Ooc!



Warning: R18!!!!! OOC!!!!!!! Phi logic, tác giả có vấn đề về văn học nên đừng đánh giá!!!

Cái này không hỏny đâu nên đừng mong đợi nhiều!!!!!!!!!!!!!!!

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Blue Lagoon, eo biển xanh xinh đẹp mang đến hương vị tươi mát của mùa hè, quyến rũ đến từng giọt nhỏ.

Nhưng Manjiro lại đắm chìm vào thứ màu xanh khác.

Cánh cửa của hộp đêm được mở ra, cả một thế giới mới xuất hiện trước mắt. Tiếng nhạc xập xình hoà cùng với ánh đèn nhảy loạn xạ trên vách tường,  khắp nơi đều là những con người điên cuồng thể hiện hết bản chất dơ bẩn của mình. Dưới cái bầu không khí đầy mùi nhục dục dơ bẩn, hòa quyện vào nó là mùi nước hoa nồng đến gắt người ám với vị bẩn tưởi trong không khí tạo ra một mùi hương khó để quên, mùi hương đặc trưng thú vui thác loạn của những kẻ có nhu cầu và những kẻ đáp ứng nhu cầu. Đó là thiên đường, thiên đường của Satan, nơi con người được thể hiện bản chất lam lam ích kỷ và dục vọng trần trụi của mình.

Takemichi ngồi trong quầy bar tách biệt với sự sa hoa trụy lạc của nơi này, em mặc trên người chiếc áo croptop màu đen mỏng manh ôm sát lấy cơ thể mảnh mai của em, để lộ chiếc eo nhỏ gầy trắng trẻo như ẩn như hiện dưới ánh đèn mờ ảo. Chiếc quần sooc bằng da ôm trọn lấy cặp mông căng tròn của em, và đôi chân thon dài ẩn hiện dưới lớp vớ lưới đầy quyến rũ.

Một bộ trang phục đầy gợi cảm đủ để phô bầy hết những đường nét xinh đẹp của cơ thể và cũng dễ dàng biến bản thân thành miếng mồi ngon cho những con thú hoang điên cuồng. Một thằng đàn ông sẽ không bao giờ mặc loại trang phục đó nhưng Takemichi thì khác, em là gay và là trai bao, cái loại trai bao chỉ tiếp đàn ông ấy. Em vẫn thường ăn mặc như thế này đi lượn lờ ở những con phố náo nhiệt hay trong những hộp đêm như thế này để tìm cho mình vị khách phù hợp.  Hôm nay có vẻ là ngày ế ẩm với Takemichi khi mà em đã từ chối hết ba gã đàn ông đến gạ gẫm em, khác với những người cùng nghành khác Takemichi chỉ tiếp những người em thấy hợp gu, không tiếp bừa bãi. Tuy  Takemichi là trai bao, nhưng là kiểu trai bao hang sang, là con cưng của chủ hộp đêm, là gà đẻ trứng vàng của nơi này, nếu về khoảng vài thế kỷ trước thì Takemichi không khác nào một Oiran cả, cao cao tại thượng chỉ cần ngồi đó là có cả đống người sẵn sàng chi tiền cho em.

Giữa lúc Takemichi đang chán nản vì không tìm được vị khách phù hợp thì một người đàn ông đã đến ngồi cạnh em. Dưới ánh đèn xanh đỏ đổi màu liên tục của hộp đêm khuôn mặt người đàn ông xa lạ càng hiện rõ hơn. Đôi mắt xanh của Takemichi giờ đây sáng lên tựa những vì sao trên trời, vì khuôn mặt của gã đàn ông được phản chiếu trong mắt em là khuôn mặt đẹp trai nhất mà Takemichi từng gặp. Gã đàn ông cao gầy với bộ vest đen cơ bản không mấy nổi bật, mái tóc màu vàng vuốt ngược ra sau để lộ một hình xăm sau gáy. Khuôn mặt gã rất đẹp nhưng đôi mắt của gã lại chỉ toàn một màu đen lạnh lẽo, đó là một màu đen sâu  thăm thẳm. Đôi mắt ấy trái ngược hoàn toàn với đôi mắt xanh của Takemichi, bởi đôi mắt của em là đôi mắt như ngân hà chứa muôn vạn vì sao còn gã đàn ông bên đó là một màu đen huyền bí cũng như không có lấy một tia ánh sáng nhỏ nhoi nào bên trong.

Nhìn vào mắt gã Takemichi thấy gì, em thấy trong đôi mắt đen hờ hững ấy không phải là hình ảnh phản chiếu của em mà là một làn sương mù lạnh lẽo.

Takemichi thích gã đàn ông xa lạ này, chưa từng có ai cho em cảm giác kích thích đến vậy, một người nguy hiểm, bí ẩn và đầy đáng sợ. Một cảm xúc muốn tìm hiểu gã, gần gũi với gã dâng lên trong lòng Takemichi.

Nếu Sano Manjiro có thể biết được những gì em đang nghĩ trong đầu chắc chắn gã sẽ cười lớn, cười bởi sự ngốc nghếch đến đáng yêu của em. Em có hứng thú với gã, xem gã là một chuyến phiêu lưu để tìm cảm giác mạnh, chưa từng có ai dám nghĩ như vậy với kẻ đứng đầu Tokyo Manji- tổ chức tội phạm đang thâu tóm cả Nhật Bản như vậy cả, có lẽ Takemichi là người đầu tiên và cũng là kẻ cuối cùng dám nghĩ như thế. Nhưng tiếc thay Sano Manjiro không thể đọc được suy nghĩ của ai mà cái ý nghĩ muốn tìm hiểu gã của Hanagaki Takemichi cũng chỉ là thoáng qua.

"Không phiền nếu tôi trở thành người bầu bạn của em trong đêm nay chứ, quý ngài quyến rũ ?" Gã hỏi Takemichi rồi không để em trả lời đã gọi một ly Blue Lagoon làm quà gặp mặt.

"Vinh hạnh của em" Takemichi đáp, em xoay người ngồi đối diện gã.

"Tôi là Sano Manjiro, còn em?"

"Hanagaki Takemichi, ngài cứ gọi em là Takemichi"

Em đáp lời gã, Sano Manjiro là một cái tên không mấy xa lạ với Takemichi bởi em từng nghe qua nó vô số lần, chỉ là Takemichi không đời nào nhớ được cái tên ấy được nhắc ở đâu. Là từ miệng những gã khách hàng khác, hay đồng nghiệp hay trên truyền hình, ti vi cùng báo chí? Em không nhớ rõ mà cũng chẳng quan tâm gã là ai, nếu Sano Manjiro là một tên nổi tiếng vậy thì Takemichi được lời, em nghĩ vậy rồi bỏ qua.

"Vậy Takemitchy, tôi gọi em như thế được chứ?" Manjiro nói, gã cố tính nhấn mạnh cái tên đó, dùng ánh mắt của loài sói để quan sát vẻ từng biểu cảm trên gương mặt nhỏ xinh của em. Nhưng trái với mong đợi của gã, em chỉ mỉm cười khen đó quả là một biệt danh đáng yêu, ánh mắt yên tĩnh như mặt hồ vậy, không một chú dao động.

Ly Blue Lagoon rất nhanh được đặt trước mặt Takemichi, đó là một loại cocktail màu xanh, màu xanh tựa đôi mắt em vậy. khéo chọn thật, Takemichi khen ngợi Manjiro. Takemichi vươn tay muốn lấy ly cocktail có sắc xanh xanh ấy nhưng đã bị Manjiro chặn lại, gã cầm ly Blue Lagoon rồi đứng lên, áp sát lấy Takemichi rồi đè em lên quầy bar phía sau. Lưng Takemichi chạm vào lớp thủy tinh lạnh lẽo, em nhìn thẳng vào mắt Manjiro mà gã đó cũng đang nhìn em. Đôi mắt xanh của Takemichi chạm vào đôi mắt đen của Manjiro, ánh đèn đủ màu phía xa soi rọi khuôn mặt của hai người, tạo nên một bức tranh đủ màu sắc đầy dị dạng.

"Blue Lagoon tựa như màu mắt của em vậy Takemitchy, tươi sáng, dịu dàng và một khi đắm chìm trong nó tôi không thể nào dứt ra được" Gã thì thầm vào tai Takemichi, chậm rãi và đầy quyến rũ. Mặt Takemichi nóng ran bởi những lời nói đó, đây không phải lần đầu em được một vị khách tán tính nhưng là lần đầu Takemichi run động trước một vị khách. Đôi mắt của Manjiro vẫn tối đen như trước nhưng Takemichi nhìn ra được thứ khác trong đôi mắt đó, là dục vọng là ham muốn trần trụi.

"Vậy sao?" Takemichi khúc khích cười, em vươn tay ôm lấy khuôn mặt của Manjiro rồi trao cho gã một nụ hôn sâu với môi lưỡi dây dưa nhau.

Blue Lagoon được đặt tại quầy bar, tỏa ra một mùi hương quyến rũ, nhưng chủ nhân của nó lại quên mất đi sự tồn tại của nó, đắm chìm vào một eo biển xanh khác.

Cả hai người lăn giường rất nhanh, phía trên hộp đêm là khách sạn chuyên phục vụ cho những kẻ muốn làm tình. Takemichi đã đưa ra giá rất cao và Manjiro vô cùng hào phóng, gã đưa thẳng cho Takemichi một cọc tiền lớn, nhiều hơn cả những gì em muốn. Hai người hôn nhau kịch liệt, từ một nụ hôn đơn giản giờ đã trở thành một cuộc rượt đuổi không khoan nhượng, lưỡi của Manjiro như một con rắn linh hoạt khiến một kẻ có nhiều kinh nghiệm như Takemichi cũng phải đầu hàng. Tiếng nướt bọt vang lên, một sợi chỉ bạc nhỏ xuất hiện sau khi nụ hôn kết thúc, Takemichi thở hổn hển với gương mặt ửng đỏ cùng đôi mắt ngậm nước. Manjiro thỏa mãn khi thấy dáng vẻ đó của Takemichi, xé đi chiếc áo mỏng manh trên người Takemichi, phô bày toàn bộ cơ thể của em trước mặt gã. Đôi mắt của Manjiro thay đổi, nó nhuốm một màu tình dục và sắt lại tựa loài dã thú, điên cuồng với con mồi của mình.

Takemichi không muốn ở thế bị động, nhưng Manjiro là một kẻ thích kiểm soát người khác, gã nào cho phép em phản công lại trong cuộc hoan ái này được. Manjiro dùng lưỡi kích thích hạt đậu nhỏ đã cứng lên của Takemichi, liếm láp nó rồi mút mạnh nó khiến nó sưng đỏ, đầy quyến rũ. Bên còn lại nào thoát khỏi Manjiro, gã dùng tay xoa nắn nó, lúc nhéo lúc miết khiến Takemichi phát ra những tên rên gợi tình.

Chơi chán hai bên ngực của Takemichi gã bắt đầu di chuyển xuống bên dưới, gã cởi đi lớp quần ôm lấy cặp mông của Takemichi ra, chiếc quần lót nhỏ cũng bị Manjiro vứt ra một gốc. manjiro đánh giá thân thể của Takemichi từ trên xuống dưới, từng đường nét trên cơ thể của em bại lộ trong mắt gã không sót một chổ nào. Làn da tráng ấy, đường cong ấy, chiếc eo nhỏ cùng đôi mắt xanh xinh đẹp và mái tóc màu nắng ấy, Takemichi của gã đẹp như một tác phẩm điêu khắc thời Hy Lạp cổ đại vậy, nhưng chỉ của riêng gã, của riêng Sano Manjiro.

Manjiro nâng một bên chân Takemichi lên, gã cắn vào phần thịt non mịn dưới lớp đùi của em, răng gã đâm sâu vào lớp thịt ấy làm máu tươi phun ra. Takemichi hét lên, em trừng mắt nhìn về phía gã, chửi Manjiro là con chó thích cắn bừa trong lòng, em muốn nói ra lám nhưng gã là khách hàng, em phải nhịn. Manjiro sau khi để lại một dấu ấn trên người Takemichi liền nở nụ cười thỏa mãn, gã muốn cắn thêm tạo thêm nhiều dấu vết của riêng gã trên người Takemichi hơn nhưng Manjiro không vội, tương lai sau này còn dài.

"Cậu bé của em dễ thương giống hệt em vậy Takemitchy"

Manjiro nói rồi cầm cậu nhỏ của Takemichi lên, gã nắm chặt nó, vuốt ve và kích thích nó. Takemichi đỏ mặt tức giận vì lời nói của gã, dù đó là lời khen ngợi nhưng ý của gã không khác nào nói anh bạn của Takemichi nhỏ nhắn cả.

Như vậy là động đến tự trọng của một thằng đàn ông đấy, Takemichi lại muốn đánh người này nữa rồi.

"Nào Takemitchy, đến lượt em phục vụ cho khách của mình đấy" Manjiro sau khi thấy cậu nhỏ của Takemichi có dấu hiệu ngẩng cao đầu liền buông nó ra.

Lời nói của gã kéo Takemichi ra khỏi khoái cảm, bị Manjiro tấn công ồ ạt làm Takemichi gần như quên mất em phải phục vụ cho người đàn ông mà không phải ngược lại. Hai người đổi vị trí với nhau, Manjiro ngồi đó còn Takemichi bò đến bên cạnh gã, Manjiro thích thú nhìn Takemichi, trông em không khác nào một chú mèo nhỏ đang muốn làm nũng với chủ nhân vậy.

Takemichi kéo khóa quần của Manjiro xuống, chỉ qua lóp quần lót còn lại em cũng đủ hiểu kích cỡ của vị khách này. Hơn cả mong đợi, Takemichi nuốt một ngụm nước bọt nghĩ. Giải phóng dương vật của Manjiro khỏi hai lớp quần, Takemichi vô cùng cẩn thận dùng đôi tay của mình vuốt ve nó, thứ thịt trụ ấy to và dài cũng như dữ tợn khiến người khác vừa sợ hãi vừa si mê.

"Ngậm lấy nó đi Takemitchy"

Gã ra lệnh, Takemichi ngoan ngoãn cúi xuống dùng lưỡi liếm láp nó, kỹ thuật của Takemichi vô cùng tốt, Manjiro rất nhanh chìm vào khoái cảm Takemichi đem lại. chỉ là gã không thấy đủ, Manjiro muốn hơn nữa và gã đưa tay ấn đầu Takemichi vào dương vật của gã, đột ngột và mạnh bạo. Gương mặt Takemichi đỏ lên, dương vật của Manjiro lắp đầy khoang miệng em, Takemichi nghe thấy dường như là tiếng cười của Manjiro, có vẻ gã đang thích thú lám đây. Takemichi dùng hết mọi kỹ năng của mình để làm vừa lòng anh bạn của Manjiro, dùng chiếc lưỡi vờn quanh thứ thịt trụ ấy, không ngừng kích thích quy đầu của gã. Đôi tay Takemichi cũng không nhàn rỗi mà xoa nắn hai viên bi bên dưới, rất nhanh dương vật của Manjiro đã đến giới hạn, chuẩn bị phóng thích dục vọng của gã.

Manjiro vội đẩy Takemichi ra rồi đè em xuống giường, Takemichi nhìn vào mắt gã, dường như em đã đánh thức một con quái thú bên trong một con quái thú mất rồi, nhìn Manjiro cứ như sắp ăn thịt em đến nơi. Và đúng là gã ăn Takemichi, Manjiro đưa hai ngón tay vào vách thịt non mềm của Takemichi, không cần bôi trơn cũng đưa vào rất dễ dàng. Gã đàn ông khám phá nơi vách thành ấy, kích thích nó làm người nằm dưới thân không dừng rên rỉ.

"Gọi tên tôi đi Takemitchy, cầu xin tôi làm em đi bé cưng" Gã nói rồi đưa thêm một ngón tay khác vào, ba ngón tay không dừng kích thích từng điểm bên trong Takemichi. Dương vật của em vốn cố dấu hiệu thức tỉnh nay đã hoàn toàn đứng, thẳng và rỉ ra vài chất dịch màu trắng.

"A...a...Man...Manjiro...làm ơn..." Takemichi van xin gã, em muốn dục vọng của mình mau chống được thỏa mãn, cảm giác không đạt được khoái cảm liên tiếp kích thích khiến Takemichi gần như mất lí trí. Manjiro cúi xuống trao cho em một nụ hôn, một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua đôi môi của em rồi dọc xuống xương quai xanh, ngực cùng phần bụng. Mỗi nơi đều được Manjiro đặt lên một nụ hôn, nhẹ nhàng và thành kính.

Cuối cùng gã đâm thẳng dương vật vào bên trong Takemichi, em hét lên một tiếng bởi hành động đột ngột ấy của Manjiro, cơn đau ập đến đại não của em. Đau hơn những gì Takemichi nghĩ nhưng rất nhanh con đau được thay thế bằng cảm giác sung sướng đến điên dại. Em phối hợp với Manjiro, vặn người đón nhận dương vật của gã. Manjiro cũng không khác gì Takemichi, gã sướng điên người bởi vách thịt ấm áp của em không ngừng ôm lấy bên dưới của gã, giữ chặt nó cũng như khích thích nó. Manjiro đâm sâu hơn nữa, gã không dừng đâm vào rút ra liên tục như một con sói đói với miếng mồi thơm ngon vậy, Takemichi từ rên rỉ gọi tên gã đến mệt lã người chỉ có thể phát ra những âm thanh nhỏ đứt quãng Manjiro vẫn không dừng lại.

Sau một trận hoan ái điên cuồng, em thiếp đi mệt mỏi rồi cuộn tròn vào lòng Manjiro, ngủ ngon như một chú mèo nhỏ. Gã ông lấy người Takemichi, đôi mắt vô định nhìn về nơi xa xăm, trên tay gã là một điếu thuốc lá. Khói thuốc cuộn người thành từng mảnh tựa sương mờ trôi lửng lơ, hương vị cay nồng trôi theo ánh mắt của gã. Đôi mắt đen của Manjiro, nơi cửa sổ tâm hồn của gã, chứa đầy những cảm xúc khó nói, là chút mỏi mệt, chút bất lực cùng lưu luyến vấn vương. Gã rít một hơi dài, thả ra cái làn khói xám cuốn lấy những tia cảm xúc của gã, đưa Manjiro trôi về một miền ký ức xa xưa, ký ức chôn chặt trong tim gã, khóa lấy trái tim đen tối của Manjiro. Đó là một bãi cát vàng cùng mặt biển xanh biếc tuyệt đẹp, là ánh hoàng hôn đỏ rực như ngọn đuốc soi sáng thế gian, Manjiro lúc bé đáng thương ngồi trên bãi cãi, ánh mắt trôi theo những làn sống. Rồi một ai đó ôm lấy gã, kéo gã ra khỏi cái góc trời riêng của mình, nắm lấy tay gã đi dọc bãi cát vàng ấy.

Hanagaki Takemichi có thể đã quên nhưng Sano Manjiro vẫn nhớ, nhớ về một tuổi ngây dại với mối tình đầu trúc mã, nhớ về những đợt sóng vỗ bờ với nụ cười của em, mọi thứ về em gã điều nhớ rất rõ. Chúng in sâu vào tâm trí gã, khắn lên trái tim gã, vĩnh viễn ở đó đâm chồi nảy lộc với hương trái cấm được nuôi dưỡng từ máu.

Từ hôm nay và mãi mãi về sau, nhiều năm tìm kiếm cuối cùng cũng được đền đáp, người yêu dấu đã nằm trong lòng gã, rồi sẽ thuộc về gã.

Điếu thuốc tắt lửa, trăng sáng biến mất theo mây đen.

======================

Plot ban đầu là shortfic nhưng lười nên gộp lại hết, hiểu đại khái là hai người từng là trúc mã sau đó chia xa nhau, Manjiro vẫn luôn tìm kiếm Takemichi còn em thì quên mất gã là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro