[8] The Cost of Ambition


---

Cuộc sống của Wonwoo và Mingyu tiếp tục trôi qua êm đềm nhưng đầy ắp niềm vui. Họ dành nhiều thời gian hơn để cùng nhau khám phá những điều mới mẻ, từ việc nấu ăn cho đến những chuyến đi dã ngoại ngắn. Mỗi ngày trôi qua, họ càng thêm chắc chắn rằng quyết định bên nhau không vì hợp đồng mà vì tình yêu là đúng đắn.

Một ngày nọ, khi cả hai đang ngồi bên nhau trên ban công, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn dần buông xuống, Wonwoo đột nhiên lên tiếng, "Anh nghĩ sao nếu chúng ta chuyển ra ngoài và tìm một căn nhà nhỏ cho riêng mình?"

Mingyu hơi ngạc nhiên nhưng rất vui. Anh đã nghĩ đến điều đó từ lâu, nhưng không ngờ Wonwoo lại là người đề xuất trước. "Anh luôn muốn vậy, chỉ là anh sợ em chưa sẵn sàng," Mingyu đáp, nắm lấy tay Wonwoo, ánh mắt anh tràn đầy hy vọng.

"Em nghĩ chúng ta đã vượt qua đủ thử thách để hiểu rằng điều này là xứng đáng," Wonwoo mỉm cười, "Em muốn có một nơi mà chúng ta có thể tạo nên những kỷ niệm, nơi mà mỗi góc nhỏ đều mang dấu ấn của cả hai."

Vài tuần sau, họ tìm được một căn nhà nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố, không xa nơi làm việc của cả hai nhưng đủ yên tĩnh để họ có không gian riêng tư. Căn nhà có một khu vườn nhỏ, nơi Wonwoo có thể trồng cây và Mingyu có thể thực hiện sở thích nấu ăn ngoài trời. Đó là một không gian hoàn hảo cho cuộc sống mà họ mơ ước.

Cả hai dành những ngày cuối tuần cùng nhau dọn dẹp, sắp xếp từng chi tiết trong nhà. Mingyu đặc biệt hào hứng với việc trang trí phòng khách và phòng ngủ, trong khi Wonwoo tận hưởng từng khoảnh khắc chăm chút cho khu vườn nhỏ của mình. Mỗi góc nhà đều phản ánh tình yêu và công sức của họ, và căn nhà dần trở thành một nơi thật sự là “nhà” cho cả hai.

Một tối nọ, sau khi hoàn tất mọi thứ, họ ngồi bên nhau trên chiếc ghế sofa, nhìn ngắm căn nhà mới của mình. Wonwoo tựa đầu vào vai Mingyu, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy hạnh phúc, “Đây là nhà của chúng ta, không chỉ là một nơi ở, mà là một nơi thuộc về tình yêu.”

Mingyu vòng tay qua vai Wonwoo, nhẹ nhàng đáp, “Anh chưa từng nghĩ mình sẽ có được một nơi như thế này. Không chỉ là ngôi nhà, mà là có em bên cạnh. Chúng ta sẽ ở đây, cùng nhau, không còn gì có thể chia cách.”

Trong không gian ấm áp của căn nhà mới, hai người dành cho nhau những ánh nhìn, những lời nói mà không cần phải thốt ra, vì cả hai đều hiểu rõ rằng cuộc sống mới của họ vừa bắt đầu, và mọi thử thách phía trước, họ sẽ cùng nhau vượt qua, như cách mà họ đã chọn bước vào cuộc đời nhau từ ngày đầu tiên.

Họ đã tìm thấy nhà, và hơn thế nữa, họ đã tìm thấy người mà mình thật sự muốn bên cạnh mãi mãi.

---

Những tháng ngày trôi qua trong yên bình, Wonwoo và Mingyu bắt đầu tận hưởng nhịp sống giản dị trong ngôi nhà mới. Họ dần quen với thói quen của nhau, từ những điều nhỏ nhặt như cách Wonwoo thích bắt đầu ngày mới với một cốc cà phê ấm áp, đến sở thích của Mingyu khi nấu bữa sáng cho cả hai.

Một tối nọ, sau một ngày làm việc căng thẳng, Wonwoo về nhà trong tâm trạng mệt mỏi và không vui. Thấy Wonwoo như vậy, Mingyu ngay lập tức cảm nhận được sự bất an. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Wonwoo, giọng nói ấm áp và trấn an, "Có chuyện gì vậy, em yêu? Em có muốn nói với anh không?"

Wonwoo thở dài, nhìn vào ánh mắt lo lắng của Mingyu. "Hôm nay công việc không suôn sẻ lắm, và mọi thứ cứ rối tung lên. Đôi khi em tự hỏi mình đang làm đúng hay không."

Mingyu siết nhẹ tay Wonwoo, kéo anh ngồi xuống ghế sofa và đưa cho anh một tách trà nóng. "Anh hiểu mà, đôi khi chúng ta đều có những ngày như thế. Nhưng em không phải một mình đối mặt với mọi chuyện nữa, anh ở đây và sẵn sàng nghe em nói bất cứ khi nào."

Wonwoo nhìn vào đôi mắt kiên định của Mingyu, lòng anh bỗng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. "Em không biết mình xứng đáng với tình yêu của anh đến mức nào. Từ lúc anh đến, em cảm thấy bản thân thật may mắn."

"Không phải là may mắn," Mingyu nhẹ nhàng đáp, "mà là định mệnh. Anh và em gặp nhau vì chúng ta thực sự thuộc về nhau, và anh muốn ở đây cùng em, cho dù có chuyện gì xảy ra."

Trong khoảnh khắc đó, Wonwoo cảm nhận được tất cả sự ấm áp mà anh luôn tìm kiếm. Anh mỉm cười, mọi lo âu dường như tan biến, và chỉ còn lại một niềm tin vững chắc rằng bên cạnh Mingyu, anh có thể đối mặt với mọi thử thách.

Đêm đó, họ ngồi bên nhau, tận hưởng từng giây phút yên bình và ấm áp mà họ đã cố gắng xây dựng. Cả hai đều biết rằng đây là tình yêu thật sự — một tình yêu đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn và luôn sẵn sàng đón nhận tất cả những gì phía trước.

---

Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng chỉ toàn hạnh phúc và êm đềm.

Một ngày nọ, Mingyu bất ngờ nhận được một lời mời công việc từ một công ty lớn ở nước ngoài, một cơ hội mà trước đây anh luôn mơ ước. Khi anh kể lại cho Wonwoo nghe về lời đề nghị này, anh hy vọng Wonwoo sẽ ủng hộ anh, sẽ vui mừng như mọi lần. Nhưng lần này, vẻ mặt của Wonwoo không như những gì Mingyu tưởng tượng.

"Vậy… anh định đi à?" Wonwoo hỏi, giọng anh không giấu nổi vẻ bàng hoàng.

Mingyu nhìn Wonwoo, lòng anh chùng xuống. "Anh không biết nữa. Đó là một cơ hội rất lớn, nhưng anh không muốn rời xa em."

Wonwoo nở một nụ cười buồn. "Vậy là nếu không có em, anh sẽ đi ngay đúng không?"

"Không phải vậy đâu, Wonwoo…" Mingyu bước đến, định nắm lấy tay Wonwoo, nhưng anh lùi lại, tránh đi ánh mắt của Mingyu.

"Em không trách anh đâu, Mingyu. Đây là điều anh luôn mong ước mà, và em hiểu điều đó," Wonwoo khẽ nói, nhưng trong đôi mắt anh ánh lên một sự tổn thương mà Mingyu chưa bao giờ thấy.

Họ không nói thêm gì. Suốt đêm hôm đó, một bầu không khí im lặng và ngột ngạt bao trùm lên ngôi nhà nhỏ. Wonwoo nằm quay lưng lại, cố che giấu sự xao xuyến và nỗi lo lắng tràn ngập trong lòng. Anh hiểu rằng mình không nên ngăn cản ước mơ của Mingyu, nhưng đồng thời, ý nghĩ về việc sống một mình khi đã quá quen với sự hiện diện của người ấy khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt.

Vài ngày sau, Mingyu nhận được tin tức chính thức từ công ty. Anh sẽ phải rời đi trong vòng hai tháng nếu quyết định nhận công việc. Mingyu cố gắng lảng tránh chủ đề này mỗi khi ở bên Wonwoo, nhưng càng cố giấu, khoảng cách giữa họ càng rõ ràng hơn. Cả hai bắt đầu im lặng nhiều hơn, mỗi người đắm chìm trong những suy nghĩ riêng.

Một tối nọ, sau bữa tối căng thẳng trong im lặng, Wonwoo không chịu nổi nữa. "Mingyu, nếu anh thật sự muốn đi, em sẽ không ngăn cản đâu," Wonwoo nói, giọng anh nghẹn ngào, nhưng cố gắng giữ vững bình tĩnh. "Em không muốn là người ràng buộc anh."

Mingyu nhìn sâu vào mắt Wonwoo, trong lòng anh giằng xé giữa tình yêu và ước mơ. Anh tiến tới, nắm chặt lấy tay Wonwoo, giọng anh run rẩy, "Anh không muốn rời xa em, Wonwoo. Nhưng đây là cơ hội duy nhất cho sự nghiệp của anh. Anh không biết phải làm sao để chọn giữa em và ước mơ của mình."

Wonwoo cúi đầu, cố gắng nén lại những giọt nước mắt đang rơi. "Em hiểu mà, Mingyu. Em muốn anh hạnh phúc, dù điều đó có nghĩa là em sẽ phải buông tay."

Cả hai đứng đó, trong nỗi đau thầm lặng, lòng mỗi người như bị xé nát. Họ yêu nhau, nhưng đôi khi, tình yêu không đủ để giữ lại một người khi ước mơ của họ thuộc về một nơi khác

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro