Chap 2

''Đi thôi, đi ăn bữa sáng''

Lôi lôi kéo kéo...

''Jiyeon đã mua rồi, mà mình mệt lắm''

Mất một giây, người đứng bên cuối mặt xuống bàn thỏ thẻ.

''Cậu có bạn mới rồi nên không cần mình phải không?''

''Im đi, ngày hôm qua cậu ở đâu hả?''

Hyomin dơ tay lên dọa đánh, cái người đó cũng nhếch môi lên phản đòn.

''Cái này phải hỏi cậu, mình phải mất một ngày mới biết cậu bị đẩy tới chỗ này đấy. Thậm chí điện thoại cũng bị cắt phỏng?''

Không thấy Hyomin lười trả lời, cậu ta được thể lấn tới.

''Sợ cậu bức quá đi tự tử, nên mới sáng ra mình mới phải lết tới đây xem thử cậu chết chưa a''

''...''

Thực ra thì, tên này cũng tốt, quá tốt đi. Nên mới khiến cái người đang nằm kia tức tới nổ não, muốn đạp xuống lầu chết quách cho xong. Đâu ra cái kiểu hỏi thăm này chứ.

''Tuyệt! Có người chăm sóc rồi cơ à? Vậy ra đến đây dư thừa rồi ta ơi, khổ quá mà''

''Bớt lảm thảm đi, đi về đi, mình tự biết lo. Ok?''

''Ờ''

''Khoan...''

Hyomin đưa tay ta lắc lắc vòi vĩnh.

''Gì?''

Người vẫn còn đứng đối diện trừng mắt.

''Điện thoại đây, chẳng phải mục đích cậu xuất hiện ở đây sao?''

Đúng là thiên hạ dễ đổi, bản tính của cái tên khó ưa này vẫn không thay đổi. Rút trong túi ra cái iphone dí dí vào mặt Hyomin đe dọa.

''Ghi sổ nợ, tính lãi mỗi ngày''

''Bóp cổ chết giờ''

Vừa dứt câu, thế là tên đó quẩy mông đi một mạch ra ngoài, không quên vẫy vẫy tay chào tạm biệt. Hyomin lắc đầu, đưa điện thoại xuống hộc bàn rồi nằm ra bàn, nàng thực sự rất rất đói bụng.

Có hơn hai mươi cặp mắt từ nãy giờ xăm soi cuộc trò chuyện của Hyomin, tiếng xì xầm bắt đầu rộ lên. Thế nào cũng có người cho rằng nàng chảnh chọe, nhưng cũng sẽ có người ngưỡng mộ, nhưng đa phần là không quan tâm.

''Hyomin...''

Jiyeon xuất hiện đúng lúc, trên tay cầm một mẫu sanwich đi tới, không khí lớp rất khác so với ngày thường. Ngó nghiêng một vòng cũng quyết định đưa nó cho Hyomin, một chút để ý cũng không có, à không phải là không để ý mà không muốn để ý tới.

''Cám ơn nha''

Hyomin cười cười, xé ra ăn ngay lập tức, nàng bị đói hết mức cho phép rồi.

"Trời, mình dụ cả học kì mà Jiyeon không san sẻ đồ ăn dù là một cây kẹo mút a..."

"Chuyện lạ có thật ta ơi, Jiyeon cho đồ ăn kìa..."

"Thấy gì không? Lớp phó của mình..."

Một đóng lời xì xầm, đa phần là vỡ nát con tim vì lớp phó dễ thương của bọn họ dùng mọi cách dụ dỗ vẫn không được. Mà bạn học mới xuất hiện một ngày là hưởng đầy đủ đặc ân a. Một đám ủ rũ không cam lòng!

Hyomin vẫn ăn vô tư, thái độ không có chút thay đổi, cũng không lên tiếng. Jiyeon cắn cắn môi, mặt đã nổi lên một trận hồng hồng, xấu hổ vô cùng, lưỡng lự một hồi cũng bước về chỗ ngồi.

Nàng nghe rõ từng lời cảm thán, nhưng mà vì sao phải quan tâm? Hyomin cười cười, không ngờ tiểu thụ ngốc nghếch này lại được cả lớp ưu ái đến vậy. Nếu lỡ chiếm hết tiện nghi có phải là thành tội đồ không? Nghĩ tới đây, đến lượt nàng cảm thán. A, nàng không muốn bị tẩy chay a!

''Nước''

Khụ khụ, Hyomin đập thụp thụp vào ngực, bị nghẹn đến mức trợn tròn mắt. Nước mắt đã kịp ứa ra.

Lúc này Jiyeon với gương mặt hiện rõ sự lo lắng đưa chai nước luôn mang theo người đã đứng trước mặt đưa tay ra.

''Từ từ thôi''

"Huhu, lại nữa...''

"Lớp phó, cậu không được ưu ái chỉ mỗi mình bạn học mới chứ?"

"Mình cũng khát..."

Lại một màn nhốn nháo, lần này chẳng những không nhỏ nhỏ mà rành mạch từng tiếng. Đây có gọi là biểu tình không?

Sau khi bình ổn cơn nghẹn, Hyomin lườm một cái khắp phòng. Nàng cho rằng bọn người này đang diễn quá sâu. Hành động bình thường giúp đỡ bạn bè thế này lại thành như thập phần ám muội.

Cả đám nhỏ im phăng phắc, cả người nổi một trận da gà như cắt tiết.

"Đáng sợ a"

Không những cái đám trong lớp mà còn cả mấy đứa nhỏ bên ngoài lớp vì tò mò ở khắp trường nghe tin bạn học mới xinh đẹp như hoa, lạnh lùng, khí chất cũng muốn tìm đến chiêm ngưỡng phải lạnh cả sóng lưng.

Đúng là hiệu ứng của nàng quá mức công phá, vẫn không vơi bớt chút nào. Ôi, là lạnh lùng girl nha.

"PARK JIYEON"

Có một tiếng gọi to bên ngoài, cái không khí ám muội bỗng chóc phá vỡ. Cả đám dời mắt ra ngoài, có kẻ lắc đầu, có người hừ một tiếng lạnh, lại còn có người thái độ không vui ức ức chế chế buông ra một câu.

"Bà la sát..."

"Dạ"

Jiyeon vâng một câu, nàng chau mày một cái. Lại thấy người vội vội vàng vàng chạy ra cửa cuối đầu chào 90 độ. Sau đó, không còn sau đó nữa, nàng không còn để ý người chạy ra ngoài làm cái gì.

"Hừ, Trí Nghiên thật ngốc. Bà la sát lại hành cậu ta cho xem..."

Hyomin nhướng mày một cái

"Ám con bé riết, mình tức quá"

Nàng không rõ tiếp tục nhướng mày lắng nghe.

"Tức thì làm được gì, chị ta ghen ăn tức ở với Trí Nghiên, không vui cũng tìm đến mà khi hưng phấn càng tìm đến"

Trí Nghiên? Park Jiyeon là Park Jiyeon, Trí Nghiên cái gì chứ? Người gọi tên này chắc là người Trung Quốc, nàng ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ.

''Hyomin''

''Hả?''

Nàng giật thót buôn ra một tiếng, không nhận thức có người vừa gọi tên mình. Thấy một bạn cùng lớp mặt đã đỏ đỏ tức giận đứng trước.

''Nhìn cách ăn mặc của cậu thì nhà cậu giàu lắm đúng không?''

''Hỏi kiểu gì thế?''

Nàng lạnh một câu.

''Không ý gì!''

Bạn học không những không bị đóng băng còn cố hỏi.

''Cậu cứ trả lời đi, có phải thế lực nhà cậu không dễ bị người ta khinh dễ phải không?''

''Muốn đụng tới tôi? Nằm mơ đi!''

''Tốt, vậy cậu tuyên chuyến bà la sát đi!''

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro