Chap 8

Hyomin đáng sợ không nói một lời, buổi sáng nghe được sự thật kia thì đứng dậy một mạch đi khỏi lớp, cả ngày không trở lại.

Jiyeon lo lắng nhìn điện thoại, muốn quan tâm cũng không biết phải làm sao, vì chẳng biết Hyomin số điện thoại là bao nhiêu. Mỗi ngày gặp nhau, bên nhau, có bao giờ phải dùng điện thoại, Jiyeon ôm một nỗi lo lắng vào người cả ngày.

Bạn chí cốt sau đó liền được người quen báo, Hyomin đã sớm rời khỏi ngoại ô, đến một quán bar uống đầy rượu, tâm trạng thập phần bất ổn.

Sau khi uống một bầu trời đầy rượu, Hyomin say mèm bắt đầu lảm nhảm đủ thứ việc trên đời, hoàn toàn mất kiểm soát.

Tên bạn thân sầu não ngã nghiêng đỡ ra ngoài, chợt không rõ phải đưa tên say rượu này đi tá túc ở đâu.

Sau một hồi đứng trơ ra trước quán bar, Hyomin bắt đầu biểu tình.

''Jiyeon, tôi mệt rồi, sao còn không mau đỡ tui vào phòng đi a...''

Hừ, nghe cái giọng phách lối này thì cũng biết Jiyeon kia một bầu trời làm kẻ sai vặt.

''Jiyeon à, ôm tôi ngủ đi, tôi nhớ Kwon lắm''

Ra vậy, mới lúc nãy toàn lèm bèm muốn đốt cháy cả thế giới giờ lại giống con mèo nhỏ bị tổn thương.

Nghĩ ngơi một lát thì bạn thân quyết định đưa Hyomin trở về nhà Jiyeon. Mặc dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng để cậu ta đối mặt vẫn tốt hơn.

''Sao vẫn chưa được nằm vậy?''

Lại lèm bèm...

''Được rồi, được rồi, yên nào, mình đưa cậu về''

''Hyomin...''

Jiyeon vẻ mặt đầy lo lắng đỡ lấy Hyomin vào nhà, người kia mệt đứt hơi thở ra ầm ĩ, liền cáo từ biến mất không nói thêm lời nào, thậm chí không thèm giúp đỡ Hyomin vô tới phòng khách.

Chật vật lắm mới kéo được nàng lên giường, Jiyeon thở như bò rống, mệt lã ngồi bệt xuống.

''Này, tỉnh lại, cậu chưa tắm và thay đồ nữa''

Jiyeon lấy tay lắc lắc cái má.

''...''

''Mà sao cậu uống nhiều vậy? Có gì cũng phải từ từ giải quyết chứ...''

Jiyeon thao thao bất tuyệt mặc cho Hyomin có nghe hay không, chạy tới chạy lui lấy khăn, lấy nước lau người con ma men, còn kiếm cho một bộ piama vừa vặn.

Đang cài cái nút cuối cùng thì bỗng nhiên Hyomin mở to mắt ra nhìn. Nàng dùng hai tay chụp lấy đôi vai Jiyeon rồi nhanh như cắt xoay người một phát khiến Jiyeon bất ngờ ngã vật ra giường.

Tình hình bây giờ rất ám muội nha, nàng ở trên và Jiyeon ở dưới. Hyomin dùng đôi mắt trừng trừng uy hiếp, Jiyeon lắp bắp không ra hơi.

''Sao... Sao vậy?''

''Tôi thấy cậu say, nên chỉ muốn, muốn giúp...''

Thật là đáng sợ, Jiyeon nuốt khan một hơi, không dám nhúc nhít.

''Hừ, cậu có nhớ Kwon không?''

Jiyeon trong lòng tim vỡ tan một tiếng, bàng hoàng không thốt ra được từ nào, Kwon? Sao sao có thể?

''Còn nhớ không?''

Hyomin hét lên.

''Sao... Sao cậu biết Kwon?''

Mặt Jiyeon đã tái nhợt đáng sợ.

Nàng cười cợt mỉa mai, thật đáng khinh bỉ mà!

''Cậu có nhớ gương mặt đau đớn của Kwon lúc chờ đợi người ta đến cứu, cậu còn nhớ không hả?''

''Đừng nói, đừng nói nữa...''

Jiyeon lắc đầu liên tục, mắt đã trào ra một dòng nước không kiểm soát. Hình ảnh đẫm máu bỗng nhiên đột ngột trở về như thác lũ, nhấn chìm ý thức của mình. Gương mặt tái nhợt giờ không chút huyết sắc, bắt đầu hoảng loạn.

''Sao?''

Hyomin ghì chặt vai người nằm dưới, như muốn bẻ gãy ra nhiều mảnh.

''Không muốn nhớ sao? Nếu không phải cậu thì Kwon của tôi đã không chết. Khốn kiếp, giờ con khốn như cậu không muốn nhớ?''

''Buông ra, buông ra...''

Jiyeon vùng vẫy mất ý thức, không còn nghe cái gì là trách móc từ Hyomin, chỉ thấy màn đêm, nghe tiếng nổ, nghe tiếng ai rên rỉ, than khóc, dường như diễn ra sống động như trước.

''Park Jiyeon, tôi rất hận cậu, trả Kwon lại cho tôi...''

Hyomin bừng bừng lửa giận hét loạn lên.

Gương mặt đó, gương mặt đầy máu và nước mắt làm sao Jiyeon quên được, người Jiyeon yêu thương nhất rất gần mà xa xăm như một bóng ma ám ảnh theo suốt đời. Có nhắm mắt lại thì vẫn nhìn thấy, có muốn quên thì cũng xuất hiện trong giấc mơ.

Jiyeon khóc nấc lên, nghẹn đến uất ức, cảm thấy lòng ngực đau đến nhức nhói, cơ thể không sao chống lại lực ghì mạnh ở trên, một trận khó thở tàn bạo tấn công. Jiyeon cố gắng đẩy mạnh Hyomin khỏi người, tay đặt ở ngực thì thào thì thào.

''Kwon... Kwon... Jiyeon sợ...''

Bị một cái đẩy bật ra sau, nàng điên tiết lên, men say, lòng thù hận, giận dữ cộng dồn lại khiến nàng chẳng khác gì con sói bị thương, liền tìm cách tấn công con mồi.

Không nói không rằng, Hyomin lôi thẳng Jiyeon xuống giường, một mực quyết tâm hôm nay sẽ giải quyết đủ. Jiyeon bị lôi kéo té xuống nền đất lạnh, co rút cơ thể thành một khối, tay đặt lên ngực thở dốc, như kẻ chết đuối, nước mắt không ngừng trào ra.

Áp lực càng lúc càng lên tới đỉnh điểm, Jiyeon cảm thấy thế giới này chỉ còn một màu đen vô nghĩa.

Thấy Jiyeon liệm dần rồi ngất đi, nàng không khỏi phẫn nộ.

''Đứng dậy, mau đứng dậy!''

''Kwon... Kwon...''

Jiyeon bàng hoàng mở mắt, chợt một cơn gió lạnh tràn vào phổi, thấy mình đang nằm dưới sàn lạnh ngắt. Nhớ lại chuyện tối qua không khỏi co rúm lại, hai tay ôm đầu gối trốn vào một góc, khóc không kiểm soát.

Nàng không có ở đây, Hyomin bỗng nhiên biến mất không dấu vết. Mỗi ngày giáo viên đều hỏi qua mình, Jiyeon chỉ lắc đầu không biết.

Rồi lần lượt cứ thế trôi qua một tuần, Jiyeon gặp ác mộng nhiều hơn, trong cơn mơ chỉ thấy hai người, một là Kwon, hai là Hyomin. Một người đầy máu, một người đầy phẫn nộ và câm tức.

Qri nhận ra rằng Jiyeon dạo này cứ im thin thít, không cười không nói, lên trường chỉ chôn chân một chỗ, ở thư viện chỉ trốn vào một góc ngồi thẫn thờ.

''Không có Hiếu Mẫn cũng không sao đâu...''

Tưởng người bảo hộ đi rồi sẽ bị bà la sát làm khó, Qri ra chiều an ủi khủng long nhỏ. Không nghĩ lại khơi dậy thêm một vấn đề mà Jiyeon chưa hề nghĩ tới.

''Nghe bảo Choi Hae đi nước ngoài một tuần trước chưa về, tạm thời không tìm đến đây gây chuyện...''

Mặt Jiyeon bỗng nhiên tái mét, không hề nhớ ra có một Choi Hae đáng sợ. Nhớ lại hình ảnh Hyomin tức giận cùng câm hận đáng sợ hơn Choi Hae rất nhiều, khiến người ta không dễ dàng quên được, ám ảnh không dứt ra nỗi.

Không rõ vì sao nàng biết Kwon, nhưng Hyomin tiếp cận mình là vì Kwon, hảo hảo quan tâm cũng vì Kwon, hảo hảo bảo vệ cũng vì Kwon. Một tràn tủi thân dâng lên, làm Jiyeon rất muốn khóc...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro