IX. Inhuman Heart - Extra (3)
"Ngươi nói rốt cuộc là..."
Seungyoon mở miệng, dùng ánh mắt ngơ ngác nhất để nhìn hắn, giống như không tin, có lẽ trong lòng đang rà soát lại suy nghĩ của bản thân đã sai ở đâu.
"Phải, ta chính là đang thừa nhận với ngươi, Mino trước đây cũng là ta, bây giờ cũng là ta, tương lai cũng vậy. Dù là ở thời điểm nào cũng đều nhớ ngươi, đều yêu thương ngươi." Mino ngồi lên, nhìn thẳng Seungyoon đang nheo mắt nhìn mình.
"Mino..."
"Ngươi muốn trách ta phải không, vậy thì trách đi, còn không thì... đem bản thân mình giao cho ta." Mino kéo Seungyoon, nắm lấy bàn tay rất đẹp kia đưa lên môi mình hôn một cái, thực sự yêu thương, cũng thực sự trân trọng.
Khẽ nhìn xuống đôi mắt long lanh lại sâu như hồ nước, hắn cảm thấy đối với người này quả thật mình không có tâm lừa gạt được lâu, làm được tới bây giờ đã rất giỏi. Mino không phải không cái gan đó, mà chính là không nỡ.
"Seungyoon, ta thích ngươi. Điều này ta từng nói với ngươi, ngươi lại chưa bao giờ đáp lời ta đúng nghĩa. Nhìn ta này Seungyoon, dù ta là do ngươi tạo ra, nhưng ta thực sự có tình cảm, cũng biết đau như người khác, ta thích ngươi, muốn bảo vệ ngươi, muốn ở bên cạnh ngươi, cũng sẽ không bao giờ rời bỏ ngươi, phản bội ngươi. Ta nghĩ ta tốt như vậy, cũng đẹp như vậy, vì cái gì ngươi không thích ta? Đem bản thân mình giao cho ta, cũng cho chính mình một cơ hội, ngươi không thể cứ như vậy cả đời, người ngươi thích dù ở đâu cũng sẽ không muốn thấy ngươi như vậy."
Mino mở miệng nói, càng nói càng thấy mặt Seungyoon chuyển sắc. Từ ban đầu nhìn hắn, rồi không nhìn nữa, ánh mắt rời đi, rơi về góc phòng, rốt cuộc là muốn nghe hay không muốn nghe tiếp Mino cũng không rõ, nhưng mà hắn không muốn im lặng. Mấy tháng qua hắn im lặng đủ rồi.
Đối với người bình thường khác còn có thể dùng tâm lay chuyển, chứ dạng người có thể thản nhiên phanh ngực người khác ra phẫu thuật, chính mình lại không tim không phổi như Seungyoon, đợi đối phương hiểu mình, Mino không nghĩ mình có thể. Hắn tự biết nếu không nói thì cả đời Seungyoon không thấm nổi, thậm chí không biết bản thân mình nên làm cái gì, không nên cái gì. Bởi thế hắn muốn nói, chuyện trước sau cũng phải nói này, có thời điểm tốt như hôm nay không dùng, về sau sẽ không có cơ hội.
"Đừng nhìn nơi khác, nhìn ta này, thẳng thắng đối diện với ta. Ta không tin ở cạnh ta thiếu thoải mái tới vậy. Về sau này bức bách ngươi là ta sai, nhưng thời gian trước chẳng lẽ ngươi không từng có chút tình cảm nào cho ta? Chẳng lẽ đối với ta như một con thú cưng cũng không có, thực sự không có?"
Mino nói thật nhanh chính là để che đi cảm giác bất an trong lòng. Hắn không muốn nghĩ mà càng tránh càng nghĩ, nghĩ Seungyoon của hắn thực sự lạnh nhạt như vậy, từ trước đã không hề để hắn vào trong mắt.
Thời điểm này, điều đáng sợ nhất với Mino là Seungyoon không nói, chỉ duy trì sự im lặng.
Gật đầu là phải, ta không từng thích ngươi.
Lắc đầu là không có, một chút cũng không có.
Hắn biết mà, theo thói quen, Seungyoon sẽ đáp lại bằng cử chỉ, mà gật hay lắc, đều chung một câu trả lời không có.
Mino đợi, và hắn không sai. Seungyoon bị ép nhìn thẳng vào hắn rốt cuộc vừa dời mắt đi, môi mím chặt, cái cổ xinh xắn lại sắp làm việc của nó.
"Đừng như vậy, Seungyoon, ngươi nói ngươi có một chút thích ta đi, được không?" Giữ thẳng lưng, hắn nâng cằm Seungyoon, cũng là giữ nó thật chặt. Mino sợ thất bại, sợ bị từ chối, sợ hết thảy mọi lời mang tính chối bỏ được thốt ra từ đôi môi đẹp kia. "Ngươi nhớ ta, không muốn ta biến mất, vậy ngươi nên nói sao cho phải, ít nhất nói cho ta nghe một lời nói dối cũng được. Seungyoon, không phải ngươi không biết cảm giác giữ tình cảm với một người trong lòng thật lâu, tới khi muốn nói ra thì không còn cơ hội."
Cố bình tĩnh vậy mà giọng Mino suýt thì không giữ nổi sự kiên định.
Không muốn, hắn thực sự không muốn. Dù đã ép bản thân phải mạnh mẽ tới thế nào Mino cũng không làm được.
"Nói ngươi thích ta, có thích một chút. Nhớ lại cảm giác lúc ta nấu cho ngươi, lúc ta tắm cho ngươi, lúc ta đem ngươi về giường mỗi tối, kéo lại chăn cho ngươi, còn đợi ngươi thực sự ngủ mới trở về. Nếu ngươi có thấy vui khi ta làm vậy thì đó là thích, nếu ngươi thực tâm cười khi ta ở bên thì đó là thích. Seungyoon, ngươi không thể ích kỷ như vậy, dù chỉ một chút tình cảm cũng không cho ta."
Mino nghĩ kỹ rồi, từ lúc hắn thức tỉnh Seungyoon đã dạy hắn nhiều thứ, từng lễ nghĩa một, từng cách ăn, cách nói, thậm chí đi đứng phải nhẹ nhàng thế nào, cười phải thanh tao thế nào. Giờ hắn cũng nên thế, nên có trách nhiệm với Seungyoon, cái gì người kia không biết hắn phải dạy, phải kiên nhẫn, phải đợi đến khi Seungyoon hoàn toàn thích hắn. Mà trước hơn hết là dạy cho Seungyoon biết cảm giác vui vẻ lan ra từ bên ngực khi ở cạnh một người là cái gì. Hắn biết bản chất Seungyoon không phải lạnh lùng như vậy, càng không thể để Seungyoon mãi mãi phủ nhận hắn.
Tám năm, Seungyoon đánh mất Jongsuk tám năm, quên đi cảm giác yêu một người tám năm. Kể cả thế thì Mino cũng không ngại, bọn họ về sau còn có thể có rất nhiều cái tám năm. Hắn sau này ở cạnh Seungyoon, dạy cho người kia cách yêu thương người khác, yêu thương chính mình. Vì Seungyoon, Mino có thể bao dung, có thể kiên nhẫn, thậm chí dùng cả đời để đợi cũng có thể.
"Seungyoon, ta đợi ngươi. Nói đi, chỉ cần bây giờ nói một tiếng, những cái khác về sau ta đều có thể đợi."
Mino kiên nhẫn mớm lời, dù biết Seungyoon ngồi trước mặt hắn đây không phải một đứa con nít.
"Ta-..." Seungyoon nói một chữ rồi ngừng thật lâu. Giống như trẻ con tập nói, hai tai còn không ngừng đỏ lên. "-thích ngươi, có thích một chút."
"Ngoan, vậy tiếp theo nói, ngươi nguyện ý giao bản thân mình cho ta."
"Ta-..." Seungyoon không nói được, bao nhiêu lời tắc lại trong cổ họng thanh thoát. Một câu vài từ kia đã là ép người quá đáng, hắn cũng không phải không hiểu.
"Không nói cũng được, dùng hành động. Ngươi thấy ta vì ngươi đã chịu khổ nhiều như vậy. Lúc trước ta chết rồi, còn phải dùng loại tâm ý mạnh mẽ muốn quay về bên cạnh ngươi mà chống chọi với tử thần, trước đó nữa còn để yên cho ngươi giao mình cho người khác, nhìn ngươi ở cạnh người khác ôm ôm ấp ấp. Cái cảm giác giày vò cả thể xác lẫn tinh thần đó ngươi chưa từng trải nên không biết, ngươi đếm không được, có bao nhiêu đau ngươi nghĩ cũng không từng nghĩ tới-"
Mino cho hắn là một kẻ rất biết nói chuyện, hoặc là rất giảo hoạt, nói tới nỗi Seungyoon từ trong ngượng ngùng lẫn cảm giác tội lỗi thanh tỉnh lại, còn biết mở miệng nhận lỗi.
"Được rồi, ta biết là ta sai. Giờ ngươi muốn ta làm gì ta đều có thể..."
"Seungyoon, ta nghĩ ta rất muốn dạy ngươi về sau này làm sao có thể thích ta. Lâu cũng được, chỉ cần ngươi muốn học, cố gắng thích ta mỗi ngày nhiều hơn một chút. Ta có thể đợi ngươi, đợi bao lâu cũng được."
"Ngươi tin là ta có thể thích ngươi sao. Ta không nghĩ ta nhớ cảm giác làm thế nào để thích-"
Mino cho rằng bọn họ là một đôi, một người nói nhiều rồi người kia không thể cũng như vậy. Nên hắn đặt tay lên môi Seungyoon, mua về một sự im lặng.
"Ta tin. Còn ngươi, ngươi có tin ta không?"
Hắn đợi thật lâu, đợi đến khi Seungyoon gật đầu.
Vậy trước hết, từ ngày mai, à không, từ hôm nay Seungyoon có rất nhiều điều cần phải học, học cách tiếp nhận Mino, học cách chấp nhận sự quan tâm của hắn, chấp nhận để hắn yêu thương mình, chấp nhận con người hắn trọn vẹn, còn phải học cách mở lòng, học cách yêu thương bản thân. Học nhiều, rất nhiều nữa, mỗi ngày đều sẽ rất bận rộn.
Mino căng thẳng cả đêm, đến giờ mới có thể cười một cái vui vẻ, sau đó kéo Seungyoon lên đùi mình, hôn má người kia giống như đang thưởng cho trẻ ngoan hiểu chuyện.
"Ngươi cười cái gì, ta cũng không phải con nít, đừng hôn như vậy." Seungyoon khó chịu đẩy hắn ra, không có để ý nửa dưới của bọn họ da thịt gần kề, thân thể đang tiếp xúc rất trực tiếp.
"Ngươi không phải thì chắc là ta phải? Ừ cũng đúng, ta chưa tới hai tuổi nữa. Ngươi lớn hơn biết bao nhiêu, ta gọi chú cũng được." Mino cười cười, tự nhiên nhận ra trước giờ hắn chưa từng để ý vấn đề này.
"Gì, ta không có già như vậy." Seungyoon bĩu môi, hai cái má xinh xinh lại căng phồng như bánh bao. Gợi cắn vô cùng.
"Thế ngươi nghĩ ngươi trẻ? Ngươi hơn ta ít nhất ba mươi tuổi chứ không đùa."
"Mặt ngươi còn già hơn mặt ta..." Cái con người nhạy cảm khi đụng tới tuổi kia nghe vậy liền phụng phịu nói một câu. Mà đúng mặt hắn có hơi lớn hơn thật.
"Còn không phải ngươi cố tình tạo ra ta như vậy?" Mino vờ nhướn mày vài giây, sau đó cười xòa, lợi dụng ôm ôm Seungyoon. Đừng trách hắn giở trò, là tại da thịt người này mềm mại sờ vào rất thích, mỗi lần đụng chỉ muốn ôm không rời tay. "Nói chứ không phải đâu chú của tôi ơi, là do mặt chú trẻ quá, còn mặt tôi bảo hai lăm thôi cũng là nói thách rồi."
"Không được gọi là chú." Người kia kêu lên, lại đẩy hắn ra.
Ôi coi Seungyoon của hắn kìa, ngồi trong lòng Mino đã ngượng đến cả hai tai cũng đều đỏ lên.
"Thôi được rồi, không trêu ngươi nữa. Ta thích trêu vì nhìn ngươi ngượng trông dễ thương cực, vì sao trước kia không phát hiện mặt này sớm hơn?"
Trêu cho đã, hắn đưa tay kéo Seungyoon qua, mũi cọ cọ lên mũi lấy lòng.
"Đừng có giận mà. Giận nổi nhiều nếp nhăn, mặt không đẹp nữa đâu."
"Sao ngươi biết ta để ý đẹp xấu."
"Còn không, tuy ngươi không dưỡng da nhưng hôm nào ngồi phối đồ xong cũng tự ngắm mình trước gương cả tiếng."
"Thôi dẹp đi."
"Ừ dẹp, chứ tác giả cũng không biết mình đang gõ cái quừn gì đâu."
Chờ đến khi không khí giữa hai người chùng xuống một chút, hắn mới mở miệng gọi người kia, kéo cái eo nhỏ của đối phương vào sát bên mình.
"Seungyoon..."
"Gì..."
"Biết ta đang nghĩ cái gì không?"
"Nghĩ gì?"
"Nghĩ đến việc luyện tập cho ngươi."
Mino nói, cố tình kéo dài âm đuôi một chút, đợi lúc biểu cảm trên mặt Seungyoon giãn ra vì ngạc nhiên mới tiếp tục. Vốn kéo dài là để chính mình bình tâm hơn, nhưng khổ cho hắn, cái người này ngượng cũng đẹp, tức giận cũng đẹp, ngạc nhiên càng đẹp hơn. Là người đẹp nên biểu cảm thế nào, dáng vẻ thế nào cũng đều khiến hắn động tâm, tim đập càng nhanh, hô hấp vô cùng khó giữ vững.
"Ta thấy người như ngươi lạnh giống cục đá vậy, không thể chỉ làm tan chảy mặt ngoài, nhất định phải có tiếp xúc thân thể mới được, phải làm tan từ bên trong."
"Nên?"
"Ta muốn ngươi, chúng ta làm tiếp chuyện dở dang được không. Ta bị ngươi cọ nãy giờ, giống như quẹt diêm bị cọ ra lửa, cháy phừng phừng không dập không được."
"Nói cho hay, ngươi rốt cuộc cũng không nhịn được đến cuối cùng- A, ngươi làm gì-"
Seungyoon lại bắt đầu càu nhàu, nhưng thì Mino làm gì còn đủ kiên nhẫn, thế nên hắn ngồi thẳng lên, lật Seungyoon bất ngờ kêu thành tiếng xuống gối, từ từ ăn đến sạch sẽ. Dù gì cũng không vội, bọn họ còn dài thời gian mà, cả đêm, cả đời, thậm chí là kiếp sau.
Mino nghĩ kỹ rồi, cái người này là của hắn, nên hắn xác định cho dù tơ đỏ của bọn họ cắt nhau hay không, hắn vẫn sẽ lì lợm quấn lấy sợi của người này không buông. Mino tin rằng chỉ cần hắn kiên trì thì không cần đến số mệnh, tự hắn có thể làm được. Kiếp này, kiếp sau, kiếp nào cũng có thể mang đến hạnh phúc cho Seungyoon.
Nên, người kia chỉ cần để yên cho hắn yêu thương, không từ chối hắn, không tự làm khổ mình.
Bấy nhiêu thôi cũng đủ rồi.
Thực sự đủ.
_________
Mọi người hãy coi như đây là extra sau hết và cho mị cảm nghĩ chân cmn thành về bộ này rồi mị sẽ suy nghĩ có quất thêm chương hay không =))
hãy nể tình dù gì nó cũng là fic Minyoon dài word nhất đi mà =))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro