3. Khóc

-Nhìn gì mà nhìn, bộ chưa thấy boy đẹp bao giờ à?

Tên trắng buốt kia nhăn mày, định đến đấm cậu một cái lại bị một tên to con tóc vàng chặn lại, xách lên vai, không cho tên đó giãy giụa, Takemichi thầm cảm ơn tên tóc vàng to con kia, rồi lại nhìn một thể xung quanh.

Toàn là người mặc bang phục đen, tóc tai hoa màu đủ sắc, cậu cũng ngờ ngợ nhìn lại bản thân, mái tóc đen xoăn xoăn của cậu đã bị chuyển thành màu vàng, ấy thế còn vuốt keo chổng ngược lên, hèn gì lại thấy thoáng mặt thế, Takemichi phải nhuộm lại tóc thôi, vì Mikey rất thích mái tóc đen tuyền xoăn xoăn của cậu.

-..."Anti keo vuốt tóc"

-Ai đây Mikey?.

Gã tóc bông màu cam hồng cãi cọ hồi nãy lên tiếng, Takemichi nhớ mang máng, là Smiley gì đó?, có vẻ được đặt theo biểu cảm gương mặt hắn chăng?

-Bạn tao mới quen đó, là Take.

-Ồ?, mày xui thật, bị Mikey nhắm vào.

Là Mitsuya, anh ta có vẻ là người đàng hoàng nhất, Takemichi để ý có chỗ trống cạnh anh, thong dong ngồi xuống đó mà không nói lời nào.

-Ể, bạo ghê, đám này là bất lương đó, không sợ à?

-Sao phải sợ?

Tại sao phải sợ nhỉ, trông khi Takemichi hằng ngày vẫn sống chung với một tội phạm giết người không ghê tay, sống chung với nhưng gã cuồng đánh đấm, hám tiền.

-Tên này đúng là ghê đó, biết đánh đấm gì không.

-Yếu xìu.

Mikey giở giọng trẻ con lên tiếng cà khịa, Takemichi nhìn xung quanh, đoán mò từng người, nhưng đếm đi đếm lại, vẫn là thiếu đi một người.

-Kazutora đâu?.

Takemichi buột miệng quay sang hỏi Mitsuya bên cạnh, nghe xong thì mặt anh ta đơ như cây cơ, kinh ngạc không nói nên lời. Đám người xung quanh nhìn cậu cũng không kém Mitsuya, hơn thế, Mikey nhóc ta hùng hổ lao tới tóm lấy vai cậu lắc điên lắc cuồng. Gặn hỏi.

-Mày quen Kazutora?!

-Ức..., chóng mặt quá!

Takemichi điên tiết giật lấy cổ áo Mikey kéo gần lại mặt mình, cau mày quát.

-Mẹ thằng thần kinh, chóng mặt đó biết không, muốn chết à?!

Mikey đơ người, sốc trước hành động Takemichi đang làm, chợt thâm tâm rung lên không biết lý do.

-...

Mikey túm cổ cậu lên, ra sức bóp lại, trợn mắt lên hung dữ.

-Mày, muốn chết thế nào?.

-Chậc, chết con khỉ!

Takemichi ghét bỏ tặc lưỡi, nhắm chúng cái dao gọt trái cây trên bàn. Ngoài Mikey của cậu ra, không ai được đụng vào Takemichi này, dù là cọng tóc. Nâng gối, đá thẳng vào hạ bộ của nhóc Mikey, nhóc ta ăn đau ngã rạp xuống đất ôm lấy hạ bộ, khóc tức tưởi. Chợp lấy cơ hội, Takemichi cằm con dao kia lên, lại túm cổ Mikey, chỉa con dao vào cổ nhóc Mikey.

Cả căn phòng lặng thinh, không khí chùng xuống biết bao nhiêu, vẻ mặt ai nấy đều cau lại. Chỉ có Takemichi thong dong chỉa dao và cổ Mikey.

-Cử động là chết.

-... Take, tao đùa thôi mà..., đừng có chỉa dao vào tao nữa, đùa thôi.

Mikey ngập ngừng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Takemichi, cơ thể hơi run nhẹ. Takemichi cười một cái rồi thả Mikey ra. Mikey từ trước giờ không sợ những chuyện như này, thế nhưng nhìn vào điệu bộ của Takemichi, nhóc ta biết, bản thân sẽ chết nếu dám làm trái ý cậu.

-Giỡn thôi, đừng căng.

-Take à, giỡn lố rồi, tao sợ chết khiếp!

Takemichi bày ra mặt "Không tin". Mikey của cậu, dù có bị chỉa súng vào người cũng không thay đổi biểu cảm, không run, phải nói là, Mikey chẳng sợ gì cả, ngầu đét ngầu đe.

-Lần đầu ra mắt mà gây ấn tượng khiếp.

Cái đầu đen lắc qua lại, cười cười. Baji nhỉ?, hắn đi đến túm lấy tay nắm con dao của cậu, đấm một phát vào giữa mặt khiến mũi cậu bật máu.

-Tại sao mày biết Kazutora?!

-Hu..., đau quá à, sao mày dám đánh tao, tao sẽ méc Mikey, cho nó giết mày, huhu...!

Mọi người xung quanh nghe được thì bật cười, có người tiến lại vỗ cái bốp vào lưng cậu, Smiley.

-Mikey không cứu nổi đâu, nếu cứu thì sẽ bị Baji niệm kinh cho đến khi sám hối thì thôi.

Ai thèm cầu cứu tên trẻ con kia, là Mikey, là Manjiro đẹp trai của cậu, pho tượng đẹp trai của cậu, người cậu yêu cơ, Mikey của cậu mà biết, chắc chắn sẽ cho tên tóc đen này thành thịt băm!. Takemichi nhíu mày nhìn Smiley rồi nhìn Mikey đang làm mặt ngu huýt sáo đánh trống lảng dưới sàn, thở dài rồi nói.

-Kazutora được kể qua một người bạn vừa ra tù của tao!.

-Ồ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro