Chap 1

"Con nhớ phải cẩn thận nhé! Ở Seoul không như dưới quê mình đâu, nguy hiểm rình rập mọi lúc mọi nơi đó"

"Dạ, con biết rồi mẹ. Thôi con tắt máy đây, con còn phải dọn phòng nữa. Vâng, con hiểu ạ... Con chào mẹ"

Jiyeon đút cái điện thoại mới cưng vào túi quần. Đưa mắt nhìn quanh căn phòng xa lạ, nó bất giác cảm thấy không quen.

Vào được đại học thích thật đấy, được mẹ sắm cho một cái điện thoại xịn, song lại được sống với mỗi bà chị họ yêu quái trong cái căn hộ chung cư to đùng. Đúng là phi thường hoành tráng, cuộc sống mới, môi trường mới, bạn bè mới.

Nhưng dù sao xa nhà cũng là điều không ai mong muốn, huống chi đứa con gái suốt ngày quanh quẩn bên mẹ như Park Jiyeon. Thở dài, nó đem quần áo cất gọn vào trong tủ.

Jiyeon nếu không phải giới tính nữ thì 100% ai mới nhìn qua cũng sẽ nghĩ nó là một nam sinh thanh tú. Sinh năm 1993 là sinh viên năm nhất đại học A, chiều cao khoảng 1m67, cùng mái tóc ngắn cũn cỡn và đôi mắt xinh đẹp, thực ra nhìn Jiyeon cũng chả khác gì mấy bạn con trai trong đội bóng rổ của trường cũ.

Nói thế thực tình nó cũng khổ tâm lắm, là con gái mà bị nhầm thành con trai, thậm chí lần gần nhất nó vào nhà vệ sinh nữ cũng bị người ta đuổi đánh. Jiyeon luôn cảm thấy tự ti và yếu đuối vô cùng.

Mặc kệ đi, còn nhiều chuyện hay ho đáng kể hơn mà.

Đang định ngả lưng xuống giường sau một ngày dài đằng đẵng chỉ chuyển đồ và dọn dẹp, thì cửa phòng được bật mở uỳnh một cái nhờ cú đá như trời giáng của bà chị họ Park Soyeon.

"Ê nhóc, em đi lượn lờ với unnie không? Ngày đầu tiên lên Seoul, unnie dẫn em đi chơi. Ok?"

Đáng nhẽ là nó còn bận bực bội vì bà chị làm tim nó nhảy thót lên, nhưng cái từ "đi chơi" làm Jiyeon sáng hết cả mắt, lập tức gật đầu cái rụp.

Đúng là Seoul xịn thật đấy.

Ngồi sau xe Soyeon mà Jiyeon chỉ có thể há hốc miệng nhìn phố xá tấp nập người qua lại, chả nói năng được câu nào. Soyeon liếc nhìn nó qua gương xe, thấy cái mặt đần thối của nó mà cười sằng sặc, suýt tông phải cái thùng rác bên đường.

Nhưng nó chả bận tâm cái sự kiện ấy, mắt nó còn đang bận dán chặt vào mấy bộ áo bó sát người, cái quần ngắn cũn cỡn của các gái em xì teen diện như người mẫu.

Ôi, to, to quá! Hàng khủng thật!

Jiyeon xấu hổ nhìn xuống ngực mình - phẳng lì như màn hình sony. Đã lép còn mặc áo rộng thùng thình nữa thì quá phẳng là đúng rồi. Mà thôi, hàng khủng mang nặng bỏ xừ, Jiyeon tự an ủi mình.

"Hey nhóc, sao im thế? Nhìn được em nào xinh à?"

Soyeon kéo dài giọng chọc ghẹo Jiyeon.

Jiyeon làu bàu.

"Em không có điên"

"Haha, ai kêu ăn mặc giống con trai quá làm chi, mà hai tuần nữa mới vào học hả?''

"Ừm, mẹ em bảo lên sớm cho quen chỗ ở"

"Thế cuối tuần đi học guitar nha. Unnie đăng kí cho em lớp cuối tuần, unnie lại học tối thứ sáu mất rồi"

"Không học chung hả? Thôi đi một mình chán lắm!"

''Chán cái gì? Đi thử cho biết...''

Không thích thế là dưới sự dụ dỗ của bà chị họ hết sức "ngây thơ", lại một lần nữa Jiyeon gật đầu.

Chủ nhật rồi cũng đến, Jiyeon vác cây đàn guitar mới được Soyeon mua cho, thấp thỏm bước trên hành lang dẫn vào lớp học đàn. Lòng hồi hộp mà cũng lo sợ chẳng kém, Jiyeon rụt rè đẩy nhẹ cánh cửa phòng học.

Đẩy nhẹ thôi mà không hiểu có phải cánh cửa lâu năm rồi hay không mà lại bật "Rầm!" một cái. Trong phút chốc Jiyeon lại trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Nó ngại quá, cười trừ cho đỡ quê rồi len lén đi về cuối lớp học.

Cô giáo chưa thấy đâu, các học viên thì sau cú sốc bom tấn mà nó gây ra lại bắt đầu ngồi tán dốc với nhau. Nó thì là người mới, chả quen ai cả nên mang cái đàn ra soi xét.

Soi mói chán chê, Jiyeon mới ngước mắt nhìn quanh. Bất chợt cánh cửa lại bật mở, cô giáo cuối cùng cũng xuất hiện. Jiyeon mặc dù ngồi cuối lớp, nhưng mà do cũng thuộc dạng cao nên chỉ hơi nghển cổ đã thấy được cô rồi. Ấn tượng ban đầu của Jiyeon về cô giáo chính là giọng nói thật ngọt.

"Xin lỗi cả lớp! Hôm nay tôi tới trễ, mọi người đợi lâu chưa?"

Còn đang ngẩn ngơ nhìn theo dáng đi nhanh nhẹn kia, trong một giây nào đó khi cô giáo quay lại nhìn cả lớp, tim Jiyeon thót một cái. Không phải vì nhan sắc không được ưa nhìn của cô giáo mà là bàng hoàng vì cái nốt ruồi "duyên dáng" to đùng bên má phải, cùng những sợi lông lởm chởm theo nó thì cũng phải đến hai, ba xen - ti - mét gì đó.

Khóe mắt rần rật, không hiểu sao trong lòng dấy lên cảm giác không an tâm. Thế là Jiyeon cứng đờ người, không thể kéo khóe miệng lên cười lấy lệ khi cô giáo gọi đến tên.

Thấy cái vẻ mặt của nó, cô nhóc ngồi cạnh bật cười.

Ai mới vào nhìn cô cũng sốc như bạn đó"

Lặng vài giây, đầu óc Jiyeon mới duy trì được trạng thái ổn định. Nó quay sang mỉm cười méo mó với cô bé.

Nếu nói Jiyeon chưa từng gặp qua một người con gái đẹp thì là nói dối, nhưng nếu bảo rằng đây chắc chắn là một cô gái đẹp thánh thiện nhất mà Jiyeon từng thấy cũng chẳng sai. Cái má lúm đồng tiền vô cùng duyên dáng hơi lún xuống, tô điểm cho khóe môi khẽ cong cong. Jiyeon ngẩn người nhìn ngắm nụ cười ấy. Thấy vậy, cô bé có vẻ ngượng ngùng.

"Mình là Lee IU, bạn là?"

"À, tớ là Park Jiyeon"

Nó sực tỉnh, gãi đầu.

"Mình học ở đây lâu rồi, nên có gì Jiyeon cứ hỏi IU nhé"

"Ừm, cám ơn IU"

Buổi học guitar đầu tiên diễn ra khá thuận lợi. Dù rằng nó còn lớ ngớ nhiều chỗ, lại còn bị tách riêng lên đầu ngồi để cô giáo chỉ dẫn.

Jiyeon có chút cứng ngắc khi nói chuyện với cô giáo dạy đàn, nên đôi khi cô giảng giải cái gì, đầu óc nó căn bản cũng không lọt nổi một chữ. Hình như IU biết ý, nhìn khuôn mặt khổ sở của nó thì phì cười, rồi len lén chuyển lên sát gần nó. Những lúc Jiyeon ngờ nghệch không hiểu, cô sẽ chẳng ngẩn ngại giải thích lại cho nó.

Mặc dù không giỏi ăn nói nhưng Jiyeon vẫn gật đầu mỉm cười với IU.

"Cám ơn IU nhé"

Kết thúc buổi học đầu tiên, cơn mưa mùa thu đem theo cái lạnh se se khẽ thổi. Jiyeon khoác chiếc đàn sau lưng, nhìn người con gái bé nhỏ đang đi bên cạnh mình. Không ngờ nó và IU lại cùng đường. Thật may làm sao, ở đây hơn một tuần rồi nhưng thực ra Jiyeon vẫn chưa thể nhớ đường về chung cư nhà mình.

"Ồ thế hóa ra chúng mình đều là sinh viên năm nhất đại học Queen's đó"

Jiyeon tròn xoe mắt ngạc nhiên, sau đó lại ngượng nghịu gãi gãi đầu.

"Jiyeon tưởng IU học điện ảnh chứ, xinh như vậy mà..."

Dù Jiyeon đã nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng IU vẫn nghe được. Cô phì cười.

"Ừm,  Jiyeon sống ở khu nào vậy?"

"Jiyeon ở quê mới lên thôi, sống cùng unnie ở chung cư Gangnam, ra tới trường xa lắc lơ"

"Ơ, vậy sao? IU cũng ở đó nè"

Như thế này thì quá trùng hợp rồi đi.

"Chúng mình có duyên thật đấy"

Jiyeon cười ngốc nghếch. Mới tình cờ quen được bạn mới, lại cùng trường cùng khu nhà ở, điều tưởng như không thể này hóa ra lại ứng nghiệm luôn với bản thân mình. Jiyeon lại ngẩn ngơ lẩm bẩm.

"IU có tin vào duyên phận không? "

Nếu như lời này thốt ra từ miệng một người con trai hay một ai khác, IU chắc chắn sẽ cười trừ và từ chối trả lời. Thế nhưng đối diện với gương mặt ngố đến ngốc nghếch của Jiyeon, cô không kiềm được mà bật cười.

''Trước nay IU chưa từng nghĩ về điều này đâu. Nhưng hôm nay gặp Jiyeon rồi, để IU thử suy nghĩ vậy"

Cơn mưa nhè nhẹ khẽ đáp xuống từng con phố nhỏ, phủ lên mái đầu những người qua lại trên đường một lớp bồng bềnh như sương khói. Jiyeon thong thả bước bên cạnh IU, thật muốn nói rằng, có phải chân cô ngắn quá nên mới đi chậm vậy hay không. Nhưng Jiyeon tốt tính, IU nhịn lại không hỏi.

Tòa chung cư sừng sững cùng khu dân cư thanh bình hiện ngay trước mắt, trong lòng IU lại dâng lên một ý nghĩ kỳ lạ.

Sao đường về nhà không dài thêm một chút nữa? Cô bâng quơ nghĩ ngợi, cũng không để ý rằng bước chân mình đã lại thêm chậm dần...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro