Chap 1
Tia sáng chiếu xuyên qua màn cửa thẳng tới đôi mắt đang nhắm nghiền, lăn qua lăn lại một hồi, cái cục nhỏ nhắn kia mới bắt đầu cằn nhằn lẩm bẩm nhiều câu abc xyz mà không ai nghe nổi...
Cuối cùng thì cũng chịu mở đôi mắt ngái ngủ ra nhìn trời nhìn đất, chớp mắt một cái, rồi lại một cái nữa. Cảm thấy chưa thể chạy được CPU luôn.
"Đây là nơi khỉ nào thế?"
Liền sau đó nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, nhăn mặt suy nghĩ một lát cũng chịu lết cái thân vàng ngọc xuống giường, e dè lại gần cái cửa mở nó một cách nhỏ nhất có thể, đầu tóc còn rối bù cũng chịu hé mắt ra nhìn.
''Hyomin''
"Ôi, giật cả mình..."
Xuýt chút nữa là đóng cánh cửa dập mặt rồi. Chán nản nhìn người bên ngoài.
''Bác Han, chuyện gì thế? Sao bác lại ở đây?''
Dường như bỗng nhiên cái đầu load dữ liệu nhanh đến phần nghìn dây, nên cũng không phải bị mất trí nhớ tạm thời mà không biết chuyện tối qua xảy ra như thế nào.
''Đây là sách vở mới ngày hôm nay, có cả quần áo mới. Bác sẽ đưa con đi học và đón con về nhà, không cần phải ở đây hay đi xe bus về nữa''
Bác ấy ôm tồn chỉ bảo, người ở trong nhà chỉ biết gãi đầu gãi cổ khó chịu.
''Con không thích!''
Cái giọng phản đối ra mặt, sau tất cả thì đây mới là nơi thoải mái là mình nhất sau khi từ Mỹ trở về Hàn. Này thì cấm đi chơi, cấm điện thoại, cấm tiền mặt, cấm cà thẻ. Có khi phải nghĩ mình đang trở về thời tiền sử cũng nên.
''Đừng gây rắc rối nữa, ngài chủ tịch sẽ không vui đâu''
Haizzz, bác ấy vẫn không muốn từ bỏ. Người ta đã gây sự gì đâu chứ? Ngoan ngoãn đi học nè thấy không? Vẫn đứng trước mặt bác ấy bình yên, bình thản và bình tâm không la lối. Đấy, thấy chưa? Park Hyomin đã gây gì nên tội nào?
''Khi nào chán con sẽ về, nhưng mà từ hôm qua tới giờ con đã làm gì đâu mà appa bảo gây rối''
Chớp chớp mắt dùng dễ thương, Hyomin mong một "đặc ân" từ cái con người khó tính kia.
Ông bác chỉ nhúng vai một cái rồi bĩu môi phá thể. Bác có nhận thức là bác gần thất tuần rồi không? Còn bĩu môi nữa cơ!
''Ok, lần này tin con vậy''
"Hả? Tin được không đây?"
Không nghĩ là lời đề nghị của mình được chấp nhận nhanh chóng, trong đầu còn có sẵn kế hoạch A, B, C... nếu bị từ chối. Liếm liếm môi, rồi lại dùng cái nụ cười giả nai show ra toe toét.
''Sẵn tiện cho con vay 50.000 đi''
Ông bác nhướng mày.
''Đô la?''
''50.000 won ạ''
''Won? Ờ được''
Chết tiệt, Hyomin đóng cái cửa lại tiếc hùi hụi. Biết thế đã xin thêm, sao bỗng nhiên mình hiền thế không biết. Nhưng mà vì tin cái con người cao cao ốm nhách kia nên 50.000 xem như là quá quá dư giả luôn ấy.
"Mình đi lát rồi về, cậu uống sữa đỡ nhé"
"Cũng biết lo nhỉ"
Hyomin cảm thán, đặt tờ giấy xuống bàn, cầm hộp sữa lên mở ra hút chùng chụt. Cái bụng đã réo in ỏi, má ơi đói chết mất. Cái hộp sữa này chẳng có miếng gì gọi là nhét kẻ răng.
Lại cảm thán, ngồi phịch xuống cái giường, bắt đầu ngó nghiêng kĩ lưỡng nhà người bạn mới quen.
Giường nhỏ nè, phòng nhỏ nè, bếp nhỏ nè, nhà cũng nhỏ luôn nè... Nói chung thì nhìn vẫn nhỏ hơn nhiều so với căn nhà khi sống tại Mỹ. Khỏi phải nói thì nó chẳng ăn nhập vào đâu với cái biệt thự to tổ chảng tại Hàn của gia đình họ Park*.
Ngã người xuống giường, Hyomin uể oải ngáp, nhỏ hay không nhỏ gì miễn thoải mái là được rồi. Dù gì thì gì cũng quen sống tự do, tự tại, vấn đề này cũng thuộc dạng nhỏ xíu thôi.
Một giây trôi qua, tiếng thở của Hyomin đã êm đềm chìm lại trong giấc ngủ.
Đồ con người lười biếng!
Cạch...
Cái cửa nhà được mở toang ra, cái thân hình gầy gầy cao cao bước vào. Miệng không ngừng xuýt xoa.
"Lạnh quá, lạnh quá đi!"
''Cậu về rồi?''
Hyomin lười ngóc đầu từ sofa lên hỏi, từ khi nào mà đã lết ra ngoài phòng khách rồi thế?
''Ừm, tôi có mua cậu bàn chải đánh răng này. Cậu đi làm vệ sinh đi rồi đi học nữa, ơ mà khoan...''
''Yên tâm đi, appa yêu quí còn nhờ người đưa hẳn cho mình sách vở quần áo luôn nè. Thiệt là...''
Mặc dù giọng nói thì đầy rẩy vẻ trách móc, nào là appa đúng là muốn đuổi mình ra khỏi nhà, không thèm nhìn mặt, không muốn mình gây rối. Nhưng mà thiệt ra thì ai mới là người ỉ ôi năn nỉ ở lại hửm?
''Oh''
Tới lượt Jiyeon cảm thán.
''Hôm nay học xong cậu cứ về nhà đi, không sao đâu''
Tự nhiên thấy nhột nhột, quay lại thì thấy cái cô nàng trên ghế sofa lườm một phát gây gắt.
"Wae? Mình có nói gì sai đâu chứ?"
''Park Jiyeon''
''Hả?''
''10.000 won có thực sự sống được trong vòng một tuần lễ không vậy?''
''Ừm''
Hyomin lười nhảy phóc xuống sofa, cầm lấy bàn chải và đi một mạch vào WC. Đến giờ đi học rồi!
Hai đứa nhỏ đèo nhau trên chiếc xe đạp cà tàn, Hyomin vẫn không quên đưa cái chân ngắn của mình ra trước đạp phụ. Nói chung thì Hyomin tự nhận mình cũng biết nhân nghĩa ăn ở. Người ta giúp mình thì mình không quên san sẻ bớt.
''Tôi đói quá''
Được một lúc thì lại than thở.
''Lát đến trường xuống canteen mua gì đó ăn''
Gật gật đầu rồi dựa hẳn vào người cái tên gầy nhom phía trước, Hyomin không khỏi hoa mắt chóng mặt. Đói chết mất trời ơi!
''Cậu gầy thật đấy! Dựa không đã gì hết''
Ơ chỉ là buộc miệng nói ra thôi, nhưng thật sự cậu ta gầy mà, muốn dựa vào cũng thấy thương nữa. Nhưng mà, đói quá cơ! Đấy, cô nàng lại than thở rồi.
''Park Hyomin''
Phụt! Hyomin nghe nhầm hả? Tên nào vừa gọi tên nàng?
Đang nằm ườn ra bàn chờ đợi Jiyeon mua đồ từ canteen lên, mơ mơ màng màng vì đói thì bỗng nhiên giọng nói oanh vàng ở đâu cất lên. Quen, quá là quen đi chứ!
''Yah, Hyomin nghe rõ chưa!''
Tên ngốc đứng sát bên cười cười, nguyên cái lớp nhìn hai người ngờ vực. Hyomin là học sinh mới chuyển đến hôm qua, ấn tượng nhất là cái áo lông thú to sụ màu trắng trông có vẻ rất đắc tiền (Mà hôm nay đã chuyển thành áo da màu đen bóng) mặt lạnh lạnh không thèm ừ hử ngồi như cục nước đá không ai dám đến gần. Rồi hôm nay lại không hiểu sao có thể "thu phục" được lớp phó dễ thương của bọn họ làm osin. Thấy chở đi học, rồi giờ mua đồ, chỉ là không hiểu sao, nhìn thấy con cái nhà giàu thế mà chịu đi chiếc xe đạp cổ lỗ sỉ của lớp phó?
Nhưng chả là gì vì giờ có thêm một tên lạ hoắc đứng trong lớp, thân thân cười cười với học sinh mới...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro