Chương 4

Thời gian trôi qua, nàng dần trở thành cái bóng của chính mình. Từ một người con gái dịu dàng, tràn đầy sức sống, giờ đây nàng chỉ còn là một thân hình gầy gò, yếu ớt. Những công việc hàng ngày trong căn biệt thự rộng lớn không cho nàng lấy một giây phút nghỉ ngơi.

Sáng sớm, nàng phải thức dậy trước cả khi mặt trời mọc, bắt đầu một chuỗi công việc không ngừng nghỉ. Dọn dẹp phòng khách, chuẩn bị bữa sáng, lau chùi hành lang dài đến hàng trăm mét... Cứ như thế, ngày qua ngày, cơ thể nàng dần cạn kiệt sức lực.

---

Một buổi sáng lạnh lẽo

Trong bếp, nàng đang loay hoay nấu bữa sáng. Đôi tay gầy guộc run rẩy khi cố gắng bưng một chiếc khay nặng, nhưng sức lực không còn đủ. Chiếc khay rơi xuống sàn, tiếng va chạm vang lên chói tai.

Tiếng bước chân vang lên ngay sau đó. Cô xuất hiện, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào nàng.

"Cái gì đây?" Cô hỏi, giọng nói lạnh tanh.

"Chị... Chị xin lỗi," nàng cúi đầu, giọng nói nhỏ xíu, như sợ ngay cả hơi thở cũng làm phật ý cô.

"Xin lỗi?" Cô bước lại gần, đôi mắt quét qua thân hình tiều tụy trước mặt. "Nhìn chị bây giờ thật chẳng ra làm sao. Một người vô dụng như chị còn tồn tại để làm gì?"

Nàng không dám trả lời, chỉ cúi đầu. Sự im lặng của nàng chỉ khiến cơn giận dữ của cô thêm bùng nổ.

Cô nắm lấy cánh tay gầy guộc của nàng, siết chặt. "Tôi đã bảo chị phải làm việc cho ra hồn, nhưng xem ra chị chẳng hiểu gì cả."

"Chị biết rồi. Chị xin lỗi," nàng cố gắng nói, đôi mắt rũ xuống như muốn trốn tránh ánh nhìn của cô.

"Đừng chỉ nói lời xin lỗi," cô nhếch môi, ánh mắt lạnh như băng. "Lời nói không có giá trị gì với tôi."

---

Đêm xuống

Khi mọi công việc đã hoàn thành, nàng lê từng bước nặng nề về phòng. Nhưng trước khi kịp đóng cửa, giọng nói quen thuộc của cô vang lên từ phía sau.

"Đừng quên, chị vẫn còn việc phải làm."

Nàng quay lại, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của cô. Không cần lời giải thích, nàng biết mình sẽ không được nghỉ ngơi.

"Chị nghĩ làm việc là đủ sao? Chị còn phải làm tôi hài lòng," cô nói, từng bước tiến gần hơn, ánh mắt như dồn ép nàng vào chân tường.

"Chị... sẽ làm," nàng đáp khẽ, không dám nhìn vào đôi mắt đầy quyền uy kia.

---

Sáng hôm sau

Khi nàng tỉnh dậy, ánh sáng len qua khung cửa sổ chiếu vào gương mặt hốc hác. Nhìn mình trong gương, nàng không còn nhận ra hình ảnh phản chiếu. Đôi mắt trũng sâu, gò má gầy gò, cả cơ thể như chỉ còn da bọc xương.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn tiếp tục sống, tiếp tục chịu đựng. Không phải vì nàng muốn, mà vì nàng không có lựa chọn.

---
Hôm nay, công việc vẫn chồng chất như mọi ngày, không cho nàng lấy một giây phút nghỉ ngơi. Từ sáng sớm, nàng đã dọn dẹp khắp nơi trong căn biệt thự rộng lớn. Mồ hôi nhễ nhại, hơi thở nặng nề, nhưng nàng không dừng lại. Nghỉ ngơi đồng nghĩa với việc phải chịu sự trừng phạt.

Thân thể gầy gò của nàng dần không chịu nổi nữa. Đầu óc quay cuồng, đôi tay đang cầm giẻ lau buông thõng, rồi cả người nàng đổ gục xuống sàn lạnh lẽo.

---

Buổi tối

Cô bước vào nhà sau một ngày dài làm việc. Không khí im ắng đến lạ thường. Không có bữa tối được chuẩn bị, không thấy bóng dáng nàng đâu.

Cô nhíu mày, đôi giày cao gót gõ đều trên sàn gỗ, bước thẳng vào phòng khách. Ánh mắt sắc lạnh chợt khựng lại khi cô nhìn thấy nàng nằm bất động trên sàn.

"Chuyện gì đây?" cô thì thầm, giọng đầy vẻ khó chịu. Nhưng khi lại gần và thấy khuôn mặt tái nhợt cùng thân hình gầy guộc của nàng, ánh mắt cô thoáng hiện lên sự lo lắng.

Cô cúi xuống, chạm vào gương mặt lạnh ngắt của nàng. "Chị bị sao vậy?" cô lạnh lùng hỏi, dù giọng nói có chút gấp gáp.

Không có phản hồi. Cô mím môi, bế nàng lên, từng bước đưa nàng về phòng ngủ.

---

Phòng ngủ

Cô đặt nàng lên giường, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nhợt nhạt và đôi bàn tay gầy gò. Lấy khăn ấm, cô lau qua mồ hôi trên trán nàng, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.

Một lúc sau, nàng dần tỉnh lại. Đôi mắt yếu ớt hé mở, bắt gặp hình bóng của cô ngồi bên giường.

"Em... về rồi à?" nàng khẽ gọi, giọng nói yếu đến mức gần như không nghe rõ.

"Chị không biết giữ sức khỏe à?" cô đáp, giọng nói lạnh tanh, không để lộ chút lo lắng nào. "Chị làm việc tới ngất đi là muốn gì đây?"

"Chị... chị xin lỗi..." nàng yếu ớt trả lời, cố gắng gượng dậy nhưng không còn chút sức lực.

"Đừng cố," cô ra lệnh, ánh mắt sắc lạnh như muốn đóng băng không khí xung quanh. "Nằm yên ở đó, tôi không muốn chị làm hỏng thêm việc gì nữa."

"Nhưng... bữa tối chưa xong..." nàng ngập ngừng, đôi mắt rũ xuống vì lo sợ.

"Tôi không quan tâm," cô lạnh lùng đáp, nhưng trong lòng có một tia day dứt mơ hồ. "Chị nghỉ ngơi đi, đừng khiến tôi phải bực mình thêm."

Nàng im lặng, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên. Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được sự quan tâm, dù rất mờ nhạt, từ cô.

---

Đêm ấy

Cô ngồi lại bên giường, đôi mắt nhìn nàng một cách khó hiểu. Dù vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, lòng cô lại rối bời khi nghĩ đến hình ảnh nàng ngất đi.

"Tại sao tôi phải lo lắng vì chị?" cô tự nhủ, đôi mắt trở nên phức tạp. Nhưng dù phủ nhận thế nào, cô biết cảm xúc của mình đã bắt đầu thay đổi.

Bức tường vô cảm cô dựng lên bấy lâu nay đang dần bị rạn nứt. Và điều đó khiến cô cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro