[6] The Taste of Love

Vài ngày sau, Wonwoo vẫn giữ khoảng cách, không trả lời bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Mingyu. Khoảng cách lạnh lùng đó khiến Mingyu gần như mất ngủ, mỗi ngày trôi qua như một cực hình khi anh không biết phải làm sao để giải quyết sự rạn nứt giữa họ.

Quyết định không thể chờ đợi thêm, Mingyu tìm đến một quán cà phê nhỏ mà Wonwoo thường lui tới. Anh đứng ngoài cửa, do dự trong giây lát, nhưng rồi quyết tâm bước vào. Nhìn thấy Wonwoo ngồi ở một góc khuất, mắt chăm chú nhìn vào tách cà phê trước mặt, Mingyu tiến lại gần.

"Wonwoo..." Giọng Mingyu khẽ cất lên.

Wonwoo ngẩng đầu lên, thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc. "Anh đến đây làm gì?"

"Anh không thể tiếp tục như thế này. Anh cần phải nói chuyện với em," Mingyu đáp, ánh mắt đầy lo lắng.

Wonwoo nhấp một ngụm cà phê, không nhìn vào anh. "Chúng ta đã nói hết rồi. Không còn gì để nói nữa."

"Chúng ta chưa nói hết, Wonwoo. Anh không thể mất em chỉ vì một sai lầm trong quá khứ. Anh biết là anh đã giấu em, và anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em. Nhưng tình cảm của anh dành cho em là thật," Mingyu nói, giọng khẩn thiết.

Wonwoo lặng thinh, đôi mắt anh chất chứa sự mệt mỏi. "Mingyu, tình cảm thật sự không chỉ là những lời hứa suông hay cảm giác thoáng qua. Để yêu thật sự, chúng ta cần phải trung thực với nhau. Anh đã không làm được điều đó."

Mingyu thở dài, lòng đầy sự hối hận. "Anh biết mình sai. Nhưng xin em cho anh một cơ hội để chứng minh rằng anh có thể thay đổi, rằng anh có thể là người mà em có thể tin tưởng."

Wonwoo cắn môi, ánh mắt anh dao động. Những lời của Mingyu có sức ảnh hưởng mạnh mẽ, nhưng vết thương lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai.

"Em cần thời gian, Mingyu. Em không biết mình có thể tin anh nữa không," Wonwoo nói, giọng anh lạc đi. "Và điều em lo sợ là… em không biết liệu mình có thể chịu đựng được thêm một lần thất vọng nữa."

Mingyu gật đầu, anh hiểu rằng Wonwoo cần thời gian để chữa lành. "Anh sẽ chờ đợi, Wonwoo. Bao lâu cũng được. Anh sẽ ở đây và chứng minh cho em thấy rằng anh thực sự nghiêm túc với tình cảm này."

Wonwoo nhìn sâu vào mắt Mingyu, đôi mắt anh thoáng chút mềm lòng. Dù lòng còn nhiều hoài nghi, nhưng phần nào đó trong trái tim anh vẫn mong mỏi sự thay đổi từ Mingyu.

---

Thời gian trôi qua, Mingyu đã cố gắng chứng tỏ sự thay đổi của mình bằng cách từ bỏ những cuộc gặp gỡ vô nghĩa,

---

Mingyu dành toàn bộ thời gian của mình để ở bên cạnh Wonwoo, cố gắng xây dựng lại lòng tin bằng những hành động nhỏ nhặt nhưng chân thành. Anh từ bỏ mọi cuộc gặp gỡ xã giao không cần thiết, chú tâm hơn vào những gì mà Wonwoo cần và yêu thích. Mingyu trở nên nhạy cảm với cảm xúc của Wonwoo, cố gắng làm bất cứ điều gì để đối phương cảm thấy an toàn.

Tuy vậy, Wonwoo vẫn giữ một khoảng cách thận trọng. Dù biết Mingyu đang nỗ lực, anh vẫn không thể dễ dàng quên đi những tổn thương trước đó. Đôi khi, những lời nói của Soojin lại hiện về, nhắc anh nhớ rằng lòng tin không phải là thứ có thể dễ dàng lấy lại.

Một đêm nọ, khi cả hai đang cùng nhau xem một bộ phim ở nhà, Wonwoo đột nhiên nói, giọng anh trầm hẳn đi, “Mingyu, có lúc em tự hỏi… nếu chúng ta không kết hôn theo hợp đồng, liệu anh có bao giờ để ý đến em không?”

Mingyu hơi khựng lại trước câu hỏi bất ngờ. Anh nhìn sâu vào mắt Wonwoo, cảm nhận được nỗi băn khoăn vẫn còn giằng xé trong lòng người đối diện. "Wonwoo, ngay cả khi không có hợp đồng, anh tin rằng anh vẫn sẽ bị thu hút bởi em. Có thể chúng ta sẽ không gặp nhau theo cách này, nhưng anh chắc chắn rằng anh sẽ không thể nào bỏ qua em."

Wonwoo im lặng, ánh mắt anh đầy cảm xúc nhưng vẫn giữ một chút phòng thủ. "Vậy nếu em nói rằng… em cần thêm thời gian để nghĩ về tương lai của chúng ta, anh có chấp nhận không?"

Mingyu gật đầu, không chút do dự. "Anh sẽ chờ, Wonwoo. Bao lâu cũng được. Dù thế nào, anh cũng sẽ không bỏ cuộc."

---

Một tháng sau, Wonwoo nhận được một lá thư từ mẹ của Soojin. Trong thư, bà xin lỗi vì đã đẩy mọi lỗi lầm lên Mingyu và tiết lộ một bí mật mà bà đã giấu kín: chính Soojin cũng từng có lỗi trong mối quan hệ với Mingyu, và cả hai đã không thể cùng nhau vì những lý do phức tạp từ cả hai phía, không chỉ riêng Mingyu.

Đọc xong lá thư, Wonwoo cảm thấy như trút được một phần gánh nặng. Anh nhận ra rằng cả anh và Mingyu đều đang cố gắng học cách chữa lành từ quá khứ. Điều đó khiến Wonwoo quyết định mở lòng thêm một chút, cho Mingyu cơ hội để chứng minh bản thân.

---

Cuối tuần đó, Wonwoo quyết định rủ Mingyu đi dạo. Cả hai im lặng bước bên nhau qua con phố ngập nắng, không ai nói gì cho đến khi Wonwoo dừng lại và nhìn thẳng vào mắt Mingyu.

"Em nghĩ là... chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu," Wonwoo nói, một nụ cười nhẹ thoáng qua môi. "Không còn quá khứ, không còn hợp đồng. Chỉ có em và anh."

Mingyu nhìn Wonwoo, lòng tràn ngập niềm vui và biết ơn. Anh nắm lấy tay Wonwoo, lần đầu tiên cảm thấy rằng họ thực sự có thể xây dựng một tương lai cùng nhau mà không còn những hoài nghi hay bóng tối từ quá khứ.

"Anh hứa sẽ không làm em thất vọng lần nào nữa, Wonwoo," Mingyu thì thầm, siết chặt tay đối phương.

Cuối cùng, sau bao thử thách và tổn thương, cả hai đã tìm thấy sự tin tưởng để bắt đầu lại, cùng nhau xây dựng một tình yêu đích thực mà họ đều mong đợi.

---

Mối quan hệ giữa Wonwoo và Mingyu dần trở nên tốt đẹp hơn khi họ bắt đầu dành thời gian khám phá những sở thích chung, chia sẻ với nhau những điều nhỏ nhặt hàng ngày mà trước đây cả hai chưa từng quan tâm. Tuy nhiên, những vết thương cũ vẫn chưa hoàn toàn lành, thỉnh thoảng vẫn hiện hữu trong những khoảnh khắc riêng tư, nhắc nhở cả hai về quãng thời gian khó khăn mà họ đã trải qua.

Một tối cuối tuần, Mingyu chuẩn bị một bữa tối lãng mạn tại nhà với ánh nến và rượu vang, mong muốn làm điều gì đó đặc biệt cho Wonwoo. Khi cả hai cùng ngồi đối diện nhau, giữa ánh nến dịu nhẹ, Wonwoo cảm thấy lòng mình dần dịu lại. Anh mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Mingyu, như để khẳng định lại quyết định của mình.

"Em đã không nghĩ rằng chúng ta sẽ có thể ngồi bên nhau như thế này một lần nữa," Wonwoo khẽ nói, giọng anh chất chứa nhiều cảm xúc.

"Anh cũng vậy," Mingyu nhẹ nhàng đáp. "Nhưng anh biết là anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Và bây giờ, anh chỉ muốn dành toàn bộ thời gian để làm em hạnh phúc."

Họ nâng ly, nhấp một ngụm rượu vang, không gian yên bình bao trùm cả căn phòng. Sau bữa tối, Mingyu bật một bản nhạc nhẹ, rồi vươn tay ra mời Wonwoo cùng khiêu vũ. Ban đầu Wonwoo có chút ngại ngùng, nhưng rồi anh nắm lấy tay Mingyu, để anh kéo mình vào vòng tay ấm áp.

Giữa điệu nhạc chậm rãi, Mingyu bất ngờ thì thầm bên tai Wonwoo, "Anh yêu em, Wonwoo. Thật sự yêu em. Không phải vì hợp đồng, không phải vì bất kỳ điều gì khác. Chỉ là vì em."

Tim Wonwoo như lỡ một nhịp, anh nhìn sâu vào đôi mắt chân thành của Mingyu. "Em cũng yêu anh, Mingyu. Và em đã sẵn sàng để bắt đầu lại, để tin tưởng anh lần nữa."

Khoảnh khắc đó, họ không còn là những người xa lạ gắn bó bởi hợp đồng hay những tổn thương cũ, mà là hai người yêu nhau thật sự, sẵn sàng bỏ qua quá khứ để xây dựng tương lai cùng nhau.

Và từ đó, họ chính thức bước vào một chương mới trong cuộc đời, với niềm tin và tình yêu thực sự mà cả hai đều đã phải cố gắng hết mình để có được.

---

Sau khoảnh khắc ngọt ngào trên sàn khiêu vũ, Mingyu và Wonwoo vẫn đứng gần nhau, hơi thở của cả hai hòa quyện trong không gian yên tĩnh. Mingyu từ từ cúi xuống, ánh mắt anh dịu dàng, gần như run rẩy khi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Wonwoo, rồi dần dịch xuống má và cuối cùng là đôi môi mềm mại. Wonwoo đáp lại, nhắm mắt để cảm nhận trọn vẹn từng cử chỉ dịu dàng từ Mingyu.

Họ từ từ tiến về phòng ngủ, bàn tay của Mingyu nắm chặt lấy tay Wonwoo, như muốn khẳng định thêm lần nữa rằng đây là khoảnh khắc thuộc về riêng họ. Mingyu nhẹ nhàng đặt Wonwoo lên giường, ánh mắt anh chứa đựng sự dịu dàng và trân trọng, như muốn khắc ghi từng khoảnh khắc bên nhau.

"Anh thật sự yêu em, Wonwoo," Mingyu thì thầm, ánh mắt không rời khỏi người mình yêu.

Wonwoo mỉm cười, trái tim anh đập rộn ràng. "Em cũng yêu anh, Mingyu. Và em sẵn sàng cho tất cả."

---

Giữa không gian yên ả, cả hai đắm chìm trong từng cử chỉ đầy cảm xúc, không có gì ngăn cản họ tận hưởng sự gần gũi, sự hòa hợp. Mingyu chăm sóc Wonwoo bằng tất cả sự dịu dàng và yêu thương, như muốn bù đắp cho tất cả những tổn thương mà họ đã từng trải qua. Mọi cảm xúc, từ mong đợi, khao khát đến sự tin tưởng, đều được bộc lộ một cách tự nhiên và chân thật.

Đêm đó, họ trao nhau mọi thứ, không còn sự dè dặt hay rào cản. Mingyu và Wonwoo cảm nhận từng nhịp đập, từng hơi thở của đối phương, như muốn khắc ghi tình yêu vào từng ngóc ngách trong trái tim mình.

Và khi mọi thứ lắng xuống, Mingyu nằm bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Wonwoo, cả hai im lặng tận hưởng khoảnh khắc bình yên ấy. Cuối cùng, họ đã vượt qua mọi thử thách và nắm lấy một tình yêu đích thực, nơi mà không còn bất kỳ điều gì có thể chia cách họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro