bamboo charcoal flavor; [Xám]

Non-pairing
Summary: Sau khi bắt được Hawk Moth, Ladybug mang trong mình thứ trăn trở không tên.
___

Từ cái ngày làm siêu anh hùng của Paris, thế giới trong mắt Ladybug chỉ có hai màu đen và trắng.

Tốt và xấu. Phân ra rạch ròi.

Khi quay trở lại thành cô con gái của tiệm bánh ngon nhất Paris, thế giới của Marinette Dupain-Cheng luôn tràn ngập bảy sắc cầu vồng. Đỏ của tình yêu, cam của tình bạn, vàng của gia đình, xanh của cây, của trời, của màn đêm, và tím của màu tóc em.

Tuyệt nhiên không hề có màu xám.

Thế rồi, đột nhiên, em thấy một màu xám.

Màu xám ngoét, xám lạnh lùng. Xám xịt, đến bi thương.

Là cái ngày em cùng Chat Noir bắt được Hawk Moth.

Hay đúng hơn, là em và Adrien Agreste bắt được kẻ đứng sau mọi điều tồi tệ ở Paris, là Gabriel Agreste, thần tượng của em, và cũng là cha của tình yêu đời em. Gabriel mang trong mình động cơ để làm điều này: Cứu sống Emilie, người vợ, người yêu, người đã từng là tất cả.

Nghe thật cao thượng.

Từ ngày hôm ấy, Marinette Dupain-Cheng bắt đầu hoài nghi về cuộc đời mình. Về chính mình.

Em tự hỏi, liệu tất cả những gì mình làm từ trước đến giờ có phải điều tốt không? Em là chính nghĩa hay phục tùng chính nghĩa? Những miraculous sinh ra để làm gì khi trước giờ luôn phải đối đầu lẫn nhau? Tại sao em phải nghĩ như vậy chứ?

Tại sao lại là em?

Thế giới của Ladybug, tức Marinette, bắt đầu đặc kịt một màu xám. Từ sau ngày hôm ấy.
_

Từ cái ngày làm siêu anh hùng ở Paris, Chat Noir đã biết được thế giới không chỉ có hai màu đen và trắng.

Người được cho là hoàn hảo, lần đầu tiên cảm nhận rõ bản thân mình đầy lỗ hổng. Một sự thiếu sót thú vị, trút bỏ vỏ bọc không tì vết, Chat Noir luôn cười lớn mỗi lần đi tuần tra cùng Ladybug.

"Chat Noir này."

"Tôi nghe, m'lady?"

"Anh có nghĩ thế giới này chỉ có đen và trắng không?"

"M'lady, không có gì trên đời là tuyệt đối đâu."

"Anh nghĩ vậy sao? Thế rốt cuộc, ai mới tốt, ai là xấu? Đâu là chính nghĩa? Chúng ta đang chiến đấu vì điều gì?"

Đưa tay gạt đi những giọt nước mắt trên chiếc mặt nạ chấm bi đen, ngẩng mặt lên trời, Chat Noir từ tốn kể.

"Tôi nói em nghe này, bản chất trên đời không có gì là đen và trắng. Thứ trắng tinh khôi, màn đen đặc quánh mà em thường thấy, thực ra chỉ là màu xám với thang độ đậm nhạt khác nhau. Một màu đen hoàn toàn không xuất hiện trên Trái Đất này. Trắng cũng vậy. Con người là một sinh vật nhiều mặt, chúng ta tốt và xấu, chúng ta trắng và đen, chúng ta hoàn hảo vì không hoàn hảo. Về cơ bản, tất cả chỉ là màu xám thôi."

Em không thể phủ định lời Chat nói. Có lẽ ấy là sự thật. Sự thật là em và Chat chỉ đang giải quyết rắc rối của Paris. Chẳng có anh hùng, chẳng có ác nhân. Cuối cùng thì em, Chat, cả Hawk Moth, cũng đều là con người mà thôi.

Chat đã nói với em như vậy.
_

Trắng là tốt, đen là xấu. Chat Noir là cộng sự, Chat Blanc là kẻ hủy diệt thế giới. Giữa trắng và đen...

Thế giới của Ladybug, tức Marinette, vẫn tràn ngập màu xám. Nhưng lần này là màu xám êm đềm, nhẹ nhàng như đám mây sau mưa, đương trút những hạt nước cuối cùng xuống. Mùi đất ẩm ngai ngái bốc lên, cuộn vào sắc xám ấy, thanh thản, yên bình. Rồi nắng sẽ lại lên, nhuộm xám trở thành cầu vồng.

"Vậy nghe tôi, m'lady, chỉ khi em vui vẻ, mới có thể nhuộm sắc xám xung quanh thành cầu vồng."

Bởi Chat đã nói với em như vậy.

(190621)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro