Chương 3: Thanh đao

Vết thương của Aoko quả nhiên không nghiêm trọng, nhưng thể lực không tốt, vẫn phải nằm hơn một tháng, từ đó Kaito ít gọi Shiho đi cùng, giống như Kudo phủ chưa từng có cô.

Nghe nói một số sát thủ khi đi làm nhiệm vụ muốn Shiho cùng phối hợp, chủ động nói với Kaito Kudo, mặt chàng lạnh lùng: "Kudo phủ không có những hộ vệ không thể bảo vệ chủ, càng không có những hộ vệ phải nhờ người khác che chắn". Chàng vứt bỏ cô như vậy, thậm chí còn không nói một tiếng.

Chàng là chủ, cô là tớ. Từ cái đêm chàng cứu cô, cô đã trao tính mạng cho chàng, chàng cũng chỉ coi như nắm trong tay một tính mạng, một thứ thuộc về mình, cần thì dùng, không cần thì vứt, không hề nghĩ đó là một trái tim chân thật độc nhất trên đời.

Tháng chín là mùa chim nhạn, vương thất tổ chức đi săn. Aoko cuối cùng đã bình phục hẳn, Kaito sợ cô ở lâu trong phủ buồn chán, đưa cô đi chơi cho khuây khỏa. Có lẽ là giờ xuất hành không tốt, ngay chuyến xuất phủ đầu tiên đã xảy ra chuyện. Tuy nhiên chuyện chẳng có gì lạ, chỉ trách Kaito sơ suất, có tài không nên lộ ra, tài nữ cũng không nên lộ diện, huống hồ Aoko lại đa tài như vậy.

Trong buổi đi săn, con báo gấm bé tí của Cảnh hầu vương Shinichi không may bị trúng mũi tên vu vơ nào đó, đúng lúc gặp Aoko đang lạc đường bắt gặp, cứu chữa, xem ra chỉ là người tốt việc tốt, nhưng ngày hôm sau, con báo gấm với chi trước băng bó cẩn thận được một người trong cung ôm đến Kudo phủ.

Phụ thân của Cảnh hầu vương là Thanh hầu Yusaku Kudo nhờ một con báo gấm mà nên duyên với mẫu thân Cảnh hầu là Hạ Mạt phu nhân Yukiko, đó là mối lương duyên đẹp đẽ truyền khắp Đông quốc, con báo gấm nhỏ xinh bên cạnh Shinichi Kudo là cháu của con báo gấm năm xưa, đưa nó đến Kudo phủ, ý tứ của Shinichi Kudo thế nào, khỏi nói ai cũng rõ. Nói đơn giản nghĩa là Cảnh hầu vương thích Aoko Miyano, ngầm ý bảo Kaito đưa mỹ nhân đó vào cung.

Đang đêm, Shiho nhận được mật thư của Kaito, đó là lần đầu tiên trong ba tháng liền, thanh kiếm dài treo trên tường đã lâu không thấm máu, phần nào mất đi sát khí. Sắc mặt dửng dưng, ánh mắt đột nhiên sinh động, lóng lánh như thủy tinh. Bức thư run run trên tay, mãi mới mở được ra. Ánh nến chiếu sáng mực đen giấy trắng, Shiho bình thường lạnh lùng, khó xúc động, khuôn mặt nhuận hồng đột nhiên không còn sắc máu, tia sáng long lanh trong mắt tắt ngấm, tay bám góc bàn lảo đảo, rất lâu sau mới bật cười một tiếng, trong đôi mắt đen in một hàng chữ rồng bay phượng múa, thanh thoát mà cứng cáp: "Thay Aoko vào cung".

Cô cầm bức thư rất lâu, rồi đưa nó lại gần ngọn nến, lưỡi lửa liếm một cái, nháy mắt biến thành tro.

Đêm đó trăng hiện ra trên nền trời sao mờ như bụi. Thanh Ảnh cư của Kaito lại một lần nữa đón thích khách, chủ nhân Kaito Kudo không hổ danh là đại thần bị ám sát nhiều nhất đương triều, điều đó cho thấy chức đình úy quả thật nguy hiểm. Ánh trăng nhảy múa trên tán cây ngô đồng, lá xào xạc ngân nga như hát. Kaito lặng lẽ đứng bên án thư, trong tay vẫn cầm nghiên mực, nến bị gió quạt tắt, từ lõi vừa tắt bốc ra làn khói xanh, đao của Shiho kề sát cổ chàng.

Chàng ngẩng đầu nhìn cô: "Không ngờ, đao của em lại có ngày kề vào cổ ta".

Cô cười: "Đến ta cũng không ngờ".

Gió đập cánh cửa lách cách, cô khẽ nghiêng đầu, thần sắc trở nên u ám: "Chàng không sợ bởi vì chàng biết ta sẽ không giết chàng, chàng không tin ta sẽ giết chàng phải không?".

Chàng không nói, chỉ nhìn cô.

Người cô áp lại gần, cơ hồ đầu sắp đặt lên vai chàng, nếu không kể thanh đoản đao kề vào cổ chàng vẫn không một chút lỏng tay thì đó chính là tư thế tình tự âu yếm. Giọng cô nhẹ nhàng: "Ta cũng không tin".

Giọng dịu dàng nhưng lời lẽ hung mãnh, trong chớp mắt cô đã ấn thanh đao vào tay Kaito, cô nắm bàn tay chàng đang cầm chuôi đao, trở mũi hướng thẳng vào ngực mình. Mũi đao nhọn dừng lại trên ngực, máu tươi men theo năm ngón tay nắm chuôi đao của Kaito tụ thành một dòng đỏ, chàng cau mày, trầm giọng phẫn nộ: "Em điên rồi".

Cô nhìn chàng dường như không hiểu, một lát sau như tỉnh ngộ: "Ta không điên, ta rất tỉnh, chàng xem, ta vẫn biết đây không phải là nhát đâm chí mạng".

Giọng cô thanh nhẹ ôn tồn, vang trong đêm: "Kaito, ta không thể giết chàng. Chàng đã cứu ta, cứu cả nhà chúng ta, đại ân như vậy ta không dám quên, vì chàng chuyện gì ta cũng dám làm là để báo ơn, báo ơn cứu mạng, ơn nuôi dưỡng, nhưng chàng để ta làm chuyện đó, để ta thay Aoko vào cung lấy thúc phụ chàng, chỉ bởi chàng không thể xa em ấy".

Cô dừng lại, nụ cười trên môi trong sáng như hồi mười lăm tuổi, nhưng chỉ trong chớp mắt nụ cười đó lan qua mắt, miên man như ngàn sợi tơ, không biết thật tâm hay giả ý, cô nhìn Kaito Kudo, chầm chậm nhắm mắt, tay nắm bàn tay cầm đao của chàng nhằm vào ngực mình: "Giết ta đi, ta sẽ được tự do".

Ánh trăng lốm đốm trên tán lá ngô đồng, cô muốn hủy hoại bản thân, tay chàng cũng nắm chặt mũi đao, máu trên năm ngón tay tụ thành dòng nhỏ xuống, giọng chàng vang lên tai cô: "Ta không cần mạng của em. Thay Aoko vào cung, em giúp ta làm nốt một việc cuối cùng, sau đó em tự do".

Hai mắt cô đột nhiên mở ra, kinh ngạc nhìn thẳng vào đôi mắt mông lung của chàng, cuối cùng nhòe ướt.

Tính cô vốn không nhẫn nại, nhẫn nhịn lâu như vậy, chỉ là bởi vì có lý do không thể đau lòng. Một người như thế khóc cũng phải nén, không bật thành tiếng, chỉ có nước mắt lặng lẽ tuôn. Đoản đao rơi xuống đất "cạch" một tiếng, cô nhìn vũng máu nhỏ trên nền đất, khó nhọc ngẩng đầu: 

"Kaito, có phải chàng cho rằng sát thủ là kẻ không tim không phổi?".

Chàng im lặng.

Cô từ từ sụp xuống đất, như người kiệt sức, uy phong ngày xưa và vẻ dữ dằn nhất thời hoàn toàn tiêu tan, toàn thân co rúm, run rẩy như một đứa trẻ: "Sao có thể không có tim, ta đã để nó ở chỗ chàng rồi, nhưng Kaito, chàng để nó ở đâu?". Lại như hỏi chính mình, "... vứt nó ở đâu?".

Người chàng khẽ run. Lát sau, đưa bàn tay không bị thương cho cô: "Hãy đứng lên đã".

Cô ngây người, mặt lấm lem nước mắt, nhìn chàng nhưng không khóc, hơi cau mày: "Ta vẫn muốn hỏi một câu, bao năm nay, ta là gì trong lòng chàng?".

Lát sau, chàng chậm rãi đáp: "Sherry, trước nay em làm rất tốt, là thanh đao tốt nhất của Kudo gia".

Cô từ từ ngẩng đầu, từ từ đứng lên, sự yếu đuối vừa rồi đã tiêu tan vô hình vô ảnh, hình như sự bi lụy vừa rồi chỉ là ảo giác. Giơ ống tay áo lau nước mắt, xong xuôi lại là một Shiho băng lạnh như xưa. Cô nhìn chàng, như đã quen chàng cả một cuộc đời, lại như chưa bao giờ quen, mắt hé ánh cười lạnh nhạt: "Ta sẽ làm cho chàng nốt việc cuối cùng, sau đó ta không nợ chàng gì nữa".

Cô sải bước qua cửa phòng, đến bậc cửa hơi dừng lại: "Kaito, nếu có ngày chàng không yêu Aoko nữa, xin hãy đối xử tốt với nó, đừng như đối với ta, nó không giống ta, không phải là sát thủ".

Từ đó có thể thấy, lòng tin nên thận trọng, không thể tùy tiện đặt lung tung, giống như Shiho mù quáng tin rằng mình là người đặc biệt nhất của Kaito, bởi vì mình là sát thủ tốt nhất của Kudo gia.

Tự cô đã đánh giá mình quá cao, đánh giá Kaito Kudo quá thấp. Điều bất hạnh là từ năm mười một tuổi đến năm hai mươi tuổi, chẵn mười năm cô mới hiểu đạo lý đó. Nhưng may mắn là cuối cùng cô đã hiểu ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro