Chap 9

Về đến nhà đã hơn mười giờ tối. Lần đầu tiên Jiyeon về trễ như thế này, nên vừa mới len lén đẩy nhẹ cánh cửa ra vào, giọng Soyeon unnie đã xa xả bên tai.

"Giỏi, đi đâu giờ này mới về?"

Jiyeon giật thột, cố gắng kéo cao cổ áo sơ mi che đi vết tích trên cổ. Thế nhưng bộ dáng lếch thếch của nó vẫn không qua khỏi mắt Soyeon. Soyeon kinh ngạc nhìn đứa em hiền lành có điểm ngốc nghếch, sau đó gầm lên.

"Em mới vào đại học mà đã bày đặt đánh nhau hả? Nói mau, đứa nào thằng nào con nào đánh oánh em ra nông nỗi này, unnie xử lý nó"

Sống lưng toát mồ hôi lạnh, Jiyeon kéo kéo khóe miệng lắp bắp.

"Không, làm gì có, em, là em ngã, ngã cầu thang..."

Trời sinh Jiyeon đã rất tệ trong khoản nói dối, thế nên Soyeon chẳng thèm nghe, một túm lôi đứa em xềnh xệch vào trong nhà, mặt mũi đầy sát khí.

"Ngã cầu thang mà lại bị đứt mấy cái cúc áo à? Nhóc nghĩ bà đây dễ gạt lắm hả? Mà khoan..."

Đột nhiên Soyeon nhíu mày, chun mũi ghé sát người Jiyeon, hít hít.

"Hình như có mùi nước hoa Chanel"

Mũi người này cũng chắc thành tinh rồi.

"Không có''

Jiyeon kinh hãi lùi ra thật xa, thậm chí nó còn không biết là Hyomin có dùng nước hoa nữa.

"Em ngã vào thùng hoa của người ta, thôi em mệt rồi, em đi ngủ đây"

Jiyeon nói một tràng, chẳng để Soyeon kịp phản ứng đã phóng thần tốc vào trong phòng mình, đóng cửa cái rầm. Còn một mình đứng đơ như tượng trước những hành động lạ kỳ của đứa em, phải mất vài giây sau trí não Soyeon mới kịp hoạt động trở lại. Soyeon lầm bầm.

"Con bé này, chả biết đã ăn tối chưa"

Lại thêm một hồi quát tháo Jiyeon trước cửa phòng nó, Soyeon mới đủng đỉnh bỏ đi giặt quần áo.

Nghe ngóng bên ngoài đã không còn động tĩnh, Jiyeon mới thở phào nhẹ nhõm, lẳng chiếc ba lô lên mặt bàn học. Cả một ngày dài gặp bao nhiêu chuyện phiền phức, thực sự nó mệt đến nỗi chẳng muốn ăn cơm. Cơ thể mỏi nhừ và đau ê ẩm, nó nhẹ cởi chiếc áo sơ mi đã tả tơi đến tội nghiệp, nhìn mình trước gương mà dở khóc dở cười. Những vết hồng hồng đầy mờ ám vẫn in trên cổ, trên tay như một dấu khắc nhỏ tạc vào lòng Jiyeon những ký ức sau chuyện xảy ra lúc chiều, rằng đây là sự thật, chứ không phải nằm mơ.

Điện thoại chẳng biết sập nguồn từ bao giờ, Jiyeon liền mở điện thoại rồi cắm sạc pin. Không ngờ chưa đầy một phút, chuông điện thoại đã réo liên hồi, người gọi đến là IU.

Jiyeon chần chừ không biết có nên nhận cuộc gọi hay không, nửa muốn nói cho IU biết chuyện xảy ra ban chiều, nửa thì muốn giữ lời hứa với cô giáo là không kể cho bất cứ ai hay về viên thuốc. Đắn đo một hồi, cuối cùng Jiyeon vẫn quyết định nghe máy.

"Alo, IU gọi Jiyeon hả?"

Bên kia có tiếng thở phào nhẹ nhõm, giọng IU nghe vô cùng dễ chịu.

"IU gọi Jiyeon từ tối đến giờ, cũng ở nhà Jiyeon cùng Soyeon unnie suốt để đợi Jiyeon đó. Jiyeon đi đâu vậy? Máy cũng tắt luôn"

"A...''

Jiyeon mở cửa phòng tắm, nhìn mình trong gương lần nữa rồi cười khổ.

"Cô Boram mời đi ăn một bữa đó mà. Máy Jiyeon hết pin, xin lỗi IU nha"

Rốt cuộc, nó vẫn lựa chọn giấu IU.

"Ồ, vậy chắc vui lắm nha"

IU cười khúc khích.

"Lần sau nhớ nhắn cho IU trước khi đi đâu nhé, không là IU sẽ giận đó"

"IU này..."

Jiyeon ngắt lời IU, không hiểu sao tự dưng chính mình cảm thấy có lỗi vô cùng.

"Sao vậy Jiyeon?"

Mối quan hệ giữa Jiyeon và Hyomin, giờ chính nó cũng không dám gọi tên. Hai người con gái với nhau, chẳng phải là đồng tính rồi hay sao? Nhưng đây đâu phải là tình yêu tự nguyện?

"Jiyeon còn đó không vậy? Alo..."

Nếu IU biết rồi, liệu IU vẫn sẽ bình thường đối xử với nó?

"Có chuyện gì vậy, đừng làm IU lo mà Jiyeon"

Hóa ra nó cũng thật giỏi nói dối.

"Không có chuyện gì đâu, chỉ là hôm nay sơ ý ngã thôi"

Không nên biết vẫn là tốt hơn...

"Trời, Jiyeon có sao không? Người gì mà hậu đậu. IU đã nói bao nhiêu lần rồi, đi đứng phải cẩn thận..."

Mãi như thế này cũng đủ rồi mà, Jiyeon mỉm cười, nhẹ giọng trả lời IU. Vẫn là IU càu nhàu, vẫn là nó năn nỉ xin lỗi, thế nhưng trái tim lại ấm áp vô cùng.

Tắt máy rồi mà Jiyeon vẫn ngây ngốc cười. Có lẽ niềm vui nho nhỏ trong ngày của nó chính là được nghe giọng của IU. Chẳng biết từ lúc nào, IU lại quan trọng đến thế đối với nó.

Jiyeon để dòng nước ấm bao bọc cơ thể rã rời, nó tắm nhanh lẹ rồi mở cửa phòng tắm bước ra, đang lấy khăn bông lau lau mái tóc ngắn, bên tai đã vang lên tiếng gọi âu yếm đầy quen thuộc.

''Yeonnie ơi"

Trong khoảnh khắc nào đó, hình như mọi thứ đều ngưng lại, hình như đến trái tim nó cũng chẳng dám đập thình thịch nữa. Sống lưng gai gai, nó nín thở quay người nhìn lại phía sau. Do nó bị bất ổn tâm thần, hay mắt mũi nhìn gà hóa quốc, tai cũng nghe lộn phải chăng? Mà sao nó lại nhìn thấy hình ảnh người con gái ấy đang mỉm cười đứng ngay trước mặt mình?

"Yeonnie có bộ quần áo ngủ nào đáng yêu không, cho unnie mượn nào"

Hình như cái người lẽ ra phải đang ở khu biệt thự xa lắc xa lơ nào đó, lại chẳng hề quan tâm đến cái biểu cảm nghệt mặt ra của Jiyeon. Cô mở tung cánh cửa tủ quần áo, sau đó lục lọi.

"Toàn đồ rộng, chả vừa với unnie ý Yeonnie ơi, hôm nào phải sắm sửa thôi"

Kinh ngạc chỉ biết đứng như trời trồng, não bộ của Jiyeon dường như càng mờ mịt. Khó khăn lắm nó mới thốt lên được một câu.

"Unnie, sao unnie lại ở đây?"

Hyomin thò đầu ra khỏi cánh tủ cười tít mắt.

"Unnie nghĩ là ngày mai mới gặp thì muộn lắm, thôi thì unnie đi theo seobang luôn"

Đây gọi là bỏ nhà theo gái trong truyền thuyết phải không?

Còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài đã lại vang lên giọng nói đầy uy lực của Soyeon.

"Jiyeon, Jiyeon đâu..."

0.1 giây trước Jiyeon vừa kịp lao đến bên cạnh Hyomin, ấn cô vào trong tủ quần áo và đóng lại, 0.01 giây sau cửa phòng nó bật mở bằng cú đạp đầy phẫn nộ của Soyeon.

"Cửa giả gì mà để toang hoang thế kia hả? Nhóc định dụ trộm vào nhà à?"

Trán Soyeon nhăn tít, y chang lọn tóc xoăn xoăn của chị.

"Còn đứng đó nữa à? Ra khóa cửa lại rồi ăn cơm ăn nước đi. Bỏ bữa là bà đây đạp cho một trận đấy"

Tim Jiyeon vẫn nảy thình thịch trong lồng ngực. Qua khe cửa tủ vẫn mở he he, nó nhìn thấy ánh mắt của Hyomin, đầy lo âu mà cũng quá đỗi mong chờ.

"Nhìn cái gì thế? Cái tủ lại hỏng rồi à?"

Soyeon thấy Jiyeon đứng ngơ người, liền loẹt quẹt dép đi trong nhà định tiến lại gần xem sao. Thế nhưng lần này, não Jiyeon lại một lần nữa hoạt động phi thường nhanh, nó hô lên một tiếng.

"Không, em mệt quá, unnie đóng cửa giúp em đi"

Nói rồi, chẳng để Soyeon nói lại, nó liền đẩy Soyeon ra ngoài cửa phòng.

"Em ăn rồi, giờ ngủ đây, unnie ngủ ngon nha"

Đóng uỳnh cửa lại, một lần nữa Jiyeon thở hổn hển. Hôm nay rốt cuộc là ngày quái quỷ gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro