Chuyện tình của anh và hắn

Từ nhỏ, Jeon Wonwoo và Kim Mingyu đã luôn là hai nửa không thể rời. Họ là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ lớ lên cùng nhau, cùng chia sẻ những ngày tháng tuổi thơ với bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Wonwoo dù là người lớn hơn Mingyu hai tuổi, nhưng lúc nào cũng thấy mình nhỏ bé khi đứng cạnh hắn. Mingyu cao ráo, mạnh mẽ, đôi mắt sắc bén luôn lấp lánh sự tự tin, trng khi Wonwoo thì ngược lại, yên lặng và trầm tư hơn. Tuy vậy, chính sự khác biệt ấy lại khiến cho sự gắn kết giữa họ thêm phần đặc biệt, tạo nên một mối quan hệ khó ai có thể hiểu được

Mingyu nổi danh là trap boy của trường- đẹp trai, quyến rũ và luôn có  đám đông vây quanh. Hắn thay bạn gái như thay áo, chẳng bao giờ yêu ai thật lòng, cũng chẳng cần phải quan tâm đến cảm xúc của người khác. Nhưng đối với Wonwoo, điều đó chẳng bao giờ làm anh thay đổi. Đã nhiều năm trôi qua, kể từ khi họ còn là những đứa trẻ học cấp 2, Wonwoo đã yêu Mingyu theo cách mà chỉ mình anh biết. Một tình yêu âm thầm, kín đáo,  không bao giờ đực đáp lại nhưng cũng chẳng thể dừng lại. Anh vẫn ở bên Mingyu, dù cho mọi thứ xung quanh có thay đổi, dù cho Mingyu có bao nhiêu người yêu, Wonwoo vẫn luôn ở đó, với hy vọng mơ hồ rằng một ngày ào đó Mingyu sẽ nhận ra tình cảm của mình

Mỗi lần Mingyu cười, dù là với một cô gái mới hay chỉ là cười với những bạn nữ khác thì trái tim Wonwoo lại đau nhói. Nhưng anh không thẻ làm gì ngoài việc mỉm cười, nhìn hắn tay trong tay ới người khác. Anh biết, tình yêu của mình sẽ chẳng bao giờ được đáp lại nhưng làm sao anh có thể dừng lại được? Làm sao anh có thể từ bỏ khi trái tim đã trao đi, khi từng nhịp đập đều khắc tên hắn? Và rồi, một ngày, khi Wonwoo nghĩ rằng mình có thể tiếp tục yêu một cách âm thầm và lặng lẽ, mọi thứ thay đổi. Mingyu đột ngột dắt tay một cô gái xinh đẹp vào lớp và nói rằng họ là một đôi. Cả lớp ngơ ngác nhưng Wowoo chỉ có thể cười nhẹ, tim anh không đau , chỉ là một cảm giác trống rỗng, một khoảng không vô tận mà anh không thể lấp đầy. Kim Hana- cô gái mà Mingyu có lẽ yêu thật lòng. Họ nhìn nhau và Wonwoo chợt nhận ra một sự thật không thể tránh khỏi: Mingyu đã không còn là của anh và... tình yêu đonnư phương của anh mãi mãi hông được đáp lại

Đối với Wonwoo, Mingyu không chỉ là một người bạn thân thiết mà còn là người duy nhất khiến trái tim anh không ngừng thổn thức, dù biết rằng tình cảm ấy sẽ không bao giờ được đáp lại. Nhưng khi Mingyu và Hana chính thức thông báo họ là một đôi, cả giác như mọi thứ trong thế giới của Wonwoo sụp đổ. Anh đã sống quá lâu trong cái bóng của tình yêu đơn phương, giờ đây, phải đối mặt với sư thật là mingyu đã có người yêu thật sự, không còn là một mối quan hệ thoáng qua trước đây nữa

Kim Hana- cô gái ấy xiinh đẹp, dịu dàng và học giỏi. Cô là hình mẫu mà Mingyu chắc chắn sẽ yêu. Wonwoo hiểu điều đó, nhưng trái tim anh vẫn không thể dừng lại, vẫn không thể nào thoát khỏi những suy nghĩ về Mingyu, về những khoảnh khắc anh đã cùng hắn trải qua. Dù Mingyu có hàng trăm mối tình thoáng qua, Wonwoo vẫn hi vọng rằng một ngày nào đó tình yêu của hắn sẽ dành cho mình. Nhưng giờ đây, Mingyu đã có Hana. Đó là sự thật mà Wonwoo không thể chối cãi và cũng là điều khiến anh cảm thấy như trái tim mình vỡ vụn

Mọi người chúc mừng họ nhưng Wonwoo chỉ có thể đứng lặng lẽ nhìn, cảm giác như mình là một phần của bức tranh ấy nhưng lại không thể chạm vào. Hắn và Hana  bên nhau, cười nối vui vẻ và Wonwoo chỉ biết mình chỉ là một cái bóng mờ nhạt trong cuộc đời Mingyu. Những ngày tiếp theo, Mingyu ngày càng ngày càng xa cách. Duf vẫn hay dành những ánh mắt cưng chiều cho Wonwoo, nhưng giờ đây, mỗi lần hắn nhìn anh, ánh mắt ấy chỉ còn lại là sự thương hại.

Wonwoo vẫn luôn ở đó, chờ đợi một cơ hội, dù anh biết mình sẽ chẳng ba giờ có được cơ hội ấy. Những lúc Mingyu bận rộn bên Hana, Wonwoo lại âm thầm nhìn hắn, trái tim đau đớn khi nghĩ rằng mình không thể là người duy nhất bên cạnh Mingyu. Nhưng anh không thể trách Mingyu, không thể trách Hana. Họ yêu nhau và... đó là điều Wonwoo không thể ngăn cản

Đến một ngày, khi mọi thứ dừng như trở nên khó chịu hơn, khi những nỗi đau không thể chịu đựng nổi, Wonwoo lại nhận được một tin bất ngờ. Mingyu đến bên anh với một gương mặt thất thần. Trong mắt hắn không còn sự tự tin, không còn cái ánh mắt sắc bén như mọi khi. Mingyu im lặng một lúc, rồi đột ngột ôm lấy Wonwoo

" Anh ơi, em và Hana chia tay rồi"- Mingyu nói, giọng hắn khàn đi như thể vừa trải qua một cơn bão trong lòng. Wonwoo cảm thấy mình như đi lạc vào một cơn mơ, đôi mắt hắn đỏ ngầu, ánh mắt chực trào ra nước mắt

Wonwoo không biết phải nói gi, không biết phải làm gì. Anh chỉ cố thể ôm lấy Mingyu, khẽ ôm lấy hắn, để hắn biết rằng dù mọi thứ có như thế nào thì anh vẫn sẽ ở đây. " Em ổn chứ?"- Wonwoo hỏi,nhưng trong lòng anh lại là một nỗi đau không thể thốt thành lời 

Mingyu lắc đầu, đôi mắt hắn chật ních những đổ vỡ. " Em yêu cô ấy rất nhiều mà... Nhưng giờ đây cô ấy không còn yêu em nữa"

Wonwoo không biết phải nói gì. Anh không muốn nói dối Mingyu nhưng cũng không muốn làm hắn đau thêm. Thay vì những lời an ủi sáo rỗng, anh chỉ khẽ ôm hắn thật chặt, rồi thở dài một cách nhẹ nhõm

" Không sao đâu, em sẽ ổn thôi. Cuộc đời này còn rất nhiều mối tình mà, em đừng buồn nữa, được không?"- Anh cố gắng mỉm cười, một nụ cười mà chính mình cũng không thể tin rằng mình có thể tạo ra trong lúc này

Đêm hôm đó,cả hai cùng đi lang thang ngoài phố, lặng lẽ bước đi như những kẻ lạc lối, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp lạ kỳ. Những giọt nước mắt mà Mingyu đã cố gắng kìm nén giờ đã rơi và Wonwoo dù cho trái tim anh có đau đớn thế nào, cũng chỉ có thể làm người bạn đồng hành, người bên cạnh hắn lúc này

Cả đêm, họ không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ ở bên nhau. Cho đến khi mặt trời bắt đầu lên, Mingyu lại lấy lại được chút sức lực, những vết thương trong lòng hắn dần nguôi ngoai

Nhưng nỗi đau của Wonwoo thì không thể phai mờ nhanh chóng như vậy. Anh vẫn yêu Mingyu, vẫn đau đớn khi thấy hắn không thuộc về mình, nhưng không thể từ bỏ, không thể quên. Hắn sẽ luôn là một phần trong trái tim anh, dù cho tình yêu ấy có trở thành nỗi đau suốt đời

Ngày hôm sau, khi ánh sáng mờ ảo của bình minh chiếu xuyên qua cửa sổ, Wonwoo thức dậy với một tâm trạng hỗn độn. Anh vẫn nhớ rõ khoảnh khắc tối qua, khi anh nằm trong vòng tay Mingyu, đôi mắt đỏ hoe và đau đớn. Lúc đó, Wonwo chỉ biết ôm hắn, nhưng trong lòng ại dấy lên một cơn sóng lớn. Anh không biết mình đang làm gì, không biết mình đang cố gắng để trở thành một người bạn tốt hay thực sự đang tự lừa dối mình Mingyu sẽ không bao giờ là của anh. Dù anh có yêu hắn bao nhiêu đi chăng nữa, dù anh có hy sinh bao nhiêu đi nữa, tình yêu ấy vẫn sẽ mãi mãi là tình yêu đơn phương và nó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại

Sáng hôm đó, Wonwoo nhận được tin nhắn từ Jihoon: " Mày sao rồi? Cố gắng lên nhé. Hãy nhớ rằng tụi tao luôn ở đây, đừng làm bản thân mình khổ thêm nữa"

Wonwoo nhìn vào tin nhắn, khẽ mỉm cười nhưng không thể trả lời ngay lập tức. Anh biết bạn bè lo lắng cho mình nhưng trái tim anh vẫn không thể buông bỏ. Mingyu đã là người mà anh luôn ao ước có được, dù cho đó chỉ là một giấc mơ xa vời

Ngày hôm sau, Mingyu không nói gì thêm về Hana nữa. Mọi thứ dừng như đã nguôi ngoai trong lòng hắn. Nhưng Wonwoo nhận thấy mọi sự thay đổi trong thái độ của Mingyu. Hắn không còn yêu mến va quan tâm Wonwoo như trước đây nữa. Mingyu vẫn cười, vân thân thiện, nhưng giờ đây ánh mắt đã không còn tìm kiếm Wonwoo như trước 

Mỗi khi hai người gặp nhau, Wonwoo cảm thấy khoảng cách giữa họ như một vách đá vô hình. Trái tim anh thắt lại mỗi khi nhìn thấy Mingyu cười đùa với cô gái khác hay mỗi lần hắn từ chối những lời rủ rê của anh để dành thời gian để đi choi với đám bạn. Những cảm xúc ấy khiến Wonwoo không thể nào chịu đựng nổi nhưng anh lại chẳng thể buông tay

Một tuần sau, có một diều gì đó thay đổi trong Wonwoo. Anh nhận ra rằng mình không thể sống mãi trong cái bóng của Mingyu. Anh không thể tiếp tục theo đuổi một tình yêu không có hy vọng, không có tương lai. Nhưng điều đó không cố nghĩa là sẽ quên đi Mingyu dễ dàng

Đêm hôm đó, khi mọi người đã ngủ say, Wonwoo đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài. Thành phố này vẫ tấp nập nhưng tâm hồn anh thì lặng yên. Anh nghĩ về những ngày tháng đã  qua, về tình yêu của mình dành cho Mingyu, về những kỷ niệm không thể nào quên

" Liệu mình có thể tiếp tục yêu mà không có hy vọng không?"

Tối hôm đó, hội bạn của Wonwoo gồm Moon Junwi; Know Soonyoung và Lee Jihoon đã đế gặp anh để trò chuyện. Họ thấy rõ tâm trạng của Wonwoo nhưng chẳng ai biết phải làm gì để giúp anh vượt qua những nỗi đau này

" Mày làm sao vậy, Wonwoo?"- Jun hỏi, vẻ lo lắng. " Tao biết là mày đang rất khó khăn nhưng mày không thể cứ mãi sống trong nỗi đau này. tại sao mày không thử từ bỏ Mingyu?"   

Wonwoo cúi xuống, lắc lắc đầu

" Từ bỏ sao? Nhưng làm sao tao có thể bỏ được tình cảm mà tao đã dành cả tuổi thanh xuân để nuôi dưỡng? Dù sao tình yêu của ta dành cho em ấy sẽ không thể thay đổi. Tao sẽ đợi em ấy. Nếu em ấy cần người nào đó bên cạnh thì tao vẫn luôn ở đó để bên cạnh em ấy" 

Jihon nhìn anh rồi nhẹ nhàng nói:

" Mày luôn ói như vậy nhưng mày cũng biết đấy, yêu một người mà không được đáp lại tình cảm là một sự tử hủy hoại bản thân. Mày khoonng thể mã sống trong cái bóng của Mingyu được..."

Soonyung nhanh chóng tiếp lời:

"Mày là Wonwoo,một người đặc việt và có nhiều thứ đáng giá hơn là một tình yêu đơn phương không có hy vọng"

Wonwoo im lặng , lòng anh rối bời. Mội ngời đêu cố lý nhưng anh không thể nói ra cảm xúc trong lòng mình. Anh yêu Mingyu và sẽ không bao giờ có thể dừng lại, dù biết rằng mình chỉ là một kẻ lặng lẽ nhìn theo từ xa

Ngày hôm đó, Wonwoo đã nhắn tin cho Mingyu trước khi rời đi. Anh không thể rời đi mà không để lại một lời nào, không thể không bày tỏ những cảm xúc mà anh đã giữ kín bấy lâu. Tình yêu mà Wonwoo dành cho Mingyu đã từ lâu đã trỏ thành một phần trông anh, dù hắn không bao giờ biết đến

Tin nhắn Wonwoo gửi đi:

" Mingyu à, anh yêu em. Em không bao giờ biết được điều này nưng anh đã yêu em từ rất lâu rồi. Và giờ, khi anh sắp đi, anh muốn em biết rằng, dù có thế nào anh cũng sẽ không được đáp lại tình cảm ấy, anh cũng không hối hận vì đã yêu em. Anh sẽ đi du học và có lẽ anh sẽ không còn cơ hội để nói những lời này nữa. Mong rằng em sẽ tìm được hạnh phúc, dù không phải với anh""

Anh nhìn vào màn hình điện thoại một lúc lâu, rồi ấn gửi. Đó là tất cả những gì anh có thể làm

Nhưng vào đêm trước khi lên máy bay, khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, điều mà Wonwoo không ngờ tới đã xảy ra

" Wonwoo... em đến rồi. Em xin anh đừng đi"

Hàng chứ trên màn hình mờ mờ khiến Wonwoo cảm thấy tim mình đập nhanh. Anh chần chừ một lúc, rồi vội vàng kéo vali đi ra ngoài, mong rằng mình không mơ

Khi đến sân bay, Mingyu đã đứng đó, cách anh không xa. Hắn nhìn thấy Wonwoo, đôi mắt hắn như có gì đó sâu lắng nhưng không hề vội vã. Khi nhìn thấy Wonwoo tiến lại gần, Mingyu chỉ lặng lẽ bước đến, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh

Mingyu nói, giọng hơi khàn:

" Em...em không biết em đã yêu anh từ khi nào như giờ anh nhận ra rằng... em yêu anh. Đừng đi, Wonwoo. Em sẽ đợi tới khi nào anh cho em cơ hội. Và nếu anh đồng ý em sẽ theo đuổi anh, em sẽ không bỏ lỡ cơ hội này nữa"

Wonwoo đứng đó, ánh mắt không rời khỏi Mingyu

Cảm xúc trong lòng anh dâng trào nhưng anh lại không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn hắn, ngập ngừng trong im lặng. Những gì Mingyu nói thật sự quá bất ngờ, nhưng trong giây phút ấy, Wonwoo cảm nhận được một sự thật rõ ràng cuộc đời anh sẽ không thể quay lại như trước nữa. Hắn đã nhận ra tình cảm của mình nhưng... liệu đã quá muộn?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro