Chương 1
Chương 1 — Gặp Nhau Dưới Mái Hiên Trắng
Cổng trường quốc tế Sài Viên vào buổi sáng luôn tràn ngập ánh nắng và mùi hoa sứ. Những chiếc xe sang lần lượt đỗ trước sảnh, đưa từng học sinh bước xuống trong sự phô trương vừa đủ để người ngoài biết đây là nơi con cháu các gia đình “có số”.
Giữa khung cảnh đó, chỉ có Khương Hoàn Mỹ chỉ nhẹ nhàng bước xuống từ chiếc xe bảy chỗ quen thuộc của gia đình—không quá phô trương, nhưng vẫn đủ để nhận ra cô thuộc kiểu gia đình sống ổn định và có điều kiện.
Hoàn Mỹ chỉnh lại tay áo sơ mi, thắt lại chiếc cà vạt xanh đồng phục. Cô mang khí chất của người luôn biết mình phải làm gì: nghiêm túc, gọn gàng, ánh mắt trầm ổn.
Cô hoàn toàn không ngờ hôm nay sẽ là ngày thay đổi cuộc sống của mình.
Ngay khi cô bước vào sảnh chính, tiếng xì xào nhẹ vang lên:
— Hình như tiểu thư Lê đến rồi…
— Lâu lắm mới thấy Ánh Nhật đi học đúng giờ nha…
Hoàn Mỹ ngước mắt. Ở cuối hành lang, một cô gái đang bước đến—bước chân chậm rãi, tự tin, như thể cả không gian đều nhường lối cho cô.
Lê Ánh Nhật.
Cái tên gắn với gia tộc Lê nổi tiếng trong giới bất động sản và tài chính.
Ánh Nhật có mái tóc dài ngang vai được uốn nhẹ, ánh nắng trượt qua làm lộ sắc nâu mật ong mềm mại. Đồng phục cô mặc chẳng hề đúng chuẩn: áo khoác hờ, cà vạt chỉ cột lỏng, ngực áo cài hờ hững tạo cảm giác tùy ý nhưng lại sang đến lạ.
Cô giống như kiểu nhân vật mà người ta không thể không nhìn, dù chỉ một lần.
Hoàn Mỹ chỉ định lướt qua, vì biết người như Lê Ánh Nhật chắc chắn cách một trời chiều với mình.
Nhưng Ánh Nhật dừng lại ngay trước mặt cô.
— Khương Hoàn Mỹ? — giọng cô ấy vang lên tự nhiên nhưng lại rất rõ ràng.
Hoàn Mỹ hơi bất ngờ.
— Cậu biết mình?
— Khó mà không biết. Bảng tin trường treo danh sách học sinh mới mà. Nghe họ khen cậu nhiều lắm.
Ánh Nhật cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô trong một khoảng cách gần đáng sợ.
— Thật ra… tôi muốn xem thử người mà họ tán thưởng có đẹp như lời đồn không.
Tim Hoàn Mỹ đập một nhịp mạnh.
— K-Không phải như cậu nghĩ đâu, tôi chỉ là…
— Không cần khiêm tốn vậy đâu. — Ánh Nhật cười, nụ cười cong cong không dấu được vẻ tinh nghịch. — Tôi thấy cũng đẹp. Đẹp kiểu… ấm áp.
Câu nói ấy khiến vành tai Hoàn Mỹ nóng lên rõ rệt.
Một nhóm bạn của Ánh Nhật gọi cô từ xa:
— Ánh Nhật! Mau lên, trễ họp lớp rồi!
Ánh Nhật quay đầu, đáp lại qua loa, nhưng trước khi rời đi, cô khẽ nghiêng người về phía Hoàn Mỹ, giọng hạ thấp:
— Hôm nay cậu ngồi cạnh tôi trong tiết Sinh nhé. Tôi đã đổi chỗ với người ta rồi.
— Huh? Sao cậu phải đổi?
— Vì muốn ngồi cạnh cậu thôi.
Hoàn Mỹ đứng đó, tim như bị ai bóp nhẹ.
Trong giây phút ấy, cô biết rằng…
Sự bình yên trong cuộc sống của mình sắp thay đổi hoàn toàn bởi một người tên là Lê Ánh Nhật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro