Chap 38
Chờ bóng lưng Jiyeon đã khuất, thật lâu sau, Xinbo mới cất giọng khàn khàn.
"Nãy giờ anh thấy tim mình đập dữ dội thật. Có lẽ anh không quen nói mấy lời sến súa"
IU biết Xinbo đang cố gượng gạo bắt chuyện, thế nên cô cũng không muốn làm anh khó xử. Cô đáp.
"Cũng đúng, anh nên là nam thần"
"Haha, em có muốn uống thử một tách capuchino không?"
"Không, tối rồi em muốn uống nước cam. À anh mời thì em uống"
Xinbo bật cười nhìn IU, anh gật đầu.
"Được, anh mời!"
Thật lâu sau đó, chẳng biết là bao nhiêu năm nữa, có cặp vợ chồng nào đó lại cùng nhau ngồi bên chiếc bàn quen thuộc tại quán cà phê gần trường đại học Queen's. Cô gái ôm bụng bầu mà thở dài thườn thượt.
"Ôi con, sau này đừng giống bố nhé. Lần nào cũng chỉ dẫn mẹ đi vào đúng một quán cafe"
Người đàn ông cứng đờ, anh áy náy nói.
"Đây là nơi lần đầu anh tán em mà, anh tưởng em thích chứ?"
Cô gái tuy giả vờ hờn dỗi, thế nhưng lại không giấu được chiếc má lúm đồng tiền duyên dáng khi khóe môi cong cong.
"Con thấy chưa, mẹ vừa thất tình là quay sang tán mẹ luôn chứ, lại chỉ mời mẹ có mỗi cốc nước cam"
Thế nhưng chưa nói xong, đôi môi đã bị ai đó cướp lấy. Nam phụ bách hợp ngày nào đã nghiêm nhiên trở thành nam thần đại soái trong lòng của cô vợ nhỏ. Anh mỉm cười, xoa xoa bụng bầu tròn tròn của vợ mình.
"Con à, da mặt bố dày lắm, thế nên con cũng phải thế nhé. Mặt dày mới theo đuổi được một cô gái tuy lùn, hay dỗi, lại xấu tính nhưng vô cùng tuyệt vời như mẹ con"
"Đồ đáng ghét!"
Cô gái nào đó nũng nịu nhéo tay chồng mình, để rồi cả hai lại cùng bật cười cùng nhau.
Đó là câu chuyện của rất rất lâu sau này. Còn bây giờ, có hai người nào đó ngồi cạnh nhau, cùng nhâm nhi ly nước cam ngọt ngào và trong sâu thẳm nơi nhịp đập trái tim đã dần bình yên sống dường như mới lần nữa bắt đầu.
"Cái chồng đó, đúng rồi, chính nó đó"
Bà Boram ngồi yên vị trên chiếc ghế tựa trong thư viện, nhàn nhã chỉ trỏ mấy chồng sách,
"Mang nốt chồng đó xuống xe tải là được rồi"
Đầu óc Jiyeon quay cuồng, nó méo mó ngồi xổm bên chồng sách cũ cao ngất mà thở dài. Tính ra chuyến này chắc là chuyến thứ sáu rồi đi. Ôm cả mấy chục cân sách lần, đã vậy lại chỉ có mỗi mình nó cùng gã tài xế lười biếng, làm chút đã chạy biến đi nơi nào đó uống trà đá. Jiyeon cười khổ, như này khác quái gì bóc lột sức lao động đâu chứ?
Nghĩ là nghĩ vậy thôi, nhưng Jiyeon đương nhiên không dám nói ra rồi. Nó buộc gọn lại chồng sách, thở dài mà lôi lôi kéo kéo mấy chục cân trên mặt đất. Đang định quay bước đi, thế nhưng giọng nói dè dặt của bà Boram đã kéo nó lại.
"Dạo gần đây con với Hyomin sao rồi?"
Hỏi thì hỏi như vậy nhưng lòng bà biết rõ hai đứa chắc chắn có chuyện không ổn. Dù cho Hyomin đã uống thuốc giải, thế nhưng dạo gần đây việc cô vẫn lẽo đẽo bám theo Jiyeon dường như là chuyện hiển nhiên ai cũng có thể thấy được.
Gương mặt Jiyeon có chút sửng sốt, cả cơ thể bỗng chốc cứng đờ. Mất vài chục giây sau, khóe môi nó mới kéo kéo.
"Ý cô là sao ạ?"
"Hai đứa vẫn như trước sao?"
Bà Boram có chút do dự, rốt cuộc vẫn thở dài mà thẳng thắn hỏi.
"Cô bé đó vẫn còn tình cảm với con?"
Bờ vai Jiyeon rũ xuống, nó thở dài, nặng nề thả phịch thân xuống nền đá hoa bên cạnh chồng sách.
"Viên thuốc giải đó có phải không có tác dụng không cô? Mà sao unnie ấy..."
Unnie ấy dường như đối với nó vẫn còn loại tình cảm đặc biệt, chứ không phải hai hoàn toàn là dưng nước lã.
"Làm gì có chuyện đó? Từ trước đến giờ ba của cô chưa từng điều chế sai"
Bà Boram khẽ nhíu mày, lại khẽ lẩm bẩm,
"Chưa từng có trường hợp nào không thành
công cả. Ví dụ như gần đây nhất, chẳng phải bà Jenny gì đó đến giờ vẫn không nhớ sao?"
"Nhưng mà unnie ấy nói rằng đã nhớ hết tất cả mà"
Bà Boram sửng sốt, kinh ngạc đứng bật dậy khỏi ghế.
"Cô bé nói vậy lâu chưa? Làm gì có chuyện đó chứ? Rõ ràng đã không nhớ gì rồi cơ mà?"
Jiyeon khẽ lắc đầu.
"Unnie ấy nói đã nhớ ra cách đây hơn tuần, từ đó liền bám riết lấy con"
Nó vỗ vỗ vào chồng sách đầy bụi bặm, thở dài.
"Rõ ràng lúc trước không hề nhận ra con mà, thế nên con vẫn không thể hiểu được tình cảm của unnie ấy đối với con là thật hay là giả"
Không để cho cô giáo kịp trả lời, nó đã đứng dậy, khệ nệ ôm lấy chồng sách.
"Thôi con đi đây không xe người ta lại đợi"
"À, ờ đi đi con"
Nhìn bóng lưng cao gầy của đứa nhỏ dần khuất sau cánh cửa xanh quen thuộc, bà Boram mới thẫn thờ ngồi lại ghế. Bà nhắm mắt, khe khẽ thở dài. Việc Hyomin nhớ lại, rõ ràng là không thể nào. Thế nhưng vì sao cô vẫn như trước, giống như lúc viên kẹo trái tim kia vẫn còn tác dụng mà lẽo đẽo bám theo Jiyeon?
Đến ngay cả bà hiện tại cũng rối loạn, huống gì đứa nhỏ ngốc nghếch như Jiyeon. Bà thở dài lần nữa, quyết định thôi không nghĩ ngợi nhiều.
Cánh cửa xanh lại lần nữa bật mở, đem theo gió lạnh tháng ba tràn vào trong thư viện. Bà Boram khẽ nhíu mày, kéo kéo vạt áo khoác, miệng đã kịp làu bàu.
"Đi gì mà nhanh thế Jiyeon? Khép cái cửa vào"
Tiếng cót két vang lên, cánh cửa lại được khép lại nhẹ nhàng. Căn phòng lại trở nên ấm áp bội phần, bà Boram vẫn nhàn nhã nhắm mắt mà hỏi bâng quơ.
"Sao cô tưởng con còn đi siêu thị nữa cơ mà? Đã về sớm thế?"
Phía chiếc giường gấp có tiếng thở nhè nhẹ, rồi ai đó ngồi xuống. Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình như tia laser, bà Boram nhíu mày khẽ nói.
"Có gì thế? Cứ nói đi!"
Yên lặng mất vài chục giây, rốt cuộc bên tai cũng vang lên chất giọng lạnh lùng của con gái.
"Được, vậy dì kể cho con nghe đi, tất cả về viên thuốc đó"
Bà Boram kinh hoàng bật dậy khỏi chiếc ghế tựa, cơ hồ tim như muốn ngừng đập khi thấy cô gái trước mặt kia. Bà lắp ba lắp bắp.
"Hyomin à, con đến từ lúc nào thế? Con đang nói gì vậy?"
Chưa bao giờ Hyomin lại nghĩ chính mình có thể bình tĩnh như thế này. Cô lạnh lùng nhìn bà Boram, cố gắng thản nhiên mà phun ra từng chữ.
"Con vốn dĩ vẫn ở đây, hai nói gì con đều nghe hết"
Cô đến thư viện đã lâu mà vì ấm áp quá nên ngủ gật trên bàn đọc sách. Có lẽ chính vì vậy mà Jiyeon cũng không phát hiện ra, đến khi tỉnh giấc lon ton định chạy đến bên nó thì vô tình nghe được câu chuyện về viên thuốc kia.
Trái tim cô đập liên hồi trong lồng ngực, gấp gáp tựa như sắp được nghe câu chuyện về mình mà chính bản thân cũng chẳng hay. Cô siết chặt hai nắm tay, gắt gao nhìn phụ trước mặt mình. Dáng bộ của bà lúng túng, gương mặt trắng bệch đầy lo âu, giống như nếu tiết lộ ra sự thật thì bà sẽ phải gánh chịu hậu quả khôn lường vậy. Thế nên, cô quyết tâm truy hỏi đến cùng, để tránh việc bà vẫn kiên quyết giấu cô.
"Dì nghĩ nếu cứ mãi thế này là tốt cho con sao? Dì nhầm rồi"
Hyomin nghẹn ngào, sống mũi cay cay cùng đôi mắt sớm đã đau nhức.
"Dì không biết cảm giác này tệ như thế nào đâu"
Làn gió từ cửa sổ nhẹ lùa vào, khẽ vén những lọn tóc lòa xòa trước trán cô. Đôi mắt đen láy phủ đầy muộn phiền cùng làn nước trong veo như chính tâm hồn của con gái ấy. Bà Boram mềm lòng, khe khẽ thở dài. Bà rốt cuộc không rõ cô có nhớ hết tất cả mọi chuyện không nhưng bà hiểu trong lòng cô sẽ luôn mãi dằn vặt nếu không được biết sự thật ấy. Bà nhẹ giọng lên tiếng, đôi tay không tự chủ mà nắm lấy bàn tay cô.
"Con có đủ can đảm để đối diện mọi chuyện không con?"
"So với việc bị người mình thích nghi ngờ tình cảm, con không lo ngại chuyện gì hết"
Hyomin gật đầu chắc nịch, khóe môi đã vẽ lên nụ cười đẹp tuyệt.
"Dù thế nào con cũng vẫn sẽ lựa chọn con đường cho riêng bản thân mình, con mệt mỏi lắm rồi dì à''
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro