo ngước lên, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Mingyu.

“Việc ở cạnh em. Lúc đầu, anh nghĩ sẽ khó khăn hơn, nhưng… dường như có thứ gì đó khiến anh cảm thấy ổn khi em ở đây.”

Wonwoo cắn môi, cố ngăn nhịp tim đập nhanh hơn. "Đó là do chúng ta đã diễn quá nhiều trước mặt mọi người. Chúng ta chỉ đang quen với việc giả vờ."

Mingyu nhếch môi cười, nhưng nụ cười lần này không còn vẻ hài hước. "Em có chắc tất cả chỉ là giả vờ không?"

Câu hỏi của Mingyu như một cái gì đó nặng trĩu đè lên tâm trí Wonwoo. Anh đã quá quen với việc giữ khoảng cách, nhưng sự quan tâm không lời của Mingyu dần dần xóa mờ ranh giới đó.

“Mingyu, chúng ta đã có thỏa thuận,” Wonwoo nhắc nhở, giọng hơi run. “Chỉ là hôn nhân trên giấy tờ. Khi hết hạn, chúng ta sẽ chấm dứt.”

Mingyu im lặng một lúc, mắt nhìn thẳng vào Wonwoo như muốn đọc được những suy nghĩ trong đầu anh. "Phải, nhưng anh không chắc là mình có thể giữ lời. Ít nhất là với cảm xúc hiện tại."

Không gian bỗng trở nên ngột ngạt. Wonwoo cảm thấy hơi thở mình chậm lại, đôi mắt anh bất giác dừng lại ở bàn tay của Mingyu, những ngón tay khẽ chạm vào bàn tay anh. Cảm giác ấm áp đó lan truyền từ lòng bàn tay lên đến tim, khiến anh khó chịu vì biết rằng họ không nên cảm thấy thế này.

Mingyu cúi xuống gần hơn, giọng trầm khàn. "Nếu mọi thứ không còn là giả nữa thì sao, Wonwoo?"

Wonwoo nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của Mingyu gần sát khuôn mặt mình. Họ đã đặt ra ranh giới, đã có hợp đồng, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như dần trở nên mờ nhạt. Liệu anh có thể chống lại cảm xúc của chính mình?

Khi nụ hôn vừa kết thúc, Wonwoo vội vàng bước lùi lại, cảm giác như mọi thứ vừa xảy ra đều quá nhanh. Anh không muốn để Mingyu thấy sự bối rối của mình, nhưng cảm xúc đang dâng trào khiến đầu óc anh trở nên hỗn loạn.

“Chúng ta… không nên làm vậy,” Wonwoo nói, cố giữ giọng điềm tĩnh.

Mingyu nhướn mày, sự tinh nghịch hiện rõ trên khuôn mặt anh. “Tại sao không? Chúng ta đã ký hợp đồng hôn nhân. Đây chỉ là một phần của nó thôi mà.”

Wonwoo không thể tin vào những gì anh vừa nghe. “Mingyu, hôn nhân không chỉ là một trò đùa. Nếu anh nghĩ đây chỉ là một hợp đồng, thì anh đã sai.”

“Nhưng em có chắc chắn rằng chúng ta không thể trở thành bạn sao? Hoặc thậm chí là đối tác tốt hơn?” Mingyu hỏi, đôi mắt anh vẫn lấp lánh, như thể đang chế giễu chính suy nghĩ của Wonwoo.

Wonwoo chán nản. “Cứ cho là vậy. Nhưng chúng ta đã có thỏa thuận. Không có cảm xúc. Chúng ta sẽ sống như hai người bạn trong ba năm. Khi nào hết hợp đồng, mỗi người sẽ quay về cuộc sống riêng.”

Mingyu thở dài, ánh mắt anh dần trở nên nghiêm túc. “Em đang tự làm mình đau khổ đấy. Thật khó để nghĩ rằng chúng ta chỉ là bạn khi em luôn ở đây, trong cùng một không gian với anh.”

Wonwoo không biết phải trả lời thế nào. Anh chỉ muốn mọi thứ trở lại như trước. Khoảng cách an toàn giữa họ đã giúp anh cảm thấy dễ thở hơn, không bị ràng buộc bởi những cảm xúc không thể kiểm soát.

“Thật không dễ dàng,” Wonwoo nói, giọng chùng xuống. “Nếu chúng ta không thể giữ khoảng cách, mọi thứ sẽ trở nên phức tạp.”

Mingyu nhún vai, như thể không mấy quan tâm. “Thế thì hãy giữ khoảng cách. Anh không ép buộc em phải làm gì cả. Chúng ta chỉ cần sống như bình thường.”

Và như vậy, cuộc sống giữa hai người tiếp tục trôi qua với những buổi tối yên tĩnh, những bữa ăn không nói chuyện, và những ánh mắt lướt qua nhau đầy trống rỗng. Họ đi làm, về nhà và tiếp tục sống trong những thói quen quen thuộc mà không cần phải quan tâm đến nhau.

Nhưng dần dần, Wonwoo bắt đầu cảm thấy một thứ gì đó lấn át mình. Mỗi lần nhìn thấy Mingyu cười nói với những người khác, hoặc đôi khi đơn giản là khi anh ấy chăm sóc cho bản thân, Wonwoo lại không khỏi cảm thấy một chút châm chọc trong lòng. Anh đã đặt ra ranh giới, nhưng tại sao cảm xúc lại không chịu nghe lời?

Một buổi tối, khi cả hai ngồi trên ghế sofa, ánh đèn mờ ảo, Wonwoo không khỏi cảm thấy mệt mỏi với cái khoảng cách này. Anh nhìn vào màn hình tivi nhưng tâm trí lại đang mải miết suy nghĩ về Mingyu.

“Mingyu,” Wonwoo lên tiếng, không chắc mình nên hỏi gì. “Nếu chỉ là hợp đồng, thì tại sao anh lại muốn ở bên cạnh em suốt thời gian này?”

Mingyu không quay lại, nhưng Wonwoo biết rằng anh ấy đã nghe thấy. “Có lẽ chỉ đơn giản là để cho nó vui,” Mingyu đáp lại, giọng điệu có phần mỉa mai.

Wonwoo cảm thấy như có một mũi kim đâm vào lòng. “Vui? Đây không phải là trò chơi, Mingyu.”

Mingyu cuối cùng cũng quay lại, ánh mắt thẳng thắn. “Vậy em muốn gì? Chúng ta đã đồng ý như vậy. Nếu em không muốn chơi, thì đừng.”

Wonwoo nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi với những cuộc tranh cãi vô nghĩa. “Anh nói đúng. Có thể chúng ta nên tôn trọng thỏa thuận của mình.”

“Đúng, vậy thì sống như thế đi,” Mingyu nói và quay lại với màn hình tivi, không có dấu hiệu nào cho thấy anh ấy cảm thấy nặng nề vì cuộc trò chuyện.

Những ngày tiếp theo diễn ra trong sự tĩnh lặng, không có thay đổi nào lớn lao. Wonwoo tự nhủ rằng đây chính là cách tốt nhất để giữ cho cuộc sống của họ không trở nên phức tạp. Nhưng trong lòng, một phần của anh lại thầm mong muốn điều gì đó khác biệt, điều gì đó mà cả hai đều từ chối thừa nhận.

                   –END CHAP–

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro