Chap 6
''Kêu cậu giúp không kêu cậu để khủng long con kia dựa dẫm, lỡ cậu có đi, không phải là gây hoạ sao?''
Cái tên lùn lùn, bạn thân chí cốt của Hyomin không tin lắc lắc đầu. Chỉ là buộc miệng yêu cầu, không nghĩ Hyomin lại đám ứng, không những đám ứng mà còn rất nhiệt tình.
''Còn nữa, Choi Hae không phải là dạng vừa đâu, cậu thật rắc rối''
''Chẳng phải cậu tội nghiệp Jiyeon sao?''
Nàng nhâm nhâm nhi nhi ly kem.
Tên lùn lùn rùng mình, mùa đông đến đã một tuần vậy mà có kẻ vẫn có thể ăn kem được.
''Nhưng mục đích ban đầu của cậu có phải đi giúp đỡ khủng long con mới quen đâu, cậu bị lạc con mẹ nó hướng rồi.
''Hừ, trong khi tìm kiếm chẳng phải nên có trò gì đó giải khoay chứ?''
''Chỉ sợ cậu không dứt ra được''
Nàng nhướng mày nhìn nhìn, tên lùn lùn chỉ đáp trả bằng cách trừng mắt. Hyomin gật gật đầu, không sai chỉ sợ không dứt ra được.
''Không sao, mình vẫn thích bảo hộ Jiyeon''
''Cái gì?''
Hyomin không phải là thánh nhân, cũng chả biết tội nghiệp kẻ khác thế nào. Chỉ là đang chán, cần chuyện vui vui vẻ vẻ cho qua hết những năm trung học nhàm chán.
Ờ mà Hyomin cũng có chút cảm thông với Jiyeon, nàng cũng thấy nhiều cảnh bắt nạt bên Mỹ, nạn nhân thường tinh thần mơ hồ bất ổn. Nói chung là tương lai có vẻ mờ mịt...
Hyomin ngày đầu đến Hàn Quốc, ngày hôm sau nhập học, tiếp đến là một đóng chuyện ở đâu rơi xuống. Quá điên! Cũng cho là nên lặng đi bớt rắc rối nhưng khi hiểu hoàn cảnh bé nhỏ đơn độc ngày ngày trôi qua trong sự khinh dễ của bà la sát kia thì không thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Hyomin đang cùng chung một chỗ (nói trắng ra là ở nhờ đi) với Jiyeon. Không thể mỗi ngày nhìn tâm trạng bất ổn kia mà sống được.
''Nhìn gì?''
Hyomin liếc Jiyeon một cái lạnh tanh, đang phiêu du lại bị tên này nhìn chằm chằm không chớp mắt.
''Có người ở nhà thật tốt ấy''
''Tại sao?''
''Vui chứ sao?''
Cuộc trò chuyện của hai đứa lúc nào cũng thật là vớ vẫn như vậy, cục ngơ gặp một cục băng thì mong có gì chứ.
''Mỗi ngày cậu làm gì?''
Nàng hỏi.
''Đi học, làm thêm''
Jiyeon mút một cây kẹo, phè phởn trên ghế sofa xem TV. Ở nhà vẫn là thoải mái nhất, ngày mai lại phải đi học, làm thêm. A, nghĩ thôi đã mệt!
''Đi chơi đi''
Hyomin chớp mắt dụ dỗ.
''Không''
Như tạt phải gáo nước lạnh, nàng nhìn chằm chằm con khủng long, 30s sau vẫn không có tác dụng gì, đôi mày chau lại hờ hững.
''Đồ vong ơn bội nghĩa''
Chớp mắt... Ai vừa nói? Nói ai cơ?
''Tôi?''
''Tôi rất sòng phẳng, tôi cứu cậu, cậu nên trả ơn, tôi bảo hộ cậu, cậu nên nghe lời''
Nàng hừ lạnh, cái gì cũng có cái giá của nó. Hyomin không cho không ai cái gì, hơn nữa nàng càng không phải thánh nhân.
''Được''
Jiyeon đứng dậy, đi thẳng vào phòng, có chút chán nản. Đúng vậy, không ai cho không ai cái gì. Hyomin là người lạnh lùng, đầu óc nhạy bén, lý trí vẫn cao ngất ngưỡng, cái gì cũng tính toán thiệt hơn. Nói không lợi dụng cậu ta thì phải trao đổi thật sòng phẳng, như vậy sẽ không bị khinh dễ.
Mặt Jiyeon như bánh bao chiều, đi chơi a, có cần ủ rũ vậy không?
''Còn để bụng câu nói của tôi à?''
''Không có''
''Chứ sao?''
Nàng gân cổ.
''Tại cậu quá sức hao phí''
Gân cổ đáp.
Cái gì? Sao? Muốn nói thì để Jiyeon tôi nói nhé! Đại tiểu thư cao cao tại thượng, ăn uống chi tiêu không cần suy nghĩ nhưng Jiyeon kia là ai? Là con nhỏ nghèo rớt mồng tơi, chiếc xe đạp tàn còn không có tiền sửa vậy mà chỉ một buổi đi chơi là bay mất gần trăm won? Hyomin kia không những phung phí mà còn xem tiền như tờ giấy. Ai nói keo kiệt? Ai ra đây!
''Cậu tiếc tiền hả?''
(Đấy, có người ra mặt rồi kìa)
Tiền, tiền... Jiyeon kia liều chết để kiếm tiền. Ở vài ngày đã thấy cậu ta tiết kiệm đến mức bị choáng, hèn chi mập không nổi. A, vụ 10.000 won một tuần của nàng chưa tính sổ. Cái gì mà dùng được một tuần? Mơ đi, chưa tới 5 phút nữa.
''Hừ, tôi tiếc tiền mồ hôi nước mắt kiếm ra đấy, có sao không?''
Khủng long con bỗng nhiên hoá cáo, ầm ầm ĩ ĩ trách móc.
''Đi chơi mà tiếc tiền? Vậy sao không ở nhà?''
Nàng lạnh tanh gắt.
''Tôi đã không đi''
''Cái gì?''
Cái gì đang diễn ra? Bỗng nhiên trở thành một trận cãi nhau? Phiền phức, nàng đã dượng bộ nhiều rồi.
''Được, cậu đi với tôi hôm nay, bao nhiêu tiền?''
''Tôi là hàng hoá hay gái bao mà cậu bảo ra giá?''
''Chẳng phải cậu xem tiền quý hơn? Đừng có thanh cao dư thừa, bao nhiêu?''
Jiyeon nghiến răng ken két. Đúng, nghèo là cái tội nhưng chưa từng xoè tay xin ai cái gì. Cái gì cực khổ làm ra mới biết quý, không cần cũng không thể nhục mạ người khác quá đáng chứ?jiyeon cảm mến Hyomin, biết ơn Hyomin nhưng không có nghĩa muốn gì muốn.
''Tôi không cãi với cậu''
''Chẳng phải vì nó mà cậu để họ Choi kia khinh dễ mình từng ấy năm sao?''
Cảm thấy một tràn uất ức dâng lên tận cổ, mà không có cách nào thanh minh được. Một màn sương mờ xuất hiện trên khoé mắt, Jiyeon dứt khoát quay đi, nói với Hyomin chỉ mang thiệt vào mình.
''Bỏ đi''
''Tại sao không giải thích?''
''Không có gì giải thích''
A, con khủng long này, dám phớt lờ nàng? Hừ, tốt, dù sao Hyomin tới đây cũng không phải là đi từ thiện nha, xong việc thì một sợi dây liên quan nàng cũng cắt đứt...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro