Chap 29
Nếu không thể hiểu được tâm ý của Cư Lệ, vậy trước tiên để cho mình trở nên mạnh mẽ đi. Nếu như Cư Lệ thích nàng, đến lúc đó nàng có thể dùng trạng thái tốt nhất cùng nàng bên nhau, cho nàng hạnh phúc. Lui một vạn bước nói, nàng chỉ là đơn phương, Ân Tĩnh cảm thấy tim mình không mạnh mẽ đến nổi nhìn Cư Lệ cùng người khác một chỗ, nếu thật là vậy, rời đi Phác phủ là chuyện sớm hay muộn, nàng cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Thời gian sau này nàng không biết sẽ như thế nào, trước buông xuống chuyện thích Cư Lệ cùng sự đố kỵ với Trịnh Đồng, chuyên tâm học vẽ.
Nếu nàng thật đối với ta có tình ý, cũng sẽ không bởi vì mấy ngày không thấy ta mà thay đổi.
Quyết định xong, Ân Tĩnh giống Trí Nghiên cùng nhau mỗi ngày phần lớn thời gian ở trong phòng, nỗ lực nhớ lại kiếp trước đã gặp những kiểu dáng nữ trang gì, tiến hành sửa đổi, hơn nữa các nàng thiết kế logo của mình. Bởi vì không biết ý thích của nữ nhân ở Liễu Quốc, hai nàng chỉ làm ra vài dạng đồ, đợi Lưu Thiện tìm người đến bán, nhìn xem phản ứng thế nào, rồi quyết định kế tiếp nên làm như thế nào.
Vốn cho là thân thể Ân Tĩnh khá hơn chút sẽ như trước đưa nàng đi Trương gia, nào biết Ân Tĩnh việc này nói cũng không nói, mỗi ngày đều cùng Trí Nghiên trong phòng thần thần bí bí không biết đang làm gì, chỉ có lúc ăn cơm mới thấy nhưng các nàng dường như là đang làm chuyện đứng đắn, mình cũng khó mà nói.
Cư Lệ đột nhiên nghĩ đến, Ân Tĩnh vốn cũng không định làm tiếp nhiệm vụ, nếu nàng không muốn làm tiếp, cũng phải làm. Nghĩ đến điều này, Cư Lệ có chút buồn bực.
Liếc mắt nhìn Trịnh Đồng bên cạnh, thật sự là ồn ào a.
Nếu như là Ân Tĩnh, sẽ không để cho chính mình nhàm chán.
------------------------------
Nhận lấy bức tranh vẽ Trí Nghiên đưa tới, Lưu Thiện nhìn kỹ sau đó khen.
''Không tệ, không tệ, hai ngươi thực sự là rất có thiên phú, ắt sẽ bán được''
Đem cho hạ nhân đem đi, Lưu Thiện đối với hai người bàn bạc.
''Ta có một số việc muốn đi lên kinh thành một chuyến, nếu các ngươi rảnh có hứng thú thì cùng đi. Chúng ta có thể trên đường cùng nhau du ngoạn, ngắm phong cảnh, cũng có bằng hữu, không buồn chán, thế nào?''
Lưu Thiện nói, kinh thành cách nơi này không xa, nếu trên đường cùng nhau chậm rãi chơi đùa, hơn nữa hắn làm việc nữa, tốc độ như vậy, khoảng hai ba tháng. Trí Nghiên có chút do dự, nàng mặc dù muốn ra ngoài chơi, nhưng nàng và Hiếu Mẫn vừa mới thành thân, chính là một ngày không gặp như ba thu, thời gian lâu như vậy không gặp nàng sẽ nhớ lắm, như vậy chơi cũng không có ý nghĩa, nhưng nếu muốn dẫn nàng cũng không được.
Trí Nghiên chính là đang muốn mở miệng cự tuyệt, chợt nghe Ân Tĩnh nói.
''Đại ca, Nghiên nhi hắn mới thành thân không thể ly khai vợ đâu, cũng đừng tìm hắn. Ta thật ra muốn đi xem kinh thành, không bằng để ta theo ngươi đi đi?''
''Hảo, vậy nhị đệ bồi ta đi đi, ngươi trở về chuẩn bị một chút, ba ngày sau lên đường''
Trí Nghiên có mấy lời muốn nói nhưng ngại Lưu Thiện đành phải tạm thời nhịn xuống, đợi đến Lưu Thiện đi, hai người ngồi chung rốt cuộc nói.
''Tĩnh nhi, ngươi muốn đi?''
''Thật a, có người bao ăn bao ở lại được chơi đùa, làm sao không đi?''
''Nhưng là, ở vào thời điển ngươi muốn đi, ngươi lẽ nào không nhìn ra Trịnh Đồng đối với Lệ nhi có tình ý sao? Ngươi không sợ hắn thừa dịp mà tấn công sao?''
Thấy Ân Tĩnh thản nhiên, Trí Nghiên không khỏi có chút nóng nảy.
''Thứ nhất, nếu như Lệ nhi thích ta, dù cho ta không ở trong phủ một đoạn thời gian, ta tin, tính tình của nàng cũng sẽ không vì vậy mà yêu thích kẻ khác. Thứ hai, nếu như nàng căn bản không thích ta, nói một cách công bằng, kỳ thực Trịnh Đồng là một đối tượng tốt, điều kiện hắn rất tốt, ta khó chịu, bởi vì người hắn thích là người ta thích. Hơn nữa hắn là nam a, nếu hư Lệ nhi thích hắn, có thể sinh hoạt như người bình thường, vẫn hơn là cùng một chỗ với ta...''
Ân Tĩnh càng nói càng nhỏ tiếng, đến cuối cùng, hóa thành một tiếng thở dài.
Biết nàng cũng chịu không nổi, Trí Nghiên vỗ vai nàng, im lặng, truyền đạt sự an ủi cùng khích lệ.
Ân Tĩnh dùng một ngày cùng Phác phủ đả hảo chiêu hô, cùng Từ chưởng quỹ xin nghỉ, thu thập đồ đạc xong.
Mọi thứ chuẩn bị xong, qua một ngày liền có thể ra ngoài giải sầu một chút, suy nghĩ thật kỹ quan hệ cùng Cư Lệ, chính mình về sau nên đi thế nào.
Ai ngờ ngày thứ hai vẫn có chuyện, Trịnh Đồng vốn là muốn cùng Cư Lệ đi leo núi, nào biết vô tình bị Hiếu Mẫn nghe được, cứng rắng ''đơn độc hẹn hò'' biến thành năm người tụ họp.
''Biểu ca, khí trời trên núi hôm nay thật tốt, ta và Nghiên nhi, Tĩnh nhi cũng muốn đi, ngươi không chỉ mang tỷ tỷ ta mà không dẫn chúng ta đi?''
Hiếu Mẫn vẻ mặt vô tội hỏi.
''Làm sao được, làm sao được, đương nhiên là mọi người cùng nhau đi...''
Trịnh Đồng cười nói
''Cám ơn biểu ca''
Đạt được ý đồ, Hiếu Mẫn lập tức cùng Trí Nghiên, hai người đi tìm Ân Tĩnh, ai ngờ nàng cự tuyệt.
''Các ngươi đi đi, ngày mai ta còn phải đi xa không muốn chơi đùa, các ngươi đi đi''
Nàng tiếp tục vùi đầu vẽ tranh.
Một bên nắm bút trong tay Ân Tĩnh ném qua một bên, khiến nàng chỉ có thế ngẩng đầu, Hiếu Mẫn híp mắt hỏi.
''Ngươi thật sự không đi a? Ta và Nghiên cùng đi, tỷ tỷ kia nhất định là cùng biểu ca cùng nhau. Ngươi cũng biết trên núi khó tránh khỏi sẽ gặp rắn, thú a, đến lúc đó anh hùng cứu mỹ nhân, tỷ tỷ sẽ rung động, ngươi sẽ héo rũ đó''
Ân Tĩnh không nói nhìn Hiếu Mẫn, có chút khâm phục nàng trí tưởng tượng phong phú, nếu như ở thời hiện đại có thể làm biên kịch truyền hình nổi danh.
Thấy Ân Tĩnh bất vi sở động, Hiếu Mẫn có chút nóng nảy.
''Ngươi rốt cuộc có đi hay không? Ngươi nếu không đi cũng đừng hối hận!''
''Ngươi không thích biểu ca ngươi sao?''
Không phải để tỷ tỷ nàng và hắn cùng nhau.
Thở dài, Hiếu Mẫn có chút bất đắc dĩ nói.
''Kỳ thực cũng không phải, biểu ca hắn thật không tệ, người cũng tốt, đối với ta cùng tỷ tỷ vô cùng tốt. Chỉ là, ta luôn cảm thấy tỷ tỷ cùng hắn một chỗ không giống như cùng ngươi vui vẻ. Ta chỉ là muốn tỷ tỷ hạnh phúc''
Tĩnh nhi, nếu như người là nam tử thì tốt rồi.
Bất quá, nhìn Trí Nghiên bên cạnh, nữ tử cũng có thể mang hạnh phúc cho nữ tử a.
Phải không? Ân Tĩnh đối với lần này cũng không có mười phần tự tin.
''Mặc kệ, ngươi ngày hôm nay phải đi, không đi cũng phải đi!''
Hiếu Mẫn uy hiếp nói, sau đó nói một tràng lý do làm Ân Tĩnh cảm giác mình không đi là có lỗi với tổ quốc.
''Hảo hảo hảo, ta đi, ta đi được chưa?''
Thực sự chịu không nổi Hiếu Mẫn cằn nhằn bên tai nàng, nàng đành phải đáp ứng cùng đi.
Vừa ra khỏi cửa, Trí Nghiên và Hiếu Mẫn liền hướng Ân Tĩnh nháy mắt mấy cái, tiến lên một tả một hữu đem Cư Lệ đi một mình, đem Trịnh Đồng kẹp ở giữa. Hiếu Mẫn nói liên tục, Trí Nghiên và Trịnh Đồng chỉ có thể chen vào vài câu.
Trịnh Đồng trước kia ở Phác phủ, Hiếu Mẫn đi đường còn đánh hoảng, thấy hắn chỉ cười mà gọi hắn biểu ca. Ở trong lòng hắn, Hiếu Mẫn vẫn là một biểu muội khả ái, mà Trí Nghiên, Trịnh Đồng đối với nàng không hiểu nhiều lắm, chỉ cảm thấy nàng đối đãi mọi người ôn hòa, cùng nàng ở chung cảm thấy rất thoải mái. Nàng đối vơi Hiếu Mẫn rất tốt, khiến cho Trịnh Đồng có thêm vài phần thiện cảm. Sở dĩ hắn bị biểu muội và phu quân biểu muội kẹp ở giữa, không được cùng người trong lòng đi chung, cũng không quá mức lưu tâm, xem phong cảnh, cùng các nàng cười nói.
Ân Tĩnh cùng Cư Lệ phía sau ba người kia chậm rãi đi, nàng trước mở miệng hỏi.
''Tĩnh nhi, đồ đạc chuẩn bị xong?''
''Chuẩn bị xong rồi, bất cứ khi nào đều có thể xuất phát''
''Việc này...''
Cư Lệ lấy ra một hương nang, đưa cho Ân Tĩnh.
''Mũi khó chịu thì ngửi một ít, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều''
Hương nang được làm vô cùng tinh xảo, là mặc lục sắc, Ân Tĩnh đặt ở dưới mũi ngửi, nhàn nhạt hương thơm dược liệu, hình như còn có một ít hơi thở của Cư Lệ.
Tỉ mỉ cất xong, vỗ nhẹ nhẹ, Ân Tĩnh cảm thấy rất xúc động.
''Lệ nhi, cám ơn ngươi''
Khẽ mỉm cười, Cư Lệ trả lời.
''Chỉ là vật đơn giản, ngươi thích là tốt rồi''
''Ta rất thích...''
Ta rất thích ngươi.
Ân Tĩnh trong lòng yên lặng bổ sung thêm
Hai người yên lặng đi, cho dù không có nói chuyện, cũng không thấy lúng túng.
Cư Lệ đang đi đột nhiên dừng lại, chỉ vào một hướng, trong thanh âm tràn ngập vui mừng.
Ân Tĩnh theo hướng Cư Lệ chỉ nhìn, vách núi trên vách đá, dài như một đóa hoa. Nàng không có rành về hoa, hoa ở trong mắt nàng chỉ có màu sắc thuốc nhuộm, thẹn thùng chi phân, mà đóa hoa này, chỉnh là màu trắng rất đẹp.
''Đó là hoa gì?''
Ân Tĩnh híp mắt nhìn.
''Ta đoán, là vong ưu''
''Vong ưu?''
Tên thật là dễ nghe
''Ân, hoa này sinh trưởng ở nham phùng bên trong, 5 năm mới nở hoa một lần. Ta nghe người ta nói, nhìn thấy vong ưu, có thể ước nguyện, chắc chắn sẽ thực hiện đươc''
Cư Lệ nói nhắm mắt lại, hai tay giữ trước ngực, cúi đầu thành tâm cầu nguyện.
Ân Tĩnh cũng học bộ dáng Cư Lệ, cũng cầu nguyện. Nàng mong muốn, ở bên cạnh người này, có thể suốt đời an yên.
Ân Tĩnh mở mắt, thấy Cư Lệ còn đang cầu nguyện, đợi một hồi nàng mới mở mắt, đối với nàng cười nói.
''Được rồi...''
Mặt mày đều cười, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tốt.
Một trận gió đến, tóc dài Cư Lệ cùng vạt áo, tay áo phiêu phiêu tựa như tiên nữ.
Gió xuân có đẹp cũng không bằng nụ cười của ngươi, chưa thấy qua ngươi sẽ không biết được.
Ân Tĩnh đột nhiên nghĩ đến lời này, có chút ngây người, qua mấy giây mới phản ứng, nhịn kích động trong lòng xuống, cười hỏi.
''Ước nguyện gì dùng thời gian dài như vậy''
''Không nói cho ngươi, nói ra sẽ không linh nghiệm''
Cư Lệ cười xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Ân Tĩnh ánh mắt vẫn một mực rơi vào trên thân người kia, khóe miệng mỉm cười, chậm rãi đuổi kịp bước chân của nàng.
Đường đi của người xưa không quá tốn sức, Trí Nghiên và Hiếu Mẫn thấy phong cảnh tốt như vậy, sớm đem Trịnh Đồng ném ở một bên, tay trong tay đi ở phía trước rất nhanh không thấy tăm hơi. Nhìn phía trước biến mất hai người, Ân Tĩnh cùng Cư Lệ vui mừng tán gẫu, Trịnh Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, mình không phải là chủ trương đem người tới đây sao? Sao mình giống như có hơi dư thừa?
Mặc dù nghi ngờ thái độ Cư Lệ đối với Ân Tĩnh, bất quá nghĩ đến nàng nói nàng không có người trong lòng, Trịnh Đồng yên lòng. Một người chậm rãi đi tới, không khí trên núi vô cùng tốt, hiểu được cả người đều thanh tĩnh lại.
Ngọn núi này vốn cùng không cao, đến đỉnh núi nghỉ ngơi một chút, 5 người liền sợ trời tối liền chuẩn bị xuống núi.
Trịnh Đồng tìm đúng thời cơ, đi bên người Cư Lệ. Cư Lệ nhớ Ân Tĩnh, quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Ân Tĩnh hiểu Cư Lệ không muốn để nàng đi một mình, nhưng cũng không tiện bỏ lại biểu ca nàng, hướng nàng phất tay một cái, dùng tay ra hiệu nàng đi một mình. Cư Lệ thấy thần sắc nàng không có gì là không thích, lúc này mới quay đầu lại.
Ân Tĩnh đi ở phía sau, trong tay cầm hương nang vẫn nhìn thân ảnh phía trước, nhớ tới ánh mắt quan tâm vừa rồi của Cư Lệ, trong lòng ấm áp, khóe miệng không nhịn được mang theo ý cười.
Lệ nhi, ngươi đối với ta, chắc cũng có tình cảm a?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro