[10] Shadows of the Past, Light of the Future
---
Mọi thứ tưởng chừng như đã ổn định, nhưng chỉ một cú xoay vần nhỏ trong cuộc sống lại khiến mọi thứ thay đổi.
Một buổi chiều muộn, khi Mingyu đang làm việc ở phòng khách, điện thoại của anh bỗng nhiên đổ chuông. Wonwoo đang ở trong bếp, nhưng cảm giác như có một thứ gì đó không đúng, khiến anh dừng lại, ánh mắt liếc về phía Mingyu. Anh nhìn thấy một tên lạ hiện lên trên màn hình điện thoại của Mingyu. Mingyu nhấc máy một cách vội vàng, nhưng không hề nhận thấy sự chú ý của Wonwoo.
“Xin chào... à, là em đây...” Mingyu nói, giọng anh có gì đó bất thường, như đang cố giấu đi điều gì đó.
Wonwoo cảm thấy một làn sóng khó chịu dâng lên trong lòng. Anh không biết tại sao, nhưng những lời nói của Mingyu khiến anh cảm thấy có sự bất an lạ kỳ. Anh quay lại bếp, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ.
Một lúc sau, Mingyu kết thúc cuộc gọi và bước lại gần. Anh nhìn Wonwoo, ánh mắt có chút lúng túng, nhưng cố gắng mỉm cười.
“Em sao vậy? Trông có vẻ như có chuyện gì đó lo lắng,” Mingyu hỏi, giọng anh dịu dàng nhưng có chút khẩn trương.
Wonwoo không thể che giấu sự nghi ngờ của mình. Anh nhìn thẳng vào mắt Mingyu, đôi mắt anh lạnh lùng và kiên quyết. “Ai gọi anh vậy? Sao lại nói chuyện lâu vậy?”
Mingyu hơi bất ngờ trước câu hỏi trực diện của Wonwoo, nhưng anh vẫn cố gắng giữ vẻ bình thản. “Chỉ là một người bạn thôi mà. Không có gì đâu, em đừng lo lắng.”
Nhưng Wonwoo không dễ dàng bị thuyết phục. “Người bạn nào? Tại sao em lại cảm thấy anh đang giấu giếm?”
Mingyu nhìn anh, thấy sự căng thẳng trong ánh mắt Wonwoo và có một chút lo lắng len lỏi trong lòng. “Wonwoo... anh thật sự không muốn làm em cảm thấy như thế này. Anh chỉ không muốn em hiểu lầm.”
Wonwoo bước lại gần, đôi tay siết chặt. “Vậy thì sao anh lại giấu giếm? Nếu chúng ta là bạn đời, anh không nên có những bí mật như thế này. Anh không nghĩ em có quyền được biết sao?”
Ánh mắt Mingyu trầm xuống, anh cảm thấy khó thở. “Đó là một người bạn cũ, Wonwoo. Một người anh đã biết từ lâu. Anh không muốn em nghĩ nhiều, vì chuyện này chẳng có gì.”
Wonwoo hít một hơi dài, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. “Anh nói là không có gì, nhưng em cảm thấy có gì đó không ổn. Em cảm giác anh đang giấu em điều gì đó.”
Cả hai lặng im nhìn nhau, không ai nói gì thêm. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, và Wonwoo cảm nhận được sự lạnh lẽo bắt đầu xâm chiếm không gian giữa họ. Anh không thể dễ dàng bỏ qua cảm giác này.
Mingyu bước lại gần, nhưng Wonwoo lập tức lùi lại một bước. “Wonwoo... anh xin lỗi, nhưng em cần phải tin anh. Đó chỉ là một cuộc gọi bình thường.”
Wonwoo không thể tin vào lời Mingyu nữa. Từng cảm giác nghi ngờ, từng lời nói thiếu minh bạch của anh làm Wonwoo cảm thấy như mọi thứ xung quanh đang sụp đổ.
“Chúng ta không thể tiếp tục như vậy,” Wonwoo nói, giọng anh lạnh lẽo. “Nếu anh không thể chia sẻ với em mọi thứ, thì chúng ta không thể tiếp tục.”
Mingyu sững người, không ngờ Wonwoo lại nói ra những lời này. Anh không biết mình đã sai ở đâu, nhưng anh cảm thấy trái tim mình như thắt lại. “Wonwoo... em không thể làm thế. Chúng ta không thể...”
“Không thể tiếp tục?” Wonwoo cắt lời, ánh mắt anh đẫm nước mắt. “Mingyu, em đã tin anh, đã yêu anh hết lòng. Nhưng nếu anh cứ giấu giếm em, thì chúng ta chỉ còn lại vỏ bọc của tình yêu mà thôi.”
Mingyu đứng đó, trái tim anh như bị bóp nghẹt bởi những lời nói của Wonwoo. Anh muốn giải thích, nhưng không thể tìm ra lý do hợp lý để biện minh. Sự im lặng giữa họ đã trở thành bức tường ngăn cách.
Wonwoo xoay người, bước đi về phía cửa, rồi dừng lại một lần nữa, giọng anh yếu ớt nhưng đầy quyết đoán. “Em cần thời gian, Mingyu. Em cần thời gian để suy nghĩ.”
Và rồi, anh rời đi, bỏ lại Mingyu đứng đó, bất lực nhìn theo bóng dáng của người mình yêu dần khuất xa.
Mingyu không thể làm gì ngoài việc đứng yên, cảm giác lo lắng và sợ hãi dâng lên trong anh. Anh biết, nếu không thể làm rõ mọi chuyện, tình yêu này sẽ không thể cứu vãn.
---
Mingyu đứng đó, lòng nặng trĩu. Anh nhìn cánh cửa khép lại, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ trước mắt. Anh đã tưởng rằng mình có thể giấu giếm mọi chuyện, nhưng giờ thì không thể nữa. Wonwoo đã rời đi, để lại anh với những câu hỏi không lời đáp.
Suốt đêm đó, Mingyu không thể ngủ. Anh đi đi lại lại trong căn nhà trống vắng, lòng lo lắng, bồn chồn. Anh biết, mọi sự cố gắng của mình bấy lâu nay dường như đã không đủ. Wonwoo cần sự thật, và anh không thể cứ tiếp tục sống trong dối trá.
Sáng hôm sau, khi ánh sáng mờ ảo chiếu vào căn phòng, Mingyu quyết định. Anh sẽ không để Wonwoo đi. Anh sẽ nói hết mọi chuyện, dù thế nào đi nữa.
Anh lái xe đến nơi Wonwoo thường đến mỗi khi cần không gian riêng – một quán cà phê nhỏ gần công viên. Khi Mingyu bước vào, anh thấy Wonwoo ngồi một mình ở góc quán, tay cầm cốc cà phê nhưng ánh mắt thì mờ mịt, như thể anh không còn nhìn thấy gì ngoài suy nghĩ của chính mình.
Mingyu tiến lại gần, đứng lặng lẽ một lúc, trước khi ngồi xuống đối diện với Wonwoo. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát Wonwoo. Chưa bao giờ Mingyu thấy anh như thế này, cô đơn và lạnh lùng. Dường như giữa họ có một vách tường vô hình mà chỉ một trong hai người mới có thể phá vỡ.
Wonwoo ngước lên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như đêm qua. “Anh tìm em có chuyện gì?”
Mingyu hít một hơi thật sâu, rồi nói, giọng anh trầm và đầy quyết tâm. “Wonwoo, anh không muốn mất em. Anh biết em đang đau, và anh cũng đau. Nhưng em phải hiểu rằng có những điều anh không thể chia sẻ ngay lập tức. Anh không muốn em phải chịu thêm tổn thương.”
Wonwoo hít một hơi dài, vẫn giữ vẻ im lặng. “Mingyu, anh có thể giấu em bao lâu nữa? Chúng ta đã từng nói về sự tin tưởng, nhưng giờ anh lại cứ giấu giếm em. Làm sao em có thể tiếp tục khi biết rằng mình chỉ là người ngoài cuộc trong chính cuộc đời của anh?”
Mingyu cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc. “Đó là một cuộc gọi từ một người bạn cũ. Một người mà anh đã không gặp trong suốt thời gian dài, nhưng không phải vì anh không muốn em biết. Anh không biết phải giải thích thế nào với em. Anh không muốn làm em đau, Wonwoo. Anh yêu em, anh không thể để em đi.”
Wonwoo im lặng, ánh mắt anh dịu lại một chút, nhưng vẫn có sự nghi ngờ không thể xóa bỏ. “Mingyu, anh biết không? Điều em sợ không phải là anh có những bí mật, mà là anh nghĩ em không đủ mạnh mẽ để đối diện với sự thật. Nếu anh cứ giấu giếm, liệu chúng ta có thể tiến tới hay mãi mãi chỉ là hai người ở cạnh nhau nhưng lại quá xa cách?”
Mingyu cảm thấy lòng mình như nghẹn lại. Anh không thể mất Wonwoo một lần nữa. Anh đã hiểu ra rằng tình yêu không chỉ là những lời hứa suông, mà là sự trung thực và sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với người mình yêu. Anh không thể tiếp tục sống trong sợ hãi và sự nghi ngờ.
"Wonwoo..." Mingyu nhẹ nhàng cầm tay Wonwoo, "Anh sẽ kể em nghe tất cả. Không còn gì giấu giếm nữa."
Wonwoo nhìn vào mắt Mingyu, đôi mắt anh vẫn chứa đựng sự hoài nghi. Nhưng một phần trong anh cũng muốn tin vào những lời Mingyu nói. Anh muốn tin rằng tình yêu này sẽ vượt qua tất cả. Bởi vì trong sâu thẳm trái tim, Wonwoo hiểu rằng anh vẫn còn yêu Mingyu rất nhiều.
“Vậy thì bắt đầu đi,” Wonwoo đáp, giọng anh vẫn lạnh nhưng có chút gì đó mềm mỏng hơn.
Mingyu nhìn thẳng vào mắt anh, quyết tâm trong lòng. “Cô gái đó là bạn gái cũ của anh. Chúng anh đã chia tay trước khi anh gặp em, nhưng cô ấy vẫn luôn liên lạc, không phải vì muốn quay lại, mà là vì cô ấy không thể dứt ra khỏi quá khứ. Nhưng anh không muốn để em biết, vì anh sợ em sẽ nghĩ rằng anh còn vướng mắc. Anh xin lỗi vì đã giấu em điều này.”
Wonwoo nghe xong, không nói gì, chỉ im lặng. Lúc này, Mingyu chỉ biết tiếp tục.
“Anh yêu em, Wonwoo. Chỉ có em mới là người anh muốn ở bên cạnh, không ai khác. Anh hứa sẽ không bao giờ giấu giếm em điều gì nữa.”
Một lúc lâu sau, Wonwoo thở dài, cảm giác như mọi thứ trong anh đã lắng xuống. "Anh cần phải làm em tin tưởng lại, Mingyu. Chúng ta đã mất nhiều thời gian, và em không muốn tiếp tục sống trong sự nghi ngờ."
Mingyu gật đầu, lòng đầy ân hận nhưng cũng tràn ngập hy vọng. "Anh sẽ làm tất cả để em tin anh lần nữa. Đừng bỏ anh."
Wonwoo nhìn anh một hồi lâu, rồi cuối cùng mỉm cười nhẹ. “Em không bỏ anh đâu, Mingyu. Nhưng anh phải chứng minh rằng anh đã thay đổi. Và lần này, em muốn thấy hành động, không chỉ lời nói.”
---
Và trong khoảnh khắc đó, họ hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng nếu cả hai cùng nỗ lực, họ vẫn có thể vượt qua mọi thử thách.
---
Sau cuộc trò chuyện ấy, cả Mingyu và Wonwoo đều hiểu rằng mối quan hệ của họ không thể tiếp tục theo cách cũ. Dù tình yêu vẫn còn đó, nhưng nếu không thay đổi, họ sẽ chỉ mãi mãi luẩn quẩn trong những nghi ngờ và bí mật.
Mingyu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chứng minh cho Wonwoo thấy rằng anh thực sự nghiêm túc, rằng anh đã sẵn sàng thay đổi vì họ, vì tình yêu của họ. Mỗi ngày, anh dành hết tâm trí và sức lực để khiến Wonwoo cảm thấy an toàn và yêu thương, không phải bằng lời nói suông mà là bằng những hành động cụ thể.
Wonwoo cũng vậy. Anh không thể cứ mãi sống trong sự nghi ngờ. Anh quyết định không buông tay, nhưng anh cần thấy sự thay đổi thực sự từ Mingyu. Anh muốn cảm thấy rằng mối quan hệ này có thể tiến xa hơn, không chỉ là một cuộc sống êm đềm mà không có sự thật.
Vài tuần sau, mọi chuyện dường như đã dần ổn định. Họ lại bắt đầu những buổi tối cùng nhau, những buổi sáng bên nhau trong căn nhà nhỏ của mình. Nhưng vẫn có một chút gì đó trong lòng Wonwoo chưa hoàn toàn được tháo gỡ. Anh cần thêm thời gian.
Một buổi tối, khi Mingyu đang nấu ăn trong bếp, Wonwoo ngồi trên ghế sofa, nhìn những tấm ảnh trên tường của họ. Mỗi bức ảnh đều là những kỷ niệm đẹp, nhưng trong lòng anh vẫn còn một nỗi lo lắng mơ hồ.
Mingyu bước lại gần, đặt đĩa thức ăn lên bàn và ngồi xuống đối diện với Wonwoo. Anh nhìn thấy đôi mắt Wonwoo, trầm ngâm, như thể anh đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng.
"Wonwoo, em đang nghĩ gì vậy?" Mingyu lên tiếng, giọng anh đầy lo lắng.
Wonwoo nhìn anh, rồi nhìn xuống tay mình. "Anh biết không, Mingyu... Em không phải là người dễ dàng tha thứ. Và dù em muốn tin vào anh, nhưng em cũng không thể cứ mãi sống trong sự lo lắng. Tại sao anh lại giấu giếm em lâu đến vậy? Em cần biết thêm về những chuyện của anh."
Mingyu cảm thấy tim mình như thắt lại. Anh đã làm mọi thứ, nhưng vẫn không thể xóa đi những nghi ngờ trong lòng Wonwoo. “Anh không muốn làm em tổn thương. Anh sợ em sẽ bỏ đi, sợ rằng nếu em biết hết mọi chuyện, em sẽ không thể chấp nhận anh nữa.”
Wonwoo cười nhạt. “Anh nghĩ rằng em sẽ bỏ anh sao? Đừng lo lắng về việc đó, Mingyu. Điều em cần là sự trung thực. Và em muốn anh chứng minh rằng mình xứng đáng có được tình yêu của em, không phải chỉ bằng lời nói.”
Mingyu nhìn thẳng vào mắt Wonwoo, không thể lừa dối anh thêm nữa. “Anh sẽ làm tất cả để chứng minh cho em thấy rằng anh yêu em thật lòng. Anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh có thể thay đổi cách anh đối xử với em từ bây giờ.”
Wonwoo đứng dậy, đi lại gần Mingyu, và một lần nữa, họ đối diện với nhau. "Mingyu, em không yêu cầu anh phải hoàn hảo. Em chỉ muốn anh là chính anh, và đừng giấu em những điều quan trọng."
Mingyu gật đầu, lòng đầy quyết tâm. "Em sẽ không phải một mình nữa. Anh sẽ luôn ở đây, để em cảm thấy an toàn."
Một lần nữa, họ lại ôm nhau, nhưng lần này không còn sự mơ hồ hay nghi ngờ. Đó là một cái ôm đầy sự khẳng định, như một lời hứa về tương lai. Nhưng ngay cả khi mọi chuyện đang dần ổn, bóng tối vẫn lởn vởn đâu đó, bởi Mingyu biết rằng mối quan hệ của họ chưa hoàn toàn vượt qua thử thách.
Sáng hôm sau, Mingyu nhận được một cuộc gọi từ người bạn cũ của anh. Anh nhìn vào điện thoại, rồi nhìn về phía Wonwoo, người đang đứng ở bếp, chuẩn bị bữa sáng. Anh muốn nói dối, nhưng lại không thể.
“Wonwoo, anh cần phải đi một lúc,” Mingyu nói, giọng anh có chút ngập ngừng.
Wonwoo quay lại, ánh mắt anh sắc bén. "Đi đâu?"
“Chỉ là một cuộc họp công việc thôi,” Mingyu trả lời.
Wonwoo nhìn anh một hồi lâu, rồi lặng lẽ gật đầu. “Được. Nhưng lần này anh nhớ phải nói thật với em. Em không muốn thấy lại sự im lặng của anh nữa.”
Mingyu hít một hơi thật sâu, rồi bước ra ngoài, biết rằng dù anh có đi đâu, Wonwoo sẽ luôn để ý đến từng hành động của anh. Anh hiểu rằng anh phải luôn chứng minh mình xứng đáng với sự tin tưởng của Wonwoo.
---
Trong khi Mingyu rời đi, Wonwoo lại ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê và cảm thấy nỗi lo âu lại dâng lên. Liệu lần này, mọi chuyện sẽ ổn thật sự?
---
Mingyu bước ra khỏi nhà, nhưng mỗi bước đi của anh dường như lại nặng trĩu hơn. Anh không hề giấu Wonwoo về cuộc họp, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Anh biết Wonwoo đang chờ đợi anh làm đúng, chứng minh rằng mọi thứ anh nói đều là sự thật, không có gì che giấu.
Khi Mingyu đến nơi, anh nhận ra rằng cuộc gặp mặt với người bạn cũ của mình không đơn giản như anh nghĩ. Người bạn đó, mà anh đã lâu không gặp, không phải chỉ để hỏi thăm sức khỏe hay công việc. Cô ấy có một lý do khác, và Mingyu không thể ngờ được.
“Anh không thể bỏ qua tôi như vậy mãi được đâu, Mingyu,” cô gái nhìn anh bằng ánh mắt đầy thách thức, nhưng cũng có chút hoài niệm.
Mingyu cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh không ngờ rằng cô ấy lại đột ngột xuất hiện như thế này, đặc biệt là khi anh đang cố gắng cứu vãn mối quan hệ của mình với Wonwoo.
“Em đã biết chuyện gì xảy ra rồi, phải không?” cô gái tiếp tục, giọng đầy ẩn ý. “Anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng rời đi sao? Tôi có quyền biết tại sao anh lại đột ngột cắt đứt với tôi. Và tôi sẽ không để cho Wonwoo lừa dối anh.”
Mingyu cảm thấy choáng váng. Những lời cô ấy nói thật sự khiến anh không thể lường trước được. “Wonwoo không liên quan đến chuyện này. Anh đã cắt đứt với em vì anh đã thay đổi, không phải vì bất cứ ai. Anh yêu Wonwoo và anh sẽ không làm tổn thương em hay anh ấy.”
Cô gái bật cười, nhưng nụ cười đó đầy cay đắng. “Anh có chắc vậy không? Anh nghĩ Wonwoo sẽ tha thứ cho anh nếu biết mọi chuyện?”
Mingyu im lặng. Anh không biết phải nói gì. Sự thật là, anh không chắc về chuyện gì sẽ xảy ra nếu Wonwoo biết được tất cả. Cảm giác này như một cú tát vào mặt anh. Anh đã nghĩ rằng đã ổn, rằng mọi chuyện đã qua, nhưng giờ đây anh lại đứng trước một ngã rẽ quan trọng.
“Anh phải quyết định thôi, Mingyu. Hoặc là em, hoặc là Wonwoo. Không có chỗ cho cả hai người trong cuộc đời anh,” cô gái nói, giọng như một lời cảnh báo.
Mingyu nhìn cô ấy một hồi lâu, cảm giác như cả thế giới quay cuồng. Anh không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ này. Anh phải trở về và đối mặt với Wonwoo, bởi vì cuối cùng anh cũng hiểu rằng chỉ có Wonwoo mới là người anh thực sự muốn ở bên. Anh không thể sống trong quá khứ, cũng không thể tiếp tục giấu giếm.
“Em sẽ không dễ dàng buông tay đâu, Mingyu. Nhưng nếu anh thật sự quyết định quay về với Wonwoo, em sẽ không tha thứ cho anh đâu,” cô gái nói rồi bỏ đi, để lại Mingyu đứng lại trong nỗi bối rối.
Khi Mingyu trở về nhà, trời đã tối. Căn nhà vẫn im lặng, nhưng không khí giữa họ lại trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Wonwoo đang ngồi trên sofa, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng có một chút lo lắng thoáng qua.
Mingyu đứng ở cửa, không biết phải mở lời thế nào. Anh đã nghĩ rằng mình sẽ có thể giấu mọi chuyện, nhưng giờ đây, anh hiểu rằng sự thật không thể mãi bị che giấu. Wonwoo có quyền biết mọi thứ.
Wonwoo ngẩng lên, ánh mắt sắc bén. “Anh đi đâu lâu vậy? Sao không nói với em về cuộc họp?”
Mingyu hít một hơi thật sâu, bước lại gần và ngồi xuống bên cạnh Wonwoo. “Anh đã gặp cô ấy. Người bạn cũ mà anh đã nói với em. Em có quyền biết mọi chuyện, Wonwoo.”
Wonwoo nhìn anh, không nói gì, nhưng đôi mắt anh đầy sự nghi ngờ. “Anh gặp cô ấy để làm gì? Tại sao em lại cảm thấy có điều gì đó không đúng?”
Mingyu nhìn thẳng vào mắt Wonwoo, không thể dối gạt thêm nữa. “Cô ấy nói rằng nếu em biết chuyện này, em sẽ không thể tha thứ cho anh. Nhưng anh yêu em, Wonwoo. Anh không thể quay lại với quá khứ.”
Wonwoo im lặng, nhưng ánh mắt anh càng trở nên lạnh lùng hơn. “Mingyu, em không cần biết quá khứ của anh. Nhưng em cần biết hiện tại của anh. Anh yêu em, hay anh chỉ sợ phải đối diện với sự thật? Đừng làm em cảm thấy mình chỉ là một phần trong một câu chuyện cũ.”
Mingyu cảm thấy như trái tim mình rơi xuống vực sâu. Anh không thể tiếp tục sống trong dối trá, nhưng liệu có quá muộn để thay đổi?
“Em không muốn có thêm bí mật, Mingyu. Em cần anh thật lòng,” Wonwoo nói, giọng đầy kiên quyết.
Mingyu nhìn vào mắt Wonwoo, hiểu rằng anh phải chọn. Anh phải làm tất cả để chứng minh rằng Wonwoo mới là người anh thật sự yêu. Không còn gì phải giấu giếm nữa.
"Anh yêu em, Wonwoo. Và anh sẽ không để em đi. Không có gì có thể làm anh thay đổi quyết định này."
Wonwoo nhìn anh một lúc lâu, rồi cuối cùng, một nụ cười nhẹ nở trên môi. "Vậy thì đừng để em phải nghi ngờ anh nữa, Mingyu. Hãy để mọi thứ trở lại đúng vị trí."
Và trong khoảnh khắc đó, cả hai người hiểu rằng tình yêu của họ sẽ không chỉ được xây dựng trên những lời nói suông, mà phải là sự chân thành, tin tưởng và sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro