[14] Web of Lies


---

Cuộc sống sau khi Wonwoo trở về dường như là khởi đầu mới cho cả hai. Họ quyết định cùng nhau chuyển đến một căn hộ mới, nơi mà không gian được lấp đầy bởi tiếng cười và những ký ức hạnh phúc. Mọi thứ tưởng chừng như đã yên bình, nhưng cuộc sống luôn biết cách thử thách tình yêu của họ.

Một ngày nọ, trong lúc dọn dẹp, Mingyu phát hiện ra một phong thư được gửi đến địa chỉ cũ của họ. Phong thư được đóng kín, không ghi rõ người gửi, nhưng lại có tên Wonwoo trên đó. Dù băn khoăn, Mingyu quyết định đưa nó cho Wonwoo để tự anh mở ra.

Wonwoo nhìn phong thư với ánh mắt thoáng chút lo lắng. Anh mở ra và đọc nhanh nội dung bên trong. Đôi mắt anh sững lại, gương mặt thoáng biến sắc. Nhận thấy biểu cảm khác thường của Wonwoo, Mingyu lo lắng tiến lại gần.

“Có chuyện gì vậy, Wonwoo?” Mingyu hỏi, tay nhẹ đặt lên vai người yêu.

Wonwoo im lặng một lúc, rồi đưa lá thư cho Mingyu. Đó là một bức thư từ một đồng nghiệp cũ ở New York, người đã bày tỏ tình cảm với Wonwoo trong khoảng thời gian anh ở đó.

“Mingyu, em thề là em không biết chuyện này… Em và người đó chỉ làm việc chung, em chưa từng để ý đến họ. Em không hiểu tại sao họ lại gửi thư này.”

Mingyu đọc xong thư, lòng có chút gợn sóng. Dù tin tưởng Wonwoo, nhưng ý nghĩ rằng ai đó từng để ý đến người mình yêu khiến anh cảm thấy không thoải mái. Tuy nhiên, anh biết rằng cảm xúc đó không nên ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ.

“Mọi chuyện đã qua, và anh tin em,” Mingyu nói, ánh mắt anh dịu dàng nhưng cũng nghiêm túc. “Nhưng nếu người đó còn làm phiền, anh muốn em nói rõ ràng với họ. Chúng ta cần đặt ranh giới để không ai có thể xen vào cuộc sống của mình.”

Wonwoo gật đầu, ánh mắt anh lấp lánh sự biết ơn. “Em sẽ làm vậy. Em không muốn bất kỳ ai hay điều gì ảnh hưởng đến chúng ta. Người em yêu là anh, Mingyu, và chỉ có anh.”

Những lời nói ấy khiến Mingyu cảm thấy nhẹ nhõm. Anh ôm lấy Wonwoo, vùi đầu vào vai người yêu để che giấu một chút bất an còn sót lại. Nhưng sâu trong lòng, anh biết rằng không phải lúc nào tình yêu cũng đơn giản, và họ cần mạnh mẽ đối mặt với những thử thách.

---

Ngày hôm sau, Wonwoo gửi email trả lời cho người đồng nghiệp cũ, giải thích rõ ràng rằng anh chỉ coi mối quan hệ giữa họ là công việc và không hề có ý định gì khác. Anh cũng yêu cầu người đó tôn trọng mối quan hệ của mình và Mingyu. Sau khi nhấn gửi, Wonwoo cảm thấy nhẹ nhõm, như vừa trút bỏ một gánh nặng.

Tuy nhiên, mọi chuyện không dừng lại ở đó. Một tuần sau, Wonwoo nhận được một cuộc gọi từ chính người đồng nghiệp ấy. Giọng nói bên kia vang lên, đầy cảm xúc:

“Wonwoo, tôi biết anh đã từ chối, nhưng tôi không thể buông tay dễ dàng như vậy. Tôi cần gặp anh, chỉ một lần thôi.”

Wonwoo cứng đờ, cảm thấy sự kiên quyết của người đó vượt xa những gì anh dự đoán. “Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ trong email. Tôi đang hạnh phúc với mối quan hệ hiện tại, và tôi không muốn làm tổn thương ai cả. Xin hãy để mọi chuyện dừng lại ở đây.”

Nhưng bên kia không chịu dừng lại. “Wonwoo, nếu anh không gặp tôi, tôi sẽ đến tận nơi. Tôi biết địa chỉ của anh.”

Wonwoo ngắt máy, cảm giác khó chịu trào dâng. Anh quyết định không giấu chuyện này và kể lại toàn bộ cho Mingyu.

---

“Anh ta thật sự dám nói vậy?” Mingyu cau mày, đôi mắt anh ánh lên sự giận dữ. “Được rồi, nếu anh ta không chịu dừng, anh sẽ lo chuyện này.”

Wonwoo giữ tay Mingyu lại. “Mingyu, em không muốn anh gây chuyện. Để em tự giải quyết, đây là vấn đề của em.”

Nhưng Mingyu không dễ dàng bỏ qua. “Wonwoo, đây không chỉ là chuyện của em. Anh ta đang cố gắng chen vào mối quan hệ của chúng ta, và anh không thể ngồi yên nhìn em bị làm phiền. Hãy để anh đi cùng em, để kết thúc chuyện này một lần và mãi mãi.”

Wonwoo nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt của Mingyu và biết rằng sẽ không thể ngăn cản anh. Anh gật đầu, đồng ý để Mingyu cùng mình gặp người đồng nghiệp kia.

---

Họ hẹn gặp tại một quán cà phê gần nhà. Khi người kia đến, ánh mắt của anh ta thoáng ngạc nhiên khi thấy Mingyu đi cùng Wonwoo. Nhưng thay vì bối rối, anh ta lại cười nhẹ, như thể không hề bị áp lực.

“Ồ, tôi không biết Wonwoo sẽ dẫn cả bạn trai đến,” anh ta nói, giọng điệu mỉa mai. “Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng thôi.”

Mingyu không nhịn được, đáp lại với một nụ cười lạnh lùng. “Tôi nghĩ chuyện này không cần phải riêng tư. Nếu anh có gì muốn nói, hãy nói trước mặt cả hai chúng tôi.”

Người kia thoáng cau mày, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. “Tôi chỉ muốn nói rằng tôi thực sự yêu anh ấy. Tôi biết anh ấy đã từ chối tôi, nhưng cảm xúc của tôi là thật. Anh không thể ép tôi từ bỏ tình cảm của mình.”

Mingyu cười nhạt, ánh mắt trở nên sắc lạnh. “Tình cảm của anh có thể là thật, nhưng điều đó không cho phép anh phá hoại mối quan hệ của chúng tôi. Tôi yêu Wonwoo, và anh ấy yêu tôi. Dù anh có làm gì đi nữa, điều đó sẽ không thay đổi.”

Wonwoo đặt tay lên tay Mingyu để trấn an anh, rồi quay sang người kia. “Tôi rất trân trọng cảm xúc của anh, nhưng tôi mong anh hiểu rằng trái tim tôi đã thuộc về người khác. Xin anh hãy tôn trọng mối quan hệ của chúng tôi và dừng lại ở đây.”

Người kia nhìn Wonwoo một lúc lâu, như đang cố tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt anh. Nhưng khi thấy sự kiên định và tình yêu không lay chuyển giữa Wonwoo và Mingyu, anh ta cuối cùng thở dài, đứng dậy.

“Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền hai người. Chúc hai người hạnh phúc.”

---

Khi người kia rời đi, Mingyu và Wonwoo cùng thở phào nhẹ nhõm. Họ nắm lấy tay nhau, cảm nhận được sức mạnh từ tình yêu và sự tin tưởng mà họ dành cho nhau.

“Chúng ta đã vượt qua thêm một thử thách nữa,” Mingyu nói, mỉm cười dịu dàng. “Anh không biết tương lai còn điều gì chờ đợi, nhưng anh biết rằng chúng ta có thể vượt qua tất cả, miễn là có em bên cạnh.”

Wonwoo mỉm cười, tựa đầu vào vai Mingyu. “Và em cũng vậy. Chỉ cần có anh, em không sợ bất kỳ điều gì.”
---

Mọi chuyện tưởng chừng đã khép lại, nhưng cuộc đời không dễ dàng buông tha cho tình yêu của Wonwoo và Mingyu. Một buổi tối, khi cả hai đang tận hưởng bữa tối đơn giản tại nhà, Mingyu nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Anh ngần ngại một chút trước khi nhấc máy.

"Xin chào?" Mingyu lên tiếng, trong khi Wonwoo chăm chú nhìn anh với chút tò mò.

Bên kia đầu dây vang lên một giọng nói quen thuộc khiến cả hai đều sững lại. Là người đồng nghiệp cũ của Wonwoo.

“Mingyu, tôi không định làm phiền anh thêm, nhưng tôi nghĩ anh cần biết sự thật. Anh có chắc Wonwoo đã thành thật hoàn toàn với anh không?”

Mingyu siết chặt điện thoại, cố gắng giữ bình tĩnh. "Anh muốn nói gì? Nếu đây là cách để tiếp tục gây rối, thì quên đi."

Giọng nói kia không nao núng. “Tôi chỉ muốn anh biết rằng có những thứ anh không hề hay biết về thời gian Wonwoo ở New York. Có lẽ anh ấy không nói vì sợ làm anh tổn thương.”

Mingyu lạnh lùng ngắt máy, nhưng tâm trí anh bị bao phủ bởi một cảm giác bất an kỳ lạ. Wonwoo nhận thấy biểu cảm thay đổi của Mingyu, lo lắng hỏi: “Ai vậy? Có chuyện gì sao?”

Mingyu đặt điện thoại xuống bàn, nhìn thẳng vào Wonwoo. “Người đó. Anh ta vừa nói những điều mập mờ, như thể em đang giấu anh chuyện gì đó về thời gian ở New York.”

Wonwoo ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh. “Mingyu, anh biết rõ em mà. Không có gì để em phải giấu anh. Em không hiểu tại sao anh ta lại làm vậy.”

Mingyu muốn tin lời Wonwoo, nhưng sự nghi ngờ đã bắt đầu gặm nhấm tâm trí anh. Anh không thể ngăn mình nghĩ về những điều giọng nói kia ám chỉ. Đêm đó, Mingyu trằn trọc, trong khi Wonwoo dường như không nhận ra sự bất an của anh.

---

Những ngày sau đó, mối quan hệ giữa họ bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ. Mingyu trở nên dè chừng và ít nói hơn, trong khi Wonwoo cảm nhận được sự xa cách nhưng không hiểu lý do. Cả hai đều không muốn đối mặt trực tiếp với vấn đề, và khoảng cách dần lớn hơn.

Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi Mingyu nhận được một bức email. Trong email là những bức ảnh chụp Wonwoo ngồi ăn tối cùng một người đàn ông lạ tại New York. Mặc dù khoảng cách giữa họ không gần gũi, nhưng ánh mắt của người đàn ông kia lại chứa đựng điều gì đó khó diễn tả. Đính kèm là dòng chữ:

"Anh có chắc mình biết rõ người yêu mình không?"

Mingyu tức giận đến mức không kiểm soát được. Anh in những bức ảnh ra và chờ Wonwoo trở về để đối chất. Khi Wonwoo vừa bước vào nhà, anh đã thấy Mingyu đứng ở phòng khách với gương mặt lạnh lùng, tay cầm những bức ảnh.

“Wonwoo, em định giải thích thế nào về chuyện này?” Mingyu quăng những bức ảnh xuống bàn.

Wonwoo sững sờ khi nhìn thấy chúng, nhưng anh nhanh chóng nhận ra đó là buổi gặp gỡ công việc. Anh hít một hơi thật sâu. “Mingyu, đây không phải như anh nghĩ. Đây là một buổi gặp đối tác. Em không hề giấu anh điều gì.”

“Vậy tại sao em chưa bao giờ nhắc đến chuyện này?” Mingyu lớn tiếng, cảm giác bị phản bội trỗi dậy mạnh mẽ. “Anh có nên tin rằng đây chỉ là công việc, khi rõ ràng ánh mắt của người đó nói lên điều khác?”

Wonwoo cảm thấy ngột ngạt, nhưng anh biết mình không thể để cơn giận của Mingyu đẩy họ ra xa nhau. Anh tiến lại gần, nắm lấy tay Mingyu. “Anh có thể tin hay không là quyền của anh. Nhưng em muốn anh biết rằng em yêu anh, và không ai có thể thay đổi điều đó. Nếu anh cần thêm thời gian để hiểu, em sẽ cho anh thời gian.”

Mingyu giằng tay ra, không nhìn vào mắt Wonwoo. “Có lẽ chúng ta cần khoảng cách, Wonwoo. Anh không biết mình có thể tiếp tục thế này hay không.”

Lời nói của Mingyu như một nhát dao đâm thẳng vào tim Wonwoo. Anh không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ rời khỏi căn hộ, để lại Mingyu một mình trong không gian im lặng.

---

Những ngày sau đó, Wonwoo chuyển đến ở tạm nhà một người bạn, để Mingyu có không gian suy nghĩ. Nhưng đối với anh, sự xa cách này chẳng khác gì một cơn bão giằng xé trái tim. Anh hiểu rằng Mingyu cần thời gian, nhưng nỗi đau khi không thể làm gì để giải thích cũng như xoa dịu cảm giác bất an trong lòng người yêu khiến anh gần như kiệt quệ.

Về phía Mingyu, anh cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tâm trí luôn lởn vởn những hình ảnh về Wonwoo. Những ký ức đẹp đẽ về họ xen lẫn sự nghi ngờ khiến anh không thể phân định đúng sai. Một phần trong anh muốn tin Wonwoo, nhưng phần khác lại bị ám ảnh bởi những lời nói và bức ảnh từ người đồng nghiệp kia.

Một buổi tối, Mingyu trở về nhà và tìm thấy một chiếc hộp nhỏ đặt trước cửa. Bên trong là một xấp tài liệu liên quan đến thời gian Wonwoo làm việc ở New York, kèm theo một mẩu giấy:

"Đây là sự thật mà anh cần biết."

Mingyu cầm xấp tài liệu, tim đập loạn nhịp. Anh ngồi xuống ghế, mở từng tờ một. Đó là những bức ảnh khác của Wonwoo, lần này là cảnh anh cùng người đồng nghiệp kia cười nói thân thiết trong các buổi tiệc công ty. Một vài bức có vẻ như được chụp lén, thể hiện những khoảnh khắc hai người đứng cạnh nhau, gần gũi hơn mức bình thường.

Càng xem, lòng Mingyu càng dậy lên một cơn giận không kiểm soát. Anh cầm điện thoại, gọi ngay cho Wonwoo.

---

“Wonwoo, em đến gặp anh ngay,” Mingyu nói ngắn gọn, giọng đầy căng thẳng.

Wonwoo im lặng vài giây trước khi trả lời. “Được, em sẽ đến.”

Khi Wonwoo bước vào căn hộ, anh đã thấy Mingyu đứng đó, ánh mắt vừa đau khổ vừa tức giận. Trên bàn là xấp tài liệu mà anh chưa từng nhìn thấy trước đây.

“Em có gì để giải thích về những thứ này?” Mingyu nói, giọng run lên.

Wonwoo cầm lên xấp ảnh, lướt qua từng tấm. Khuôn mặt anh tối sầm lại khi nhận ra rằng đây là một âm mưu. “Mingyu, em không biết những thứ này từ đâu ra, nhưng rõ ràng ai đó đang cố tình gài bẫy em.”

“Gài bẫy?” Mingyu cười nhạt, nhưng nụ cười ấy đầy cay đắng. “Nhìn vào đi, Wonwoo. Anh không phải kẻ ngốc. Những bức ảnh này không thể nói dối.”

Wonwoo bước tới gần Mingyu, ánh mắt anh chứa đầy sự chân thành. “Mingyu, anh tin em. Những gì anh thấy có thể là thật, nhưng ý nghĩa của chúng hoàn toàn sai. Người trong ảnh chỉ là đồng nghiệp, không hơn không kém. Em chưa bao giờ và sẽ không bao giờ làm gì phản bội anh.”

Mingyu lùi lại một bước, cảm giác bị kéo căng giữa niềm tin và nỗi sợ. “Vậy giải thích đi, tại sao lại có những bức ảnh này? Và tại sao em không kể cho anh về những buổi gặp đó?”

“Vì chúng không quan trọng,” Wonwoo nói, giọng anh nén lại để không vỡ oà. “Em không nghĩ những bữa tiệc công ty hay những lần phải làm việc cùng ai đó lại trở thành vấn đề. Em không giấu anh, Mingyu. Em chỉ không nghĩ rằng nó đáng để nhắc đến.”

Mingyu nhìn sâu vào mắt Wonwoo, cố tìm kiếm sự giả dối nhưng chỉ thấy sự đau đớn. Anh muốn tin, nhưng lòng tự trọng và nỗi nghi ngờ vẫn ngăn cản anh thả lỏng.

---

Đúng lúc đó, điện thoại của Wonwoo vang lên. Anh nhìn màn hình, và lần này là số của người đồng nghiệp cũ. Ánh mắt của Mingyu sắc lại khi thấy tên hiện lên trên màn hình.

“Nghe đi,” Mingyu nói, giọng lạnh lùng. “Anh muốn biết anh ta còn gì để nói.”

Wonwoo bắt máy, bật loa ngoài. Giọng người kia vang lên, tự tin nhưng có chút mỉa mai. “Wonwoo, tôi không nghĩ anh lại để tình yêu của mình dễ dàng lung lay như vậy. Những gì tôi gửi đến không phải để phá hoại anh, mà là để Mingyu thấy anh không hoàn hảo như anh ta tưởng.”

Wonwoo nghiến răng. “Anh đã làm đủ rồi. Nếu anh không dừng lại, tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp.”

Người kia cười khẩy. “Cứ thử đi. Nhưng đừng quên rằng tôi biết nhiều hơn những gì anh nghĩ. Và tôi không sợ làm mọi thứ phơi bày ra ánh sáng.”

Cuộc gọi kết thúc, để lại sự im lặng đầy căng thẳng trong căn phòng. Mingyu cuối cùng cũng hiểu rằng đây không phải lỗi của Wonwoo, mà là một trò chơi nguy hiểm của kẻ thứ ba.

“Mingyu…” Wonwoo lên tiếng, nhưng chưa kịp nói hết, Mingyu đã ôm chặt lấy anh.

“Anh xin lỗi, Wonwoo. Anh sai rồi. Lẽ ra anh nên tin em, ngay từ đầu.”

Wonwoo vòng tay ôm lại Mingyu, nước mắt lăn dài. “Em chỉ cần anh tin em. Chúng ta có thể vượt qua tất cả, nếu anh tin.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro