Chap 27: Gia vị cuộc sống
Hyomin ăn Jiyeon làm bữa sáng, quen thuộc vị đạo tại đầu lưỡi, nàng trong lòng có chút gì đó sụp đổ.
Hai năm, ngay từ đầu không quen, không tin Jiyeon sẽ rời bản thân đi, đến sau lại từ từ tập quen, tập quen sát vách không có một bóng người, tập quen một người ăn, tập quen tan tầm không ai vì bản thân chờ đợi, nàng không biết khi đó bản thân là như thế nào trôi qua nhưng bất tri bất giác thì như vậy đến.
Hiện đang nhìn Jiyeon xuất hiện tại trước mắt bản thân, ăn cơm Jiyeon làm, Hyomin không thể nói rõ cái gì cảm giác, có thể vốn nên như vậy, lại có thể cách xa nàng một chút. Hyomin chỉ biết là bản thân chính là muốn tới gần Jiyeon một chút, hai năm thời gian, đối với rất nhiều người mà nói tình cảm sẽ vơi bớt đi không thấy nhưng đối với nàng mà nói, tại vô số buổi tối thức đêm không ai đưa tới ly sữa nóng, nàng biết thế giới này không ai đối với bản thân tốt hơn Jiyeon, cho nên thời gian càng dài, nàng cảm tình lắng càng nhiều.
Hiện tại cùng Jiyeon ngồi cùng một chỗ ăn, Hyomin nhưng không rõ ràng lắm nàng muốn gì, không biết hai năm nay nàng có cái gì thay đổi, đối bản thân tình cảm có hay không thay lòng, không biết nàng rốt cuộc có trưởng thành không, có thể hay không lại một lần nữa bỏ đi. Hyomin lúc này quyết định chờ, chờ Jiyeon chủ động, chờ nàng lớn lên, thành thục có thể cùng bản thân cùng nhau đối mặt sóng gió, không thể bởi vì một chút không thành thục lại lấy lý do lại rời xa bản thân.
Jiyeon không biết Hyomin suy nghĩ, vô cùng cao hứng cùng nàng ăn, đã lâu không có giống như vậy ngồi cùng một chỗ, Jiyeon vui vẻ muốn nhảy dựng lên, lại sợ doạ đến Hyomin, cho nên lúc này nếu nàng chịu nhìn Jiyeon nhiều một chút, sẽ phát hiện khóe miệng nàng đã sắp vươn đến trời rồi. Jiyeon nếu như biết bản thân hiện tại là hình dạng này, sẽ tự chọt mù đi đôi mắt.
Nhằm vào tình huống hiện tại, Hyomin tìm không được cách giải quyết, cho nên cuối cùng quyết định tuỳ cơ ứng biến, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, xem Jiyeon kế tiếp muốn làm cái gì, phụng bồi kết cuộc.
Tính kỹ thì Jiyeon trở về đã hơn một tháng, ngoại trừ thỉnh thoảng cùng Hyomin vui vẻ ăn cơm, đi mua sắm, xem phim, cũng như những bạn bè bình thường, thật đúng là không có cái gì khác tiến triển. Jiyeon tìm không được điểm đột phá, Hyomin thì lấy lui làm tiến, hai người cứ như vậy trôi qua, thấy nàng lo lắng, rồi lại không thể tránh được.
Jiyeon nhưng thật ra đang hưởng thụ cảm giác hiện tại, nàng tin tưởng vững chắc Hyomin sớm muộn sẽ cùng bản thân cùng một chỗ, đây đều là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng mà "Trời không như ý người, là người sẽ có sớm tối họa phúc", lão tổ tông nói thật đúng là phi thường có đạo lý.
Hyomin hiện tại đã bước vào ba mươi niên, mọi người đều nói "Nam nhân ba mươi mốt chi hoa, nữ nhân ba mươi như bã đậu", tuy nói Hyomin có tự tin, dựa vào bản thân bên ngoài khí chất, ai dám nói nàng là bã đậu nhưng mẹ nàng thì không cho rằng như thế. Người của thế hệ trước, đều nghĩ nữ nhân nên kết hôn sinh con, sau đó giúp chồng dạy con, bình dị nhàn nhạt qua suốt đời. Nhìn Hyomin cũng ba mươi còn không có một chút động tĩnh, đừng nói mang bạn trai về nhà, còn chưa từng từ trong miệng nàng nghe được qua cái gì ưu tú nam nhân, bây giờ còn làm chủ công ty, thành người khác trong miệng nữ cường nhân, mẹ Park sốt ruột không thôi, vì vậy bắt đầu vạn năm không đổi tiết mục, xem mắt.
Con trai của bạn mẹ Park là cán bộ cấp cao thành phố, muốn ngoại hình có bên ngoại hình, muốn nội hàm có nội hàm, tối then chốt chính là ba mươi mấy tuổi còn độc thân, người đàn ông hoàng kim độc thân như vậy cũng không dễ tìm, bà Park nghĩ đây là con rể trên trời phái tới cấp bản thân. Bà cùng bằng hữu ăn nhịp với nhau, quyết định để cho bản thân nữ nhân thấy một mặt, tục xưng thân cận.
Bà Park trước gọi điện thoại Hyomin kêu nàng phải đi gặp mặt đối phương, nàng bất đắc dĩ, chuyện như vậy cũng đều không phải lần đầu tiên, cũng không biết vì sao mẹ lại chấp nhất như thế, chỉ có thể không thể tránh được đáp ứng.
Bà Park để bảo đảm nên gọi điện cho Eunjung, bảo nàng nhất định phải giám sát Hyomin. Eunjung từ nhỏ hay qua nhà nàng cọ cơm, cùng bà Park như là mẹ con, bà phân phó chuyện sao có thể không hảo hảo làm sao.
Khi Hyomin biết chuyện này, càng hết chỗ nói rồi, ai có thể nghĩ đến chứ, người theo đuổi mình đếm không hết, bản thân nhưng lại phải đi đến xem mắt, huống chi bản thân bây giờ còn cùng Jiyeon ''tiễn không ngừng để ý hoàn loạn".
Nàng tỉ mỉ ngẫm lại, chính quyết định không muốn nói cho Jiyeon, dù sao bản thân sẽ không theo người khác cùng một chỗ, miễn cho Jiyeon miên man suy nghĩ.
Hôm nay Hyomin nhận được một vị xa lạ nam nhân mời cơm, khi gọi tới muốn giả ngu cũng không được, chỉ phải bất đắc dĩ đáp ứng. Nàng căn bản không muốn phí thời gian nhưng thôi quyết định ăn bữa cơm đi, dù sao cũng không có khả năng phát triển cái khác.
Tới nhà hàng hẹn ước, vị kia nam nhân kia đã tới trước, ăn mặc khéo léo, hình dạng không sai, hoàn hảo cùng mẹ nàng miêu tả không sai biệt lắm, Hyomin nghĩ coi như bữa cơm này cũng không giống trong tưởng tượng như vậy khó ăn.
Hyomin đi qua, nam nhân kia đứng lên.
''Hảo, tôi là Fu Xinbo, cô chính là Park tiểu thư - Park Hyomin sao? Thật cao hứng...''
Hyomin cầm tay đối phương vươn tới, lễ phép hồi đáp.
''Hảo, thật cao hứng''
Xinbo thay Hyomin kéo hảo cái ghế, chờ nàng ngồi xuống, sau đó bản thân mới đến đối diện ngồi xuống. Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, không chút nào ngoài ý muốn, hai người đều là bị trong nhà ép ra gặp gỡ, đối với thân cận loại hành vi này, hai người đều không thể tránh được, chịu không nổi trong nhà bức bách, vì vậy mới đi ra.
"Thực không dám giấu diếm, tôi có người thích, chỉ là không cùng trong nhà nói, người trong nhà bảo tôi đến gặp gỡ...''
Xinbo không e dè nói.
"Ân, đoán được, nhưng Fu tiên sinh người như thế ưu tú, người trong nhà còn tưởng rằng anh độc thân, tất nhiên là có nguyên nhân. Tôi cũng thực không dám đấu diếm, tôi cũng có người thích, tuy rằng bởi vì có chút nguyên nhân ra đi một đoạn thời gian, bây giờ còn ở vào giai đoạn giận dỗi nhưng tôi là còn thích nàng, sẽ không nghĩ cùng người khác cùng một chỗ''
Đối phương thẳng thắn thành khẩn, Hyomin cũng muốn thẳng thắn thành khẩn đáp lại, không muốn cùng đối phương vòng vo.
Xinbo thấy hai người như thế ăn ý, nhịn không được nở nụ cươi
''Quả nhiên cùng là thiên nhai lưu lạc nhân a, vì mẹ hai ta, cạn ly''
"Hảo, cạn ly''
Vì thế bắt đầu, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, trò chuyện với nhau thật vui. Hyomin nghĩ, có thể kết giao một bằng hữu tốt cũng là một lựa chọn không sai.
"Park tiểu thư, chúng ta hay là có thể làm bạn?''
"Ân, em cũng cho rằng như thế. Nếu như vậy, thì đừng gọi Park tiểu thư, gọi tên của em là được''
"Vậy đi, em cũng đừng gọi Fu tiên sinh, cũng gọi tên của anh, chúng ta chính là bạn''
Đi ra ăn bữa cơm, còn có thêm một người bạn, Hyomin nghĩ cũng không tính thiệt thòi.
"Hyomin, với em nói thật, người anh thích kỳ thực là một nam nhân, vẫn không biết thế nào cùng người trong nhà nói, cho nên chuyện gặp gỡ này cũng đều không phải lần đầu tiên''
Hyomin nghe xong lời này, sửng sốt một chút, thật đúng là hiện thực so với cùng cảnh ngộ lại càng cùng cảnh ngộ.
Thấy Hyomin nửa ngày không nói lời nào.
''Hyomin, em có đúng hay không nghĩ anh không bình thường a?"
"Không có, thật đúng là rất trùng hợp , em cũng như vậy''
Cái này đến phiên Xinbo kinh ngạc, thực sự là không biết nói cái gì cho phải.
Hai người chưa từng phát hiện tại cách đó không xa, có một người một mực vãnh tai lên nghe ngóng, vẻ mặt sốt ruột. Hyomin thiên tính vạn tính đã, quên tính Eunjung cái người này miệng rộng ba thước, bản thân không nói, nàng khẳng định sẽ nói, cho nên có một màn hiện tại này.
Jiyeon ở bên cạnh nhìn Hyomin cùng cái nam nhân kia trò chuyện rất vui vẻ, nỗ lực muốn nghe một chút trò chuyện cái gì, bất đắc dĩ cự ly có chút xa, căn bản nghe không được, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro