Chap 33
"Em nhận ra người đó sao?"
Xinbo biết là dù không nên, nhưng anh vẫn không kiềm lòng được mà hỏi cô.
Hyomin lắc đầu, nhưng rồi lại nghi hoặc.
"Nhận ra? Em từng quen biết người đó?"
Xinbo không đáp lời, anh mỉm cười đau đớn. Rõ ràng cô đã thực sự quên người kia, nhưng trái tim cô vẫn còn đong đầy cảm xúc về người đó.
Thật sự, anh đã không còn biết là do viên kẹo kia khiến cho Hyomin yêu Jiyeon như lời của IU nói, hay trái tim cô đã thực lòng dành cho nó rồi? Suốt một tháng qua, cô ở đây, nhưng lại chẳng phải là cô. Cô ở bên anh nhưng lại chẳng hề cười nói. Cô đi bên anh nhưng lòng người lại xa nhau vạn trùng.
Mệt mỏi níu kéo người bên cạnh, rốt cuộc người thà ngã đau, người thà làm tổn thương chính mình, nhưng vẫn không hề nắm lấy bàn tay ta.
"Rốt cuộc ai mới thực sự là ai?"
Bỗng nhiên Hyomin nhìn Xinbo mà bật khóc, giọng cô nghẹn lại mà cũng đầy bi thương.
"Là chờ ai hay ai chờ?"
Câu nói tưởng chừng như vô nghĩa ấy lại như giáng cho Xinbo một đòn thật đau. Anh thẫn thờ nhìn cô, cổ họng nghẹn đắng không thể nói được gì.
Nếu ai đó mà em chờ không phải là anh, nếu ở bên anh mà em đau đớn nhọc lòng như vậy... Ai chờ ai? Rốt cuộc anh cũng đã rõ.
Mặc dù đã rất cố gắng biểu diễn, nhưng với trình độ guitar phập phồng bập bõm cùng với giọng hát chẳng đâu vào đâu, Jiyeon rốt cuộc cũng bị loại ngay từ vòng gửi xe đúng như dự đoán của cô giáo. Thế mà bà Boram còn không thương không tiếc mà xua đuổi nó.
"Thôi xong rồi, về coi thư viện lẹ đi"
Jiyeon tuy trong lòng vô cùng ấm ức, nhưng mà vốn dĩ nó lúc nào cũng sợ cô giáo, thế nên lại lầm lũi lê thân về thư viện.
Thả phịch cơ thể xuống ghế tựa trước bàn máy chủ, Jiyeon đưa mắt nhìn xung quanh. Giờ này cũng không có nhiều sinh viên ở lại thư viện học, nó liền cho phép mình được ngồi xem lại bài chút. Đợt gần đây nó xin được việc làm part time tại tiệm cafe nhỏ gần trường, thế nên cứ tối đến sau khi rời khỏi thư viện là nó đi làm luôn.
Công việc phục vụ bàn tuy nhàn nhã nhưng ít ra nó còn cho phép mình được bận rộn. Cứ để bản thân rảnh rỗi, nó lại không kiềm lòng được mà nghĩ về con gái kia.
Cũng đã tháng rồi chưa gặp, unnie vẫn ổn chứ?
"Park Jiyeon..."
Đang thẫn thờ chìm trong dòng hồi ức thì giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng, Jiyeon có ngẩn ngơ khi ngước nhìn trước mặt. Nếu đây là giấc mơ, thì cũng đã quá đỗi chân thực.
Cô vẫn nhớ tên nó ư? Trái tim không tự chủ mà run lên, nó ngồi cứng đờ trước màn hình máy tính. Thẳng đến khi cô gái kia nhíu mày, không kiên nhẫn gọi thêm lần nữa.
"Em có nghe không vậy?"
Lúc này nó mới cứng nhắc kéo kéo khóe miệng.
"Vâng..."
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của nó, Hyomin có chút buồn cười. Người này đối với cô tuy thực xa lạ, nhưng lại cho cô cảm giác đã thân thuộc từ lâu lắm rồi. Hyomin không hiểu rõ vì sao, nhưng trong lòng cô lại dâng lên cảm giác mãnh liệt rằng, này có chút gì đó đặc biệt giống với ai đó trong những ký ức vụn vặt của cô.
Đối diện với ánh mắt thất thần của nó, cô không kiềm được mà muốn nhích lại gần hơn chút để được nhìn rõ hơn đôi đầy ưu tư. Cô nhìn cây guitar mà nó dựng ở chân bàn, khẽ nói.
"Ban nãy em hát rất hay"
Ban nãy? Vậy là cô đã nhìn thấy nó trước rồi sao? Liệu có phải cô nhớ ra điều gì?
"Chúng ta đã từng quen nhau chưa?"
Có, đã từng, đã từng rất yêu nhau... Jiyeon nghe trái tim mình như bị cào rách, cảm giác đau đớn đến không thở nổi. Nó rũ mi, quay mặt nhìn vào trang sách đầy chữ viết.
"Chưa từng quen"
Trái tim Hyomin như hẫng nhịp, cảm giác thất vọng lan tỏa từng mạch máu. Cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Jiyeon, thật gần mà cũng thật xa, muốn nói điều gì đó nhưng chính bản thân lại chẳng thể thốt lên lời nào.
Cơn gió xuân khẽ lùa vào, cùng những tia nắng ấm áp hiếm hoi rọi qua khung cửa, phủ xuống thân hình Jiyeon màu sáng bạc. Hyomin thất thần nhìn nó hồi lâu, hình ảnh ai đó đứng bên giá sách chăm chú lật từng trang viết bỗng chốc ùa qua trong tâm trí. Cô giật mình, gấp gáp đưa tay như muốn níu giữ hình ảnh của kia.
Thế nhưng, cánh tay vừa đưa lên, đã chạm phải vật cản phía trước.
Jiyeon kinh ngạc nhìn đôi tay Hyomin đang đặt trên má mình mà không có ý định thu lại. Cảm giác kinh ngạc dần lắng xuống, thay vào là nỗi xót xa khôn nguôi khi cảm nhận được bản tay cô lại đang lạnh buốt. Nó biết là mình lại yếu lòng, lại muốn ôm lấy cô dẫu chỉ là thời gian ngắn ngủi, nhưng nó vẫn nguyện có được để che chở cô trong chốc lát.
Thế nhưng, nó không thể làm như vậy!
Xoay né tránh bàn tay của cô, nó lại cúi đầu nhìn vào trang sách dù không nuốt nổi mổ chữ nào. Cảm nhận ánh mắt kia vẫn chăm chú chiếu tới mình, rốt cuộc nó vẫn không đành lòng, thở dài mà lên tiếng.
"Unnie có việc gì hay sao?"
Hyomin chớp chớp đôi mi, bàn tay liền lập tức thu về. Không hiểu vì sao bỗng nhiên có chút giận dỗi, cô khịt mũi đáp.
"Mượn sách không được sao?"
Nói rồi chẳng kịp để kia phản ứng, cô đã đứng dậy, lấy đại quyển trên giá sách gần đó, chìa đến trước mặt Jiyeon.
"Đây, mượn quyển này"
Jiyeon mở to mắt kinh ngạc, lần trước cô cũng vì lấy cuốn sách này mà làm đổ hết các giá sách, biến nơi này thành bãi chiến trường. Nó tuy trong lòng xao động khi nhớ lại quãng thời gian bên cô, thế nhưng lúc này nó vẫn phải làm đúng bổn phận và chức trách của phụ trách thư viện.
"Unnie không có thẻ thư viện, sách không được mượn về''
Khẽ nhíu mày, Hyomin hừ tiếng.
"Dì Boram nói unnie không cần thẻ"
''Nhưng mà cô giáo không ở đây"
"Nói Hyomin mượn sách với cô là được"
Thấy cô bướng bỉnh như vậy, Jiyeom chỉ biết cười khổ. Nó đành nhận lấy cuốn sách, ghi bằng tay mã sách rồi viết giấy cho cô. Thế nhưng khi vừa định đưa cuốn sách lại cho Hyomin, cô đã đập rầm xuống quyển sách cái kinh thiên động địa, khiến trái tim Jiyeon như muốn rớt ra ngoài. Cô nói.
"Đợi đã, ghi số điện thoại của em vào đi"
"Hả?"
Nó hoàn toàn không theo kịp kiểu suy nghĩ của cô, chỉ biết thốt ra những tiếng ngớ ngẩn.
"Để unnie còn tiện liên lạc trả sách a, em là đưa sách cho unnie mà"
Cũng hợp lý nhỉ? Jiyeon hơi ngần ngừ, rốt cuộc cũng cầm cây bút, cẩn thận ghi số điện thoại của mình lên tờ giấy.
"Nếu mai unnie không đến trả sách được, thì nhớ đến tìm unnie đòi lại"
Hyomin ngúng nguẩy đuôi tóc, cô giật lấy quyển sách trên tay Jiyeon rồi nói.
"Nhìn cái gì? Chưa từng thấy qua gái đẹp sao?"
Nếu không phải thời gian ở bên cạnh Hyomin quá đỗi ngoan ngoãn và nghe lời thì Jiyeon cũng suýt thì quên cô cũng là tiểu thư vô cùng đanh đá. Nó kéo kéo khóe miệng.
"Nếu unnie không có thời gian thì có thể liên lạc với cô Boram để trả sau cũng được"
"Không, không thích"
Jiyeon vô cùng khổ tâm. Đối với cô gái mà mình thích đã không thể nói ra, người ta còn quên đi mình, rồi hiện giờ lại thình lình đứng trước mặt mình vô cùng ương bướng, đầu óc nó đã không đủ nhanh nhạy để phát hiện ra cô vẫn chưa chịu rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro