V. Động vật ăn thịt


hoonwoo fiction
author | fushenghen (lofter)
editor | mahblues


*


Tình chi sở khởi, tình sở dĩ.

Duyên chỗ khởi, mệnh sở dĩ.

—— ái dương 《 Nam Khang Bạch Khởi 》




Một,


"Nếu có thể dùng tiền mua được, muốn mua cái gì nhất?"


Giọng MC quá mức dễ nghe, Kim Jinwoo thất thần trong giây lát.


Thường thường một khi đã gọi là nếu, đều là hiện thực tàn khốc mà chính mình không thể làm được, Kim Jinwoo hiểu rõ, mới nghiêng đầu nhìn Lee Seunghoon ngồi cạnh bên mình.


Người bên cạnh là hiện thực, dù khó lòng thực hiện cũng là hiện thực.


"Tâm của Lee Seunghoon."


"Vậy người không muốn sa vào nhất?"


"Lee Seunghoon."


Trên đời vô vàn chuyện khó, chỉ cần chịu từ bỏ, lời này cũng không biết ai đã nói cho mình nghe nữa.


Hai,


Kỳ thật đây không phải lần đầu Kim Jinwoo bày tỏ tâm sự trong lòng.


Lúc phỏng vấn khi ra album mới anh từng nói qua, nếu là Lee Seunghoon, chính mình sẽ tin tưởng vô điều kiện. Nói gì chính mình liền sẽ tin cái đó, dù Lee Seunghoon kêu anh nhảy xuống vực, anh cũng tin cậu ấy sẽ ở dưới đó đỡ lấy mình.


Không phải không có gì đáng giá hơn chuyện tin tưởng một người vô điều kiện sao?


Nhưng Lee Seunghoon giống như cái gì cũng không hiểu, thậm chí lúc anh đến nhà cún bắt gặp Seunghoon đọc đến đoạn kia, Seunghoon vẫn có thể mặt không đỏ tim không nhảy loạn, nói "Anh muốn kêu Mino qua ăn cơm luôn không?"


Đoán không ra, nhìn không thấu, thời gian lâu vậy dần cũng không muốn đoán, không muốn nhìn, chỉ tức giận ngồi đối diện cậu ấy, coi tô tobokki này là đám cơ bắp trên người Lee Seunghoon mà cắn, đến mức hai má đều phồng lên.


Hệt như một con thỏ.


Ba,


Nếu thật sự muốn ngược dòng ký ức, Kim Jinwoo nghĩ, đại khái từ giây đầu tiên gặp mặt, lúc đẩy cửa nhìn thấy hình dáng Lee Seunghoon, tâm chính mình liền động.


Tuy rằng khi đó Lee Seunghoon, còn không có cơ bắp đẹp như hiện tại.


Phải nói thế nào nhỉ, như lời anh miêu tả lúc phỏng vấn đi, cảm giác như Chúa cứu thế vậy.


Anh làm trainee lâu đến mức, ngoại trừ lúc luyện tập lẫn tự hỏi bản thân, còn lại đều bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ nói chính mình hưởng xái vinh quang của tiền bối Seungri mới có thể ở lại công ty. Tuy rằng vẫn có tri kỷ là Yoonie, nhưng bé con này thông qua chương trình sống còn mới được chọn, ngoại trừ lúc luyện tập ra, lịch trình hai người rất ít khi trùng nhau.


Lee Seunghoon là người duy nhất không bàn tán về anh, còn chia sẻ rất nhiều thời gian lẫn bí mật với anh.


Rõ ràng mình là hyung, lại giống như cái gì cũng phải ỷ lại người ta mới được.


Kim Jinwoo nghĩ lại, mình như vậy có phải quá dính người hay không, thậm chí là hơi quá giới hạn.


Nhưng mỗi khi Lee Seunghoon không chút do dự đồng ý ở lại luyện tập với anh, về sau cũng chính cậu ấy là người nói có muốn nán lại luyện vũ đạo thêm không, Kim Jinwoo mới cảm thấy trầm luân hoàn toàn không phải chuyện của riêng một người.


Người thông minh như vậy, sao có thể cái gì cũng không biết được.


Bốn,


Cho nên lúc sau không sợ tách ra ở riêng, Kim Jinwoo làm bộ buồn rầu nói cái giường còn chưa muốn bỏ, đặt trong phòng khách nhà cún được không.


Yoonie sẽ không trái ý anh, Lee Seunghoon càng không có khả năng từ chối.


Nhờ vậy anh liền có cơ ăn vạ ở nơi có hơi thở của Lee Seunghoon.


Bởi vì Lee Seunghoon, là người vô cùng biết khắc chế chính mình nha.


Tuy rằng trên sân khấu luôn tản ra mười thành mười mị lực, nhưng ẩn bên dưới cũng là người giấu được rất nhiều tâm sự. Hồi 2016 mọi người đều ngơ ngẩn, nhưng Lee Seunghoon trái lại còn có thể an ủi mọi người, mãi lâu sau bọn họ tái hợp, Kim Jinwoo mới biết đoạn thời gian đó Lee Seunghoon cũng cả đêm không ngủ được.


Kim Jinwoo buồn trong lòng, có phải mình quá ỷ lại hay không, đánh mất luôn vai trò hyung.


Nhưng Lee Seunghoon sẽ luôn nói, Jinwoo hyung làm rất tốt, Jinwoo hyung là bé ngoan, người nọ ẩn giấu mệt mỏi lẫn nuông chiều của chính mình.


Đúng vậy, là nuông chiều.


Đến cùng, miễn là nơi có Lee Seunghoon, Kim Jinwoo chưa từng chịu qua bất cứ thiệt thòi nào.


Năm,


Một hôm nghỉ xả hơi lấy sách ra đọc, Kim Jinwoo thấy một câu.


Tình chi sở khởi, tình sở dĩ.


Anh vừa định chụp lại câu này, Haute lại vừa vặn chạy đến giữa hai chân anh, nằm ngoan ngoãn chờ được sờ đầu.


Lúc ngón tay dừng trên lớp lông mượt mà của nhóc, anh nghe thấy tiếng nấu ăn của Seunghoon trong phòng bếp nhà mình. Nếu Yoonie không có nhà, Minho cũng vắng mặt, Lee Seunghoon thường thường đều xuống nhà mèo nấu ăn.


Còn nguyên nhân, là vì Jinwoo chỉ cần quá trầm mê vào chuyện gì, sẽ quên mất phải ăn cơm.


Ngay cả chuyện tình cảm cũng vậy.


Sau khi thích rồi, không ngừng không ngừng trầm mê, cuối cùng quên mất chính mình từ lúc nào đã không còn cách cứu vãn.


Quên mất sở khởi, quên rồi nên chỉ nhớ rõ mỗi ngày tâm đều động, vĩnh viễn cảm thấy vui vẻ không hề mệt mỏi.


"Hyung bảo bối, ăn cơm ngoan nha."


Lee Seunghoon dỗ dành, đẩy Kim Jinwoo ra khỏi phòng ngủ.


"Anh là gì chứ, con nít sao Lee Seunghoon."


"Bởi vì chiếm không được nên không muốn sa vào, còn không phải con nít là gì?"


"Ya! Lee Seunghoon!"


Anh lớn bị nói trúng tim đen, phẫn nộ đứng lên, Haute sợ đến mức liên tục lùi ra, cái đuôi cũng cụp xuống đất.


Lee Seunghoon ôm cánh tay, đứng cạnh cửa bảo Haute rời khỏi chiến trường, cười xem Kim Jinwoo phát giận.


"Em từng từ chối Jinwoo hyung cái gì sao?"


"Hả?!!"


"Nếu em chưa từng từ chối Jinwoo hyung, tại sao anh không bao giờ nói tâm ý của anh cho em."


Sáu,


Mấy ngày sau hôm đi wekpop, Kim Jinwoo nghĩ, nếu lại bị hỏi tới chuyện này lần nữa, anh vẫn sẽ trả lời như thế.


Muốn tâm của Lee Seunghoon, nhưng không muốn sa vào Lee Seunghoon.


Bởi vì người kia là sư tử đang rình một con thỏ, nhàn nhã quật đuôi ngắm thỏ cụp tai xuống, tự mình chạy vào ngõ cụt, còn giả ngu nói nếu thỏ không nói, sư tử sẽ không biết tâm ý nó.


Một hai đều phải nói khỏi môi, khiến con thỏ kia từ tai đến đuôi đều hồng rực, mới mở lồng ngực đầy kiêu ngạo của mình ra, đặt người kia ở nơi cận bên ngực mình nhất.


Cúi đầu hôn lên môi con thỏ thẹn quá thành giận, nói Jinwoo hyung là tuyệt nhất, còn dùng cái dạng câu: nói ra không phải tốt hơn sao, làm Kim Jinwoo để lại trên quần áo người kia từng vòng, từng vòng vết cào một.


Động vật ăn thịt thực ác liệt.


Kim Jinwoo khi đã ăn no bèn nghĩ như vậy, có chút tức giận, túm lấy tóc ngắn của người kia.


Cảm giác này so với sờ lông Haute còn tốt hơn vài phần.


Lee Seunghoon em biết không, em vẫn luôn nói không có cách lấy lòng tôi, kỳ thực vì bản chất thật của tôi là một đứa nhỏ hư hỏng. Đứng trước mặt em, từng chút dịu dàng, từng chút săn sóc đều ném lại sau đầu, muốn làm ầm ĩ, muốn phóng túng, sau đó xem bộ dáng em không lấy lòng tôi được, lại luyến tiếc không nỡ nói tôi.


Tôi mới là người hư nhất, đúng không.


Ích kỷ muốn cho bằng được, lại ích kỷ bởi vì không chiếm được nên không muốn sa vào, cuối cùng tự mình bực mình, em ở cạnh tôi thấy hết toàn bộ, cười tôi yêu em.


Nếu đã vậy, để em xem rồi cười chê một lần đi.


Ai kêu em yêu tôi làm chi.


Fin.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro