[9] A Promise to Return
---
Sau đêm ấy, mọi thứ dường như trở nên xa cách hơn bao giờ hết. Wonwoo và Mingyu vẫn sống dưới cùng một mái nhà, nhưng sự căng thẳng lấp đầy mọi khoảng trống, khiến họ như lạc mất nhau. Cả hai đều không nhắc thêm gì về việc Mingyu sẽ đi hay ở lại. Đó là một chủ đề mà chẳng ai đủ can đảm để đối mặt.
Một tối mưa, khi cả hai đang ngồi trong phòng khách, không gian ngột ngạt của sự im lặng lại bao trùm lên họ. Wonwoo chợt đứng dậy, bước ra ngoài hiên nhà, nhìn dòng nước mưa chảy xiết xuống đường. Mingyu lặng lẽ theo sau, đứng cạnh Wonwoo nhưng không nói gì.
Sau một lúc lâu, Wonwoo lên tiếng, giọng anh nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết. "Em đã nghĩ rất nhiều, và em nghĩ em đã sẵn sàng để nói ra điều này."
Mingyu nhìn Wonwoo, ánh mắt đầy băn khoăn và lo lắng. "Em định nói gì?"
Wonwoo hít sâu, mắt nhìn xa xăm. "Nếu anh muốn đi, anh nên đi. Đây là cơ hội của anh, là ước mơ mà anh đã từng nói với em từ khi chúng ta mới gặp nhau."
Mingyu nhìn Wonwoo với đôi mắt đau đáu. "Nhưng còn em thì sao? Anh không thể bỏ lại em ở đây mà không cảm thấy đau lòng."
"Em sẽ ổn, Mingyu," Wonwoo đáp, giọng anh nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. "Em không muốn trở thành người khiến anh phải hối hận hay ngần ngại. Nếu anh thật sự muốn đi, em sẽ chấp nhận. Em sẽ ở lại, vẫn yêu anh, nhưng sẽ không ngăn cản."
Mingyu cảm thấy lòng mình như bị xé nát. Anh biết mình đã đặt Wonwoo vào một tình huống khó khăn, nhưng anh cũng không thể từ bỏ ước mơ của mình. Nước mắt lấp lánh trong ánh mắt của Wonwoo, nhưng anh vẫn cố gắng giữ vững bình tĩnh.
"Anh xin lỗi," Mingyu thì thầm, giọng anh nghẹn ngào. "Anh không muốn làm tổn thương em, nhưng anh cũng không thể từ bỏ ước mơ của mình."
Wonwoo cười buồn, bước lên một bước gần hơn, đưa tay chạm nhẹ vào má Mingyu. "Em hiểu mà. Chỉ cần anh hạnh phúc, em cũng sẽ tìm thấy niềm vui."
Và thế là đêm ấy, dưới cơn mưa, cả hai biết rằng đây có thể là khoảnh khắc chia tay. Họ ôm lấy nhau, tận hưởng những giây phút cuối cùng bên nhau mà không cần nói thêm lời nào. Trong lòng họ biết rằng, có những tình yêu mãnh liệt, nhưng không phải lúc nào cũng có thể cùng nhau đi đến cuối con đường.
---
Những ngày cuối cùng bên nhau, Wonwoo và Mingyu cố gắng giữ cho mọi thứ thật nhẹ nhàng, như thể họ đang tận hưởng từng khoảnh khắc cuối cùng mà không cần lo nghĩ về tương lai. Cả hai không nhắc đến ngày Mingyu sẽ đi, nhưng không khí yên lặng bao trùm lên ngôi nhà nhỏ ấy mỗi ngày lại càng trở nên rõ ràng và đau đớn.
Vào đêm trước ngày Mingyu chuẩn bị rời đi, Wonwoo cố gắng không tỏ ra yếu đuối, dù trái tim anh như bị xé toạc. Họ cùng nhau nấu bữa tối, cùng nhau ăn, nhưng sự im lặng giữa họ nặng nề hơn bao giờ hết.
Sau bữa tối, Mingyu kéo Wonwoo ngồi xuống cạnh mình trên chiếc ghế sofa. Anh ngập ngừng, đôi mắt ánh lên một nỗi buồn không thể che giấu. “Anh không biết phải nói gì, Wonwoo. Anh đã nghĩ mình sẽ mạnh mẽ hơn, nhưng thật sự, việc rời xa em là điều khó khăn nhất mà anh từng làm.”
Wonwoo mỉm cười, cố gắng giữ bình tĩnh. “Em cũng không muốn anh phải chọn lựa giữa em và ước mơ của mình, nên anh đừng cảm thấy có lỗi. Đây là điều mà cả hai chúng ta đều biết phải xảy ra.”
Mingyu khẽ nắm lấy tay Wonwoo, giọng anh nghẹn ngào. “Anh chỉ muốn em biết, dù anh có ở đâu, dù khoảng cách xa thế nào, anh vẫn sẽ luôn nghĩ về em.”
Wonwoo nhìn vào mắt Mingyu, trái tim anh quặn đau nhưng cũng đầy yêu thương. “Em biết mà, Mingyu. Chỉ cần anh giữ lấy những ký ức này, em cũng sẽ làm điều tương tự. Em sẽ không quên chúng ta đã từng hạnh phúc như thế nào.”
Đêm đó, họ nằm bên nhau, không cần nói thêm bất kỳ lời nào, chỉ im lặng cảm nhận sự hiện diện của nhau, lưu lại từng hơi thở, từng cái chạm tay cuối cùng. Wonwoo và Mingyu đều biết rằng khoảnh khắc này sẽ trở thành một kỷ niệm quý giá, một phần của họ mãi mãi.
Sáng hôm sau, Wonwoo dậy sớm hơn. Anh không đánh thức Mingyu mà chỉ đứng lặng bên giường, nhìn người mình yêu một lần nữa, cố gắng ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt. Khi Mingyu thức dậy, Wonwoo chỉ đơn giản nở một nụ cười nhẹ nhàng, như một lời tạm biệt không lời.
Họ ôm nhau thật lâu trước khi Mingyu bước đi, và khi cửa đóng lại, Wonwoo biết rằng một chương mới của cuộc đời mình vừa bắt đầu. Mingyu đã rời đi, mang theo một phần trái tim của anh, nhưng anh cũng biết rằng dù khoảng cách có xa đến đâu, tình yêu này sẽ luôn là một phần không thể thay thế trong cuộc sống của cả hai.
---
Thời gian lặng lẽ trôi qua từ ngày Mingyu rời xa. Wonwoo cố gắng quay trở lại với cuộc sống thường ngày, nhưng những thói quen trước đây, từng góc trong ngôi nhà đều gợi lên ký ức về Mingyu. Mỗi sáng thức dậy, Wonwoo không còn nghe thấy giọng nói quen thuộc của người ấy, không còn những bữa sáng ấm áp mà Mingyu từng làm. Nhưng anh vẫn tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ, phải học cách chấp nhận và bước tiếp.
Còn Mingyu, dù ở một nơi cách xa ngàn dặm, cũng không thể ngừng nghĩ về Wonwoo. Những đêm dài sau giờ làm, anh ngồi trong căn phòng trống trải, nhớ về ngôi nhà nhỏ mà họ từng xây dựng cùng nhau. Anh có mọi thứ mà mình từng mơ ước — công việc danh giá, cơ hội phát triển — nhưng trong lòng vẫn trống rỗng. Dường như không gì có thể lấp đầy khoảng trống mà Wonwoo để lại.
Một ngày nọ, Wonwoo nhận được một tin nhắn từ Mingyu. Chỉ vỏn vẹn vài dòng đơn giản, nhưng trái tim anh lại rung lên khi đọc nó.
"Anh nhớ em. Ở đây có tất cả, nhưng không có em. Em thế nào rồi?"
Wonwoo đọc đi đọc lại tin nhắn, cảm nhận trái tim mình nhói lên trong từng câu chữ. Anh biết rằng cả hai đều đang cố gắng sống tiếp mà không có đối phương, nhưng cảm giác trống trải trong lòng lại không hề vơi bớt. Anh đáp lại, ngắn gọn nhưng chân thành:
"Em vẫn ổn. Em cũng nhớ anh."
Kể từ tin nhắn đó, cả hai bắt đầu liên lạc với nhau nhiều hơn. Họ chia sẻ những câu chuyện hàng ngày, những niềm vui và khó khăn trong cuộc sống. Dù khoảng cách xa xôi, cả hai đều tìm thấy một niềm an ủi trong những dòng tin nhắn, cảm giác như người kia vẫn luôn ở bên.
Nhưng một tối nọ, khi cả hai đang trò chuyện, Mingyu bất ngờ nhắn một câu khiến Wonwoo sững người.
"Wonwoo, anh không chắc liệu cuộc sống này có đáng giá nếu không có em. Anh đã nghĩ rất nhiều, và có lẽ... chúng ta có thể tìm lại nhau lần nữa?"
Wonwoo không trả lời ngay. Cảm giác bối rối, xúc động và hạnh phúc đan xen trong lòng anh. Anh đã nghĩ rằng mình sẽ phải học cách sống thiếu Mingyu mãi mãi, nhưng giờ đây, người ấy đang nói rằng anh sẵn sàng từ bỏ tất cả để trở về.
Sau một lúc, Wonwoo đáp lại:
"Nếu anh thực sự muốn quay lại, em sẽ đợi."
Và thế là, họ biết rằng dù khoảng cách có xa đến đâu, dù bao nhiêu thử thách chờ đợi phía trước, tình yêu của họ vẫn luôn là ánh sáng dẫn lối, đưa cả hai về lại bên nhau, lần nữa.
---
Hai tháng sau tin nhắn đó, trái tim Wonwoo đập rộn ràng khi nhận được tin Mingyu đã đặt vé trở về. Đêm trước ngày gặp lại, Wonwoo gần như không thể ngủ nổi. Anh đã mơ về khoảnh khắc này vô số lần, nhưng giờ đây, khi thực sự đối diện với nó, lòng anh lại tràn ngập cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Liệu Mingyu có thay đổi sau thời gian xa cách? Liệu họ có thể tìm lại được sự gần gũi mà họ từng có?
Ngày hôm sau, Wonwoo đến sân bay sớm hơn giờ hẹn. Anh đứng ngắm dòng người bước qua, tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Mingyu. Vẫn là dáng người cao lớn ấy, đôi mắt sáng ngời đầy quyết tâm và đôi môi nở một nụ cười rạng rỡ khi thấy anh. Không ai nói lời nào, cả hai chỉ lặng lẽ bước đến gần nhau, và rồi Mingyu ôm chầm lấy Wonwoo trong vòng tay chặt cứng, như thể sợ rằng nếu buông ra thì người trước mặt sẽ tan biến.
"Anh đã nhớ em đến phát điên," Mingyu thì thầm bên tai, giọng anh run rẩy, đầy cảm xúc.
"Em cũng thế," Wonwoo khẽ đáp, cố gắng giữ lại những giọt nước mắt hạnh phúc. "Em đã nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ có khoảnh khắc này nữa."
Mingyu buông Wonwoo ra một chút, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của anh, ánh mắt đầy kiên định. "Anh đã từ bỏ tất cả để trở về, Wonwoo. Lần này, anh không đi đâu nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau bắt đầu lại, từ đầu."
Họ cùng nhau trở về ngôi nhà cũ, nơi từng chứa đựng biết bao kỷ niệm. Dù đã lâu không có ai ở, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như ngày Mingyu rời đi, giống như thời gian chỉ tạm dừng lại chờ họ quay về. Cả hai bắt đầu dọn dẹp, khôi phục lại từng góc nhỏ, như cách họ khôi phục lại mối quan hệ của mình. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh nhìn đều mang theo sự chân thành và niềm vui sướng của những người đã tìm lại được một phần của trái tim mình.
Và rồi, trong một đêm khuya yên bình, khi mọi thứ đã trở lại như cũ, Mingyu kéo Wonwoo lại gần, nhìn sâu vào đôi mắt của anh.
"Wonwoo, anh muốn chúng ta không bao giờ phải xa nhau nữa. Hãy để anh ở bên cạnh em, mãi mãi. Hãy tin tưởng anh lần này."
Wonwoo cảm nhận tim mình đập nhanh hơn, và rồi anh khẽ gật đầu, nắm chặt lấy tay Mingyu. "Em đã luôn tin tưởng anh, Mingyu. Chúng ta sẽ bên nhau, mãi mãi."
Họ hôn nhau dưới ánh trăng dịu dàng chiếu qua khung cửa sổ, và trong khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng, mọi đau buồn dường như tan biến. Tất cả chỉ còn lại tình yêu, niềm tin và lời hứa rằng họ sẽ không bao giờ buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro