6.

Wonwoo nằm đó hồi lâu, toàn thân đau nhức, máu chảy đầm đìa. Cậu cố gắng gượng đứng dậy, loạng choạng bước về nhà với cơ thể rệu rã. Cảm giác nhục nhã và tuyệt vọng bao trùm lấy cậu. Hình ảnh nụ cười độc ác của Mingyu cứ hiện lên trong đầu, ám ảnh Wonwoo đến mức cậu chỉ muốn gục ngã mãi mãi.

"Mình....không thể chịu đựng được nữa" - nội tâm Jeon Wonwoo

Chiều tối hôm đó, Wonwoo lê từng bước nặng nề về nhà. Toàn thân cậu đau nhức, trên người đầy vết bầm tím, máu khô bám trên khoé miệng và cổ áo. Mỗi bước đi như muốn gục ngã, nhưng cậu vẫn cố gắng không phát ra tiếng động để ba mẹ không lo lắng. Khi vừa bước vào nhà, Wonwoo cố gắng nở nụ cười yếu ớt: "Con...con về rồi"

Nhưng đôi chân không còn chống đỡ nổi nữa, cậu gục ngã ngay trước cửa phòng mình. Mẹ Wonwoo hốt hoảng chạy lại:

"Wonwoo, con làm sao vậy?"

Ba cậu cũng vội vàng đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của con trai: "Sao lại ra nông nỗi này? Ai đã làm con ra thế này?"

Nhưng Wonwoo chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt đờ đẫn rồi bất ngờ nôn mửa dữ dội ngay tại chỗ. Cậu đau đớn ôm lấy bụng, cảm giác buồn nôn không ngừng ập tới khiến cơ thể gầy gò càng thêm kiệt quệ.

Ba mẹ Wonwoo hoảng sợ, vội vàng đưa cậu tới bệnh viện. Bác sĩ khám xong, gương mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng: "Cậu ấy bị chấn động mạnh, có dấu hiệu suy nhược cơ thể nghiêm trọng. Chúng tôi cần giữ lại để theo dõi"

Mẹ Wonwoo rơi nước mắt, nắm chặt tay con trai: "Tại sao con lại ra nông nỗi này???"

Nhưng Wonwoo chỉ im lặng, đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà, không nói lời nào. Đêm đó, ba Wonwoo ngồi thẫn thờ bên giường bệnh của con trai, tay siết chặt chiếc điện thoại. Sau khi suy nghĩ rất lâu, ông quyết định gọi cho công ty: "Tôi xin nghỉ việc sớm và sẽ bàn giao công việc còn lại cho người khác".

Rồi ông quay sang vợ, giọng trầm xuống: "Chúng ta phải rời khỏi nơi này. Anh không thể để Wonwoo phải chịu đựng thêm nữa"

....

Ngay ngày hôm sau, cả gia đình Wonwoo rời khỏi thành phố này. Trước khi đi, mẹ Wonwoo đã lo xong thủ tục chuyển trường cho con trai và bà đã tới nhà Jihoon, nghẹn ngào xin số liên lạc:

"Wonwoo không nói gì nhiều, nhưng cô biết con là bạn tốt của nó. Cô muốn giữ liên lạc để nếu có chuyện gì, Wonwoo có thể tâm sự với con"

Jihoon gật đầu, nước mắt lưng tròng: "Cháu sẽ luôn ở bên cạnh Wonwoo. Cô cứ yên tâm ạ"

Cậu nhìn theo chiếc xe rời đi, lòng nặng trĩu khi nghĩ về người bạn mà mình không thể bảo vệ được.

....

Trở về nơi ở cũ, ba mẹ cố gắng tạo môi trường thoải mái nhất cho Wonwoo nhưng cơ thể cậu yếu dần đi. Mỗi bữa ăn trở thành cực hình khi cậu không thể nuốt nổi thức ăn, thậm chí còn nôn mửa liên tục. Cậu thường xuyên gặp ác mộng, giữa đêm bật dậy với ánh mắt hoảng loạn, mồ hôi thấm ướt cả gối.

"Đừng...đừng đánh tôi nữa...làm ơn..."

Ba mẹ Wonwoo đứng ngoài cửa, nghe con trai nói mớ mà lòng đau như cắt. Mẹ cậu không cầm được nước mắt:

"Con trai chúng ta...đã phải chịu đựng những gì vậy?"

Ba cậu chỉ biết ôm lấy vai vợ, ánh mắt đầy đau khổ: "Chúng ta đã sai rồi..chúng ta không nên chuyển tới đó"

Wonwoo càng lúc càng trở nên trầm mặc hơn, chìm trong nỗi cô đơn và sự tuyệt vọng. Dù gia đình cậu làm tất cả để an ủi, nhưng Wonwoo chỉ ngày càng xa cách hơn. Lo lắng cho tình trạng của Wonwoo, ba mẹ đưa cậu đi khám tại bệnh viện lớn. Bác sĩ nghiêm trọng nói:

"Cậu ấy mắc chứng bệnh tâm lý nặng, có dấu hiệu rối loạn lo âu và trầm cảm sâu sắc. Nếu không chữa trị kịp thời, tình trạng sẽ ngày càng tồi tệ hơn"

Mẹ Wonwoo nghẹn ngào: "Có cách nào chữa trị không bác sĩ?"

"Cần thay đổi môi trường sống, tránh xa những yếu tố gây căng thẳng. Đồng thời, cậu ấy phải được điều trị tâm lý và theo dõi sát sao"

Ba mẹ Wonwoo đã bàn bạc rất lâu, cuối cùng họ đưa ra quyết định khó khăn nhất: gửi Wonwoo sang Mỹ du học, vừa học vừa chữa bệnh tâm lý

Ba Jeon: Ở đó có Jisoo, con có người thân bên cạnh, chúng ta sẽ yên tâm hơn.

Mẹ Jeon có một người chị gái hiện đang sinh sống bên Mỹ. Con trai cô ấy là Hong Jisoo, lớn hơn Wonwoo một tuổi. Sau khi thống nhất ý kiến với ba Jeon, mẹ Jeon liền gọi điện cho cháu trai của mình

Mẹ Jeon: Chào con Jisoo, là dì đây.

Jisoo: Dạ, dì gọi con muộn thế này có chuyện gì sao ạ?

Mẹ Jeon: Dì muốn nhờ con một việc. Wonwoo...thằng bé đang gặp khó khăn lớn về sức khoẻ và tâm lý. Tình hình của nó không ổn lắm trong thời gian gần đây

Jisoo: Wonwoo ấy ạ? Dì kể thêm cho con nghe với. Con lo lắng quá

Mẹ Jeon: Thằng bé đã phải trải qua một thời gian dài khủng hoảng tinh thần. Cơ thể thì không sao, nhưng tâm lý thì rất yếu đuối. Dì đã đưa nó tới bác sĩ và kết luận wonwoo cần phải điều trị tâm lý. Chúng ta không thể giúp nó ở đây, nên dì nghĩ rằng con là người phù hợp nhất để chăm sóc wonwoo lúc này.

Jisoo: Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy. Nhưng cụ thể thì con cần làm gì ạ?

Mẹ Jeon: Chỉ cần con chăm sóc cho wonwoo. Wonwoo không muốn nói chuyện nhiều, nó luôn giữ tất cả trong lòng. Con hãy giúp nó tìm được sự bình yên, đừng để nó cảm thấy cô đơn. Và đừng làm nó cảm thấy bị ép buộc, nó cần không gian để hồi phục.

Jisoo: Con hiểu rồi. Con sẽ giúp Wonwoo, dì đừng lo. Con sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt.

Mẹ Jeon: Cảm ơn con Jisoo. Dì biết Wonwoo sẽ được an toàn khi ở với con.

Cuộc gọi kết thúc, mẹ Wonwoo nhẹ nhõm hơn phần nào khi biết rằng con trai mình sẽ được Jisoo chăm sóc tận tình. Cảm giác lo lắng về con trai vẫn không thể dứt hẳn, nhưng bà tin rằng Jisoo là người đáng tin cậy, và anh ấy sẽ giúp Wonwoo có cơ hội chữa lành vết thương trong lòng.

....

Ngay sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ Wonwoo, Jisoo cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng. Mặc dù đã biết sơ qua về tình hình của Wonwoo, nhưng lần này, anh thực sự cảm nhận được sự nghiêm trọng và căng thẳng trong lời nói của dì. Cậu em họ mà anh yêu quý đang trải qua những khó khăn mà anh không thể ngờ tới, và Jisoo biết mình cần làm mọi thứ để giúp Wonwoo vượt qua.

Jisoo lập tức đứng dậy, đi về phía tủ quần áo và bắt đầu thu xếp đồ đạc. Anh chuẩn bị cho Wonwoo những món đồ cần thiết như: quần áo thoải mái, một số cuốn sách nhẹ nhàng để Wonwoo có thể đọc trong lúc nghỉ ngơi, và nhưng vật dụng cá nhân mà anh nghĩ sẽ giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn khi đến một môi trường mới.

Jisoo còn cẩn thận lấy thêm một số thuốc trị liệu tâm lý mà anh biết Wonwoo sẽ cần, dù chưa biết chính xác tình hình của cậu ra sao. Anh muốn chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Khi mở một ngăn tủ khác, Jisoo lục tìm một chiếc gối mềm và vài chiếc chăn ấm, nghĩ đến việc sẽ tạo ra một không gian ấm cúng cho Wonwoo khi cậu cần nghỉ ngơi.

Dù biết rằng Wonwoo có thể sẽ không mở lòng ngay lập tức, Jisoo vẫn quyết định đem theo một số đồ vật quen thuộc của mình như bức tranh cũ mà anh và Wonwoo vẽ chung hồi nhỏ, hay chiếc album ảnh gia đình. Anh tin rằng những món đồ này có thể khiến Wonwoo cảm thấy bớt cô đơn.

Jisoo lục đục cả đêm, cuối cùng cũng chuẩn bị xong phòng cho Wonwoo. Thấy khuya lắc khuya lơ mà Jisoo vẫn chưa ngủ, mẹ Hong liền ngó vào phòng dò hỏi:

"Jisoo, muộn rồi sao không ngủ đi? Con làm gì vậy?"

Jisoo: Sắp tới Wonwoo sẽ dọn tới đây ở cùng nhà mình đó mami

Mẹ Hong: Wonwoo sao? Bất ngờ vậy? Sao mẹ không nghe dì con nhắc tới?

Jisoo: Con chỉ nghe qua dì nói tới là Wonwoo đang bị bệnh tâm lý cho nên muốn gửi em ấy tới đây để vừa học vừa chữa bệnh đó. Chắc dì sẽ gọi cho mẹ sớm thôi

Mẹ Hong: Nghiêm trọng vậy sao? Thôi được rồi, hôm nào con ra sân bay đón em thì gọi mẹ đi cùng nhé. Mai mẹ gọi cho dì sau

Jisoo: Vâng, mami ngủ ngon

Mẹ Hong: Ừ, ngủ sớm đi đấy

Sau khi chuẩn bị đồ xong xuôi, Jisoo đứng nhìn đống đồ đạc một lúc, cảm nhận trách nhiệm mình đang mang.

"Wonwoo, em sẽ ổn thôi. Anh sẽ bảo vệ em"- nội tâm Hong Jisoo

.....

Cùng lúc đó ở trường cấp 3....

Sự vắng mặt đột ngột của Wonwoo khiến cả lớp không khỏi bất ngờ và tò mò. Những ngày đầu, mọi người chỉ nghĩ rằng cậu bị ốm hoặc có việc gia đình nên phải nghỉ học. Nhưng khi thời gian trôi qua, không ai thấy bóng dáng Wonwoo xuất hiện nữa và điều này bắt đầu gây xôn xao trong lớp.

Một buổi sáng đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp với vẻ mặt trầm tư. Cả lớp im lặng khi thấy nét buồn trên gương mặt cô, linh cảm rằng đã có chuyện không hay xảy ra. Đứng trên bục giảng, cô giáo chậm rãi lên tiếng:

"Thầy cô và nhà trường vừa nhận được thông báo từ gia đình bạn Wonwoo. Vì lý do gia đình, ba mẹ của Wonwoo đã xin chuyển trường cho em ấy. Wonwoo sẽ không quay lại học cùng chúng ta nữa"

Lời nói của cô giáo như một cú sốc với cả lớp. Không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Một vài học sinh ngạc nhiên nhìn nhau, có người khẽ thì thầm hỏi nhau rằng chuyện gì đã xảy ra. Wonwoo vốn là học sinh xuất sắc và luôn im lặng, nhưng cậu chưa từng tỏ ra ý định chuyển trường trước đây.

Jihoon ngồi lặng người ở góc lớp, đôi tay siết chặt lấy bút, ánh mắt buồn nhìn về chỗ trống bên cạnh mình. Trong lớp này chỉ có duy nhất Jihoon biết gia đình Wonwoo chuyển đi đâu. Cậu nhớ lại lần cuối cùng gặp Wonwoo, nhớ lại gương mặt xanh xao của cậu ấy và cả ánh mắt đầy tổn thương. Nỗi ân hận dâng lên trong lòng Jihoon khi cậu nhận ra rằng mình đã không thể làm gì để giúp đỡ bạn mình. Cảm giác bất lực khiến cậu nghẹn ngào, không thốt nên lời.

Tin tức về việc Wonwoo chuyển trường nhanh chóng lan ra khắp trường, nhưng lý do thật sự đằng sau đó chỉ có một số ít người biết.

_____
Hết chap 6

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro