Chap 24

Hyomin bất ngờ quẹo tay lái sang trái, liền liên tiếp những chiếc xe khác không kịp thắng mà đâm vào.

Cái quái gì thế? Rõ ràng là cái người kia cố ý, không dưng lao ra đường đứng ngay trước mũi xe đang chạy của nàng.

Hyomin chạy không nhanh, lại rất tập trung nên liền đạp thắng quẹo cua trái, rồi cố gắng cân bằng qua phải. Có điều những chiếc xe sau thì không như vậy, đâm liền một phát, lại một phát vào đuôi xe nàng khiến xe nàng đổ nhào vào dải phân cách.

Jiyeon hét lên một tiếng kinh hoảng, không chỉ nàng, Jiyeon, mà rất nhiều người cả kinh, thấy hoàn toàn sự việc nhưng không ai chú ý cô gái kia, rất nhiều người cố gắng tiếp cận chiếc xe bị nạn của nàng giúp đỡ.

Thật không ngờ, nàng lại gặp tai nạn...

Căn phòng trắng toát, thoang thoảng mùi sát trùng, Hyomin mở mắt hừ một tiếng, liền nhớ toàn bộ sự việc, nàng và Jiyeon bị tai nạn giao thông.

Ý thức hoàn toàn hồi phục, liền thấy bác sĩ vào kiểm tra, đi bên cạnh là bạn tốt Soyeon và appa.

''May mà nhờ mình bị tai nạn nên cậu mới chịu lết xác về?''

Soyeon nháy mắt tinh nghịch, cái khỉ gió gì nói một câu không nhẹ nhàng hơn được sao?

''Không thèm để ý ta?''

Ngài chủ tịch nghiêm mặt nhìn Hyomin, con gái con lứa, gặp nó không thèm chào hỏi.

Nàng bĩu môi giận dỗi, là ai cũng chả thèm nhìn mặt nàng mà đi du lịch suốt ngày đi.

''Jiyeon thế nào?''

''Tưởng bị mất trí nhớ rồi''

Soyeon chọc một câu rất đúng chỗ.

Nàng lườm nguýt, nàng không ngốc, trước khi nàng bị hôn mê vẫn còn nhìn thấy nàng với Jiyeon được đưa lên xe cấp cứu, mà đứa nhóc vẫn có vẻ ổn đi.

''Ta vừa thăm nó...''

Ngài chủ tịch ngồi xuống ghế từ tốn nói.

''Appa, người thăm Jiyeon hay doạ khủng long con thế?

Ơ, cái con bé này, nó làm như cha nó là hổ đói vồ mồi vậy, ta đâu có cổ lổ sỉ giống mấy lão già cùng tuổi mà cấm cảng yêu đương. Lại mấy ngày trước cái hôn ước nhà họ Jeon nghe đã thấy một màn kịch mà chính đứa con lạnh lùng này giàn trận che mắt người lớn. Giỏi, còn diễn một màn ngây thơ vô số tội.

Trứng mà đòi khôn hơn vịt hả đứa nhóc này?

''Ta hiền hậu thế này mà doạ được ai?''

Ông cười hài hoà.

Mà Hyomin nghe như một trận rét run, cha nàng nàng lại không biết đi, gạt người quá thể.

''Soyeon, Jiyeon thế nào?''

Không thèm quan tâm đến papa của nàng.

''Rất tốt, chỉ bị thương nhẹ, vẫn là tốt hơn cậu''

Soyeon nhìn tổng thể một lượt, Jiyeon ngoài chấn động tinh thần ra thì chỉ có vài vết xước nhẹ do kính vỡ, còn bạn tốt thì có vẻ xước nhiều hơn và cái tay bị rạng xương kia, cái này là do va phải dải phân cách.

''Cậu điều tra đi''

''Cái gì?''

''Là cái người đó cố ý lao ra đường''

''Trí Nghiên, sao cậu cứ gặp xui xẻo thế?''

Thiệt là, Qri cảm thán lần thứ n, cái số Jiyeon cứ như kiếp trước phạm phải đại tội nên giờ nhè qua kiếp này mà trả nợ vậy.

''Ý cậu là mình gây xui xẻo cho Hyomin hả?''

Khủng long con đã buồn vì đi chơi không thành, lại gặp tai nạn hú hồn hú vía. May sao mạng lớn chưa có chết, nào ngờ, bạn thân lại chẳng an ủi lấy một câu. Tủi thân quá, ahuhu...

Cánh cửa phòng bật mở mà người bước vào chính là Soyeon. Bốn mắt nhìn nhau, chớp chớp...

"Ôi, chết tiệt...''

Soyeon hét lên trong lòng, không ngờ chưa chuẩn bị gì đã gặp lại con hổ con kia.

Rầm...

Soyeon bất giác đóng cửa lại, khỏi phải nói Qri cũng không hết ngạc nhiên, trừng mắt nhìn cánh cửa, không sai, mắt của cô còn rất tốt, vừa rồi chính là Soyeon chết tiệt.

Cửa một lần nữa bật ra, Jiyeon ngơ ngác nhìn hai người bốn mắt chạm nhau không nói một lời, chỉ đứng bất động đến mười phút.

''Này...''

Jiyeon đánh vai Qri bắt chú ý.

''Chẳng phải cậu muốn tìm gặp chị Soyeon sao? Chị ấy về rồi kìa...''

Qri băng giá hừ một tiếng đứng dậy, vơ túi sách lạnh một câu rồi rời đi.

''Hôm khác đến thăm cậu''

Bước tới cửa, không thèm nhìn, lách người sang một bên, đi luôn.

Ngơ...

Jiyeon hất muốn gãy cái hàm mà Soyeon vẫn đứng như tượng, bèn hô một tiếng.

''Chị...''

Đấy, ngày xưa đừng rắc thính có phải hay hơn không? Soyeon hớt hãi chạy theo, không cần chứng kiến hẳn cũng biết chắc là sẽ dữ dội đây, hắc hắc...

Jiyeon mò sang phòng Hyomin, lết theo cái cây treo dịch chuyền, nghe bảo nàng bị nặng hơn, trong lòng không khỏi lo lắng.

Nhìn từ ô cửa sổ bên ngoài thì không thấy, không biết có ở trong phòng vệ sinh hay không, sao không đặt hai giường ở chung một chỗ, cái phòng rộng thế cơ mà?

"Nhói...''

Jiyeon tựa hồ muốn hét lên một tiếng, liền một bàn tay bịch ngay miệng, tiếng hét cũng vì thế mà nhỏ đi rất nhiều, từng cơn đau từ sau lưng truyền tới dữ dội muốn ngất đi.

"Đau...''

Cơ thể Jiyeon từ từ mất đi lực chống đỡ rồi như thế khuỵ gối trước cửa, đổ rầm một tiếng.

Hyomin đang trong nhà vệ sinh mơ hồ nghe thấy một tiếng hét nho nhỏ, sau đó không lâu là một tiếng động như thể vật gì đó rơi tự do xuống sàn, tâm mi nàng liền nhíu lại, không tự chủ mà mở cửa đi ra ngoài. Nàng nhìn ra phía cửa, liền thấy một khuôn mặt không rõ ngũ quan nhìn nàng cười khiêu khích một tiếng rồi biến mất.

Người này? Nhíu đôi mày thanh tú, nàng không khỏi tò mò đi ra, cánh cửa vừa bật mở, tâm chấn động nhói lên một hồi. Trước mắt nàng, Jiyeon bất tĩnh nằm im một chỗ.

Hyomin như bị đâm một nhát, hít thở muốn nghẹn lại, ngước mặt lên nhìn về phía hành lang, bóng một người vừa khuất.

Nàng hét lên một tiếng...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro