Chap 7

''Thật là khiến người ta cảm thấy buồn nôn, đi với tôi hôm nay, đừng để tôi nói lần thứ ba''

Hyomin âm thanh lạnh ngắt.

''Tôi không cần tiền kiểu này, tôi tự kiếm bằng sức mình''

Kiềm nén đến giận run người, Jiyeon nắm chặc nắm tay ép mình không được khóc, không cần phải yếu đuối.

Hyomin nàng cười mỉa một cái giảo hoặc.

''Choi Hae có thể khinh dễ cậu thì tôi ngại gì mà không được?''

Không nói hai lời, nàng giận quá mất kiểm soát, liền một tay vòng qua eo, tay kia choàng qua gáy Jiyeon kéo sát vào người, nụ cười đáng sợ đó vẫn không đổi.

''Này, giờ tôi mới biết có hai loại người nhìn thấy cậu sẽ rất muốn nha, một là sẽ bảo vệ, hai là muốn mang về nhốt lại mà khinh dễ, rất tiếc, tôi là loại thứ hai''

''Cậu đang nói điều ghê tởm gì vậy? Chẳng phải cậu không giống loại người đó sao?''

Hừ, Hyomin buông tay ra dứt khoác, phủi phủi tay, hành động như chạm vào người Jiyeon rất không đáng.

Jiyeon cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp khinh khủng. Mới vừa mới hôm qua cậu ta ôn nhu tình cảm, giờ bỗng trở thành con người máu lạnh khiến người đối mặt cũng không thở nổi. Rốt cuộc, cậu ta là người như thế nào?

''Đừng chọc giận tôi''

''Được, tôi sẽ đi với cậu, nhưng mọi thứ cậu phải trả hết''

Hả? Thái độ quay phắt 180 độ khiến Hyomin ngơ ra. Vừa mới một màn đối đáp căng thẳng thế mà có người vẫn luôn luôn thích làm người ta bất ngờ.

Jiyeon chỉ nghĩ rất đơn giản, rằng mình sẽ tiêu thật nhiều tiền cho cậu ta phá sản đi. Đôi khi có một người bạn như Hyomin chỉ có thể ôm hận vào người.

''À...''

''À cái gì? Có phải hối hận rồi không?''

''Tôi mà tiếc tiền giống cậu sao?''

''Tôi ăn cho cậu phá sản''

Nàng bỗng nhoẻn miệng cười thích thú, thì ra mục đích là muốn nàng phá sản. Đừng có mơ!

''Tôi cho cậu phải vỡ cái bụng!''

''LỚP PHÓ''

Cả bọn học sinh lao nhao.

''Nhớ cậu quá''

Qri ôm ôm nựng nựng...

Jiyeon mà nghỉ học thì nhắm mắt cũng biết tại bà la sát ấy. Đứa trẻ này là để cưng chiều, mặc dù rất thương Jiyeon nhưng trong lớp không có lấy một người quyền lực, chỉ có thể có lòng nhưng không đủ sức.

Hừ, không ai để ý tới Hyomin đang mặt lạnh câm, là ai giúp con khủng long nhỏ của các người? Chẳng phải nàng cũng vắng mặt bằng thời gian Jiyeon không có ở đây sao?

Jiyeon cười cười, vẫn rất không đủ sức chống đỡ một màn cảm kích từ bạn bè, sợ nhất vẫn là chạm mặt Choi Hae nha, mà thường sau khi trừng phạt một trận thập tử nhất sinh thì cái người kia cũng sẽ lặn đi một thời gian không tìm đến.

''A, lớp phó, trời lạnh rồi, cậu cũng nên mặc ấm một chút''

Bạn học vẫn tự nhiên căn dặn, không chú tâm bạn mới. Nhiều ngày trôi qua thì Hyomin cũng trở nên thành cũ, ít người tò mò hơn. Thoáng chốc mùa đông tới chào hỏi.

Sai be bét rồi, không phải là không chú ý tới Hyomin mà vì nàng lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh băng vĩnh cửu, không thèm để tâm tới mọi vật xung quanh nên cũng không ai dám chọc tới hang sói a.

''Nói nhanh, mới sáng ra đã làm loạn sao?''

Giữa lúc giận đời thì tên bạn thân chí cốt gọi điện thoại hỏi thăm.

''Nhanh hơn dự tính nhé, bên cảnh sát đã thu giữ hồ sơ thất lạc nên báo kết quả cho cậu''

Đầu dây bên kia từ tốn trả lời, cũng mường tượng ra cái cô nàng này đang có gì ẩn nhẫn không vui, giọng hâm doạ kìa.

''Có gì quan trọng sao?''

Nàng hỏi.

''Có, cậu sẽ rất ngạc nhiên''

Hyomin cảm thấy thanh âm bên kia bỗng trầm xuống lạ thường.

''Tai nạn năm đó, Kwon với Jiyeon đúng là chung một chỗ''

''...''

Không thấy nàng lên tiếng, bên kia nói tiếp.

''Lúc ấy, chỉ có thể cứu từng người một ra ngoài, họ đã cứu Jiyeon trước...''

''...''

''Kwon là đứa trẻ duy nhất chết trong vụ tai nạn ba năm trước''

Hyomin nghe như cả thế giới sụp đổ trước mắt mình, nàng kinh hoảng không thốt ra được từ nào. Ánh mắt bỗng nhiên mờ ảo không thấy cảnh tưởng tồn tại.

Một giọt nước mắt rơi xuống, phải, nàng khóc, Hyomin cao cao tại thượng đã rơi nước mắt.

"Đứa trẻ duy nhất chết trong tai nạn ba năm trước..."

"Kwon cùng Jiyeon chung một chỗ..."

Hyomin câm phẫn, từng lời nói ghim sâu trong trí óc, gặm nhấm từng chút từng chút một quá khứ. Nàng chỉ rời xa có ba năm, vậy mà vĩnh viễn không thể gặp được Kwon của nàng.

"Kẻ được cứu là Jiyeon không phải là Kwon"

Nhắm mắt lại, nàng chỉ thấy một Kwon đang cười đang nói, mở mắt ra là một hình ảnh Jiyeon kia đập vào mắt.

Nắm tay siết thật chặt, cảm thấy muốn nổ tung cảm xúc. Nàng đang làm gì ở đây?

"Là Jiyeon được cứu chứ không phải là Kwon"

Từng chữ từng chữ chạy xuyên qua tâm can, mắt Hyomin chỉ còn một màu đỏ tức giận.

''Hyomin...''

Đầu dây bên kia gọi nàng, không chờ phản ứng đã lên tiếng.

''Đó không phải lỗi của Jiyeon..,''

''Phải''

Nàng đáp.

''Lỗi của cậu ta là đã xuất hiện trên thế giới này''

''Hyomin...''

Tút tút...

Chết tiệt, tên ngốc này, tên bạn thân không ngừng lo lắng. Phải, Kwon đối với hai người rất quan trọng, nhưng khi nghe tin Kwon chết, Hyomin đã suy sụp một thời gian, khó khăn lắm mới trở lại bình thường, cậu ta lại trở nên lạnh lùng khó đoán.

Thở dài một tiếng, vẫn còn nhớ như in ngày Hyomin muốn trở về Hàn Quốc, muốn đến nơi Kwon sinh sống, cô nhi viện không lớn, nghe những câu chuyện về Kwon.

Các sơ kể rằng Park Jiyeon chính là người bạn thân của Kwon, hai người hiền lành lại thánh thiện. Tiếc là...

Hyomin không thể nghe hết câu chuyện, chỉ đau lòng quay đi, vết thương lòng này làm sao xoá bỏ?

Đó là cách Park Hyomin tiếp cận Park Jiyeon...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro