Chương 3

Về chuyện này, Tô Mộ Vũ luôn cảm thấy mắc nợ y .
Đêm đầu tiên của họ diễn ra trên đường trốn chạy khỏi một cuộc truy sát, sự phân hóa đột ngột của Tô Xương Hà đã phá vỡ kế hoạch ban đầu. Tô Mộ Vũ, với bản năng Càn Nguyên không thể kiềm chế, đưa người đến một ngôi miếu đổ nát để ẩn náu. Hắn nhặt một ít cỏ dại, rồi trải quần áo của mình lên trên, sau đó mới cẩn thận đặt  Khôn Trạch đang trong cơn động tình xuống.
Tô Xương Hà chưa từng trải qua sự ngứa ngáy bức bối đến nhường này. Y đã chịu đựng rất nhiều vết thương, sớm hình thành tính cách không sợ đau, không sợ chết, nhưng những nỗi đau đó còn xa mới bằng sự tra tấn của cơn ngứa ngáy vĩnh viễn như hiện tại. Dịch dâm không ngừng trào ra từ huyệt nữ dưới thân, chỉ chốc lát đã làm ướt đẫm quần áo của Tô Mộ Vũ. Tô Xương Hà cảm nhận được sự ẩm ướt nơi đó, cảm giác khoái cảm không thể ngăn lại đã lấn át sự xấu hổ của hắn, Khôn Trạch trẻ tuổi không biết chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều nằm ngoài tầm kiểm soát của ý .
Tô Mộ Vũ cũng không hiểu, chỉ có thể ôm lấy cơ thể run rẩy của Tô Xương Hà không ngừng trấn an y, “Xương Hà! Xương Hà! Ngươi bị làm sao vậy…” Tin hương Càn Nguyên tỏa ra vì sự lo lắng và bất lực của Tô Mộ Vũ lại là trí mạng đối với Tô Xương Hà.
“Thật khó chịu… Tô Mộ Vũ ta thật khó chịu,” Tô Xương Hà lần đầu tiên thừa nhận điều này, rõ ràng y đã vượt qua biết bao lưỡi kiếm sắc bén, nhưng tất cả đều không thấm vào đâu so với cảm giác bị tin hương của Tô Mộ Vũ bao phủ lúc này, nó như khắc sâu vào tận xương tủy.
“Cứu ta… Mộ Vũ… Giết ta đi…” Y không thể chịu đựng được, hốc mắt vốn đã cạn nước lại rơi xuống một giọt nước mắt bất lực, những ngón tay mảnh khảnh run rẩy nắm chặt vạt áo trước của Tô Mộ Vũ, “Cầu xin ngươi, giết ta…”
Làm sao Tô Mộ Vũ có thể nghe lời mê sảng của y, nhìn thấy người trong lòng rơi lệ, chính hắn cũng không kìm được đỏ hoe mắt. Dù trong tay có bao nhiêu mạng người, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, không nghĩ ra được bất cứ biện pháp nào, chỉ có thể bất lực ôm chặt đối phương.
Mãi đến khi Tô Mộ Vũ ngửi thấy một chút hương hoa quế, rồi sau đó là mùi rượu nồng hơn. Là một Càn Nguyên đã được học một số kiến thức sinh lý cơ bản trước khi phân hóa, hắn bỗng tỉnh ngộ hiểu ra Tô Xương Hà không phải bị trúng độc, mà là đang phân hóa. Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tô Xương Hà, gần như là may mắn, “Không sao đâu Xương Hà, không sao cả.”
Tô Xương Hà trong cơn khoái cảm nghẹt thở bị Tô Mộ Vũ đánh thức, y  nghe Tô Mộ Vũ nói chuyện có chút mơ hồ.
“Không phải độc, ngươi chỉ là đang phân hóa thành Khôn Trạch.”
Phân hóa… Khôn Trạch.
Dù Tô Xương Hà có thiếu thốn kiến thức về sự phân hóa, y vẫn có thể hiểu được tình hình hiện tại. Điều mà y vốn tưởng là độc dược chí mạng, không ngờ lại là sự trưởng thành đến muộn.
Y lập tức thả lỏng và an tâm nép vào lòng Tô Mộ Vũ.
Tô Xương Hà biết, hay nói đúng hơn là cam chịu, rằng người trước mắt sẽ là Càn Nguyên của mình.
Điều này Tô Mộ Vũ đương nhiên cũng rõ ràng trong lòng, mặc dù tình huống hiện tại hoàn toàn trái ngược với mong muốn của hắn.
Bên trong miếu quá trống trải, gió lạnh cuốn lá khô và bụi bẩn trên mặt đất bay vào qua cửa sổ rách rưới, phát ra tiếng sàn sạt.
Nơi này quá khắc nghiệt, quá lạnh lẽo.
Khuôn mặt Tô Mộ Vũ đang trong cơn động tình nổi lên những gợn sóng . Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn nhất định sẽ không để Tô Xương Hà phải chịu thiệt thòi như vậy.
Gió lạnh lọt vào mang theo tin hương. Tô Mộ Vũ sợ Tô Xương Hà bị lạnh nên không cởi quần áo y . Chiếc áo vải thô cũ kỹ lỏng lẻo treo trên cơ thể nóng bừng của Tô Xương Hà. Tô Mộ Vũ vốn mặt mỏng, chỉ liếc mắt một cái đã thấy nóng mặt, cơ thể cứng đờ không biết nên bắt đầu từ đâu. Tô Xương Hà từ nhỏ đã gầy gò, lại sinh thêm một âm huyệt so với người thường. Cửa huyệt này cũng hẹp nhỏ, thịt non trắng nõn được tin hương hun đúc thành màu hồng nhạt, đang co rút và tiết ra từng đợt dịch trong suốt.
Tô Xương Hà bị Tô Mộ Vũ nhìn chằm chằm đến có chút khó chịu, theo bản năng khép chân lại, nhưng lại bị người đang chen ở giữa hai chân mạnh mẽ tách ra. Lý trí sót lại sắp bị tin hương giao thoa trong không khí nuốt chửng, y thực sự không thể nhịn được nữa, “Tô Mộ Vũ! Ngẩn ra cái gì chứ…” Nói rồi liền muốn cởi quần áo Tô Mộ Vũ, “Cái đầu gỗ nhỏ… Nhanh lên, đừng có rề rà.”
Tô Mộ Vũ đè lại cổ tay làm càn của Tô Xương Hà, hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng nõn của người dưới thân, gọi “Xương Hà” hết lần này đến lần khác, mang theo sự kiên định và ngượng ngùng của một thiếu niên.
Thiếu thành chủ từ nhỏ được giáo dục theo khí khái công tử thế gia nào hiểu được chuyện mây mưa hoan ái. Sự chậm chạp chỉ có sấm vang mà không có mưa này sắp làm Tô Xương Hà phát điên. Hắn không ngây thơ như Tô Mộ Vũ, dù chưa từng trải qua nhưng vẫn có chút hiểu biết về chuyện này.
Ít nhất, Tô Xương Hà biết nên vào chỗ nào.
Y lật tay kéo ngón tay Tô Mộ Vũ, vòng qua dương vật phấn trắng xinh đẹp và thăm dò vào giữa hai chân.
Khoảnh khắc ngón tay chạm vào bức thịt, đường đi lại bài tiết thêm chút dâm dịch làm ướt lòng bàn tay đang quấn vào nhau của họ. Khóe mắt Tô Xương Hà ửng đỏ lại càng thêm tươi đẹp, “Tô Mộ Vũ, ngươi đi vào chỗ này.” y đã tìm được lối đi cho Tô Mộ Vũ, tự nhiên cũng buông gánh nặng không làm nữa.
Đến nước này, dù Tô Mộ Vũ có vụng về đến đâu trong chuyện này cũng nên hiểu ra. Bàn tay thử thăm dò xoa lên hai cánh môi âm hộ, bức huyệt của Khôn Trạch đang trong trạng thái động dục ẩm ướt mềm mại. Tô Mộ Vũ vạch môi ngoài ra, cẩn thận thăm dò một ngón tay vào.Cảm giác căng trướng xa lạ khiến Tô Xương Hà theo bản năng run rẩy rúc vào lòng Tô Mộ Vũ, nhưng lại sợ làm  Càn Nguyên tinh tế và nhạy cảm kia lo sợ nên trấn an mở lời, “Không sao… Ngươi tiếp tục đi.”
Tô Mộ Vũ cảm thấy y trông không giống “không sao” chút nào.
Âm huyệt trong tay nhạy cảm đến muốn mạng, chỉ mới một đốt ngón tay đã lũ lụt. Tô Mộ Vũ đành phải từ từ cong các đốt ngón tay để thử nới rộng vách trong chật hẹp. Lòng bàn tay cọ qua điểm mẫn cảm khiến Tô Xương Hà bật ra một tiếng rên rỉ yếu ớt. Tô Mộ Vũ nhân cơ hội này lại thăm dò vào trong hai ngón tay.
Lần này Tô Xương Hà thật sự kêu lên thành tiếng. Trong mắt y mờ mịt hơi sương, ngẩng mặt dùng chóp mũi cọ vào khuôn mặt Tô Mộ Vũ, giống như một con thú nhỏ hoang mang. Tô Mộ Vũ cúi đầu hôn y, động tác dưới tay cũng không ngừng. Chất lỏng bên trong chầm chậm rút ra rồi thọc vào, bên ngoài nhẹ nhàng vê lấy âm vật  đang bị bao bọc. Hắn quanh năm dùng kiếm, giữa lòng bàn tay bao phủ một lớp chai mỏng, kích thích Tô Xương Hà lại một lần nữa phun trào dịch.
Môi răng vừa tách ra, Tô Mộ Vũ lại có chút lo lắng rút ngón tay ướt át ra, “Xương Hà, chảy nhiều nước như vậy không sao chứ?” Hắn luôn bận tâm quá nhiều, ngay cả khi cơ thể dưới thân cứng đến phát đau cũng phải lo lắng cho cơ thể Tô Xương Hà.
Hiển nhiên Tô Xương Hà không có định lực này.
Sự lo lắng trong mắt Càn Nguyên hóa thành tin hương càng thêm mãnh liệt, ép y gần như nghẹt thở. Cảm giác thỏa mãn do cao trào mang lại dần tan biến, theo đó là sự hư vô cực độ. Hơi thở của Tô Mộ Vũ bao bọc lấy y, y muốn nhiều hơn nữa.
Muốn được tiến vào, được lấp đầy, kết hợp mà không để lại một kẽ hở nào.
Tô Xương Hà một tay bám vào vai Tô Mộ Vũ, một tay sờ soạng dương vật của hắn, dường như bị tin hương hun choáng váng, vừa nắm lấy đã muốn ngồi xuống. Điều đó khiến Tô Mộ Vũ giật mình, vội vàng ôm eo Tô Xương Hà nhấc người lên.
Lần này hắn không dám hỏi nữa.
Dương vật to thô và dữ tợn đối diện với huyệt khẩu hẹp nhỏ, Tô Mộ Vũ không khỏi căng thẳng, sợ không cẩn thận liền đâm hỏng cái huyệt nhỏ non nớt kia.
Cả hai đều là lần đầu trải qua phong nguyệt, vật thịt cứng rắn thẳng tắp cắm vào âm đạo, cái thô to căng huyệt khẩu trắng bệch, cả hai bên đều đau đến thấm mồ hôi. Tô Mộ Vũ bị vách trong chật chội kẹp chặt đến không thể động đậy, còn Tô Xương Hà chịu không nổi khoái cảm quá lớn, hai chân bó chặt eo Tô Mộ Vũ không ngừng run rẩy.
Thế là họ trao nhau một nụ hôn triền miên.
Trong bầu không khí kiều diễm, Tô Mộ Vũ nghe thấy giọng Tô Xương Hà gần như nũng nịu, y bảo hắn động một chút đi. Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng buông người trong lòng ra, cúi người thâm nhập vào bên trong. Tiếng va chạm thanh thúy lẫn tiếng nước dập dìu vang vọng trong ngôi miếu trống trải. Tô Xương Hà bị làm đến mức không phát ra tiếng được, chỉ có thể rên rỉ khẽ từ giữa đôi môi.
Tô Mộ Vũ nhìn thấy đôi mắt Tô Xương Hà thất thần, lần đầu tiên cảm thấy lý trí của mình sắp tan biến. Nước do âm huyệt phun ra từng đợt tưới lên dương vật, khiến hắn sảng khoái đến mức chỉ muốn tiến vào sâu hơn. Khi bị chạm mạnh vào cung khẩu, Tô Xương Hà đột nhiên bắt đầu giãy giụa.
Càn Nguyên đang chìm đắm trong tình sự chợt tỉnh táo, một lần nữa bế ý lên, dừng lại dỗ dành ý .
“Đừng sợ Xương Hà, ta không vào trong .” Tô Mộ Vũ hôn lên những giọt nước mắt sinh lý đang rơi trên mặt y .
Chuyện hôm nay vốn đã là qua loa thiếu sót, hắn không muốn, cũng không thể lấy đi mọi thứ của Tô Xương Hà ngay tại nơi này.
Nghe Tô Mộ Vũ nói vậy, Tô Xương Hà vốn đang giãy giụa lại không vui, nhưng hiện tại toàn thân y không còn chút sức lực nào, khó chịu chỉ có thể cắn mạnh vào vai Tô Mộ Vũ.
Y lại chất vấn Tô Mộ Vũ về nguyên nhân.
Tô Mộ Vũ biết tính khí của y, nhưng không giải thích.
Dương vật trong cơ thể lại bắt đầu rút ra thọc vào. Tô Xương Hà không còn sức lực để quấn lấy Tô Mộ Vũ đòi câu trả lời. Trong cơn cao trào hết lần này đến lần khác, y gần như sụp đổ, huyệt thịt co rút mà siết chặt, mất kiểm soát tuôn ra nước không ngừng.
Tô Mộ Vũ vén những sợi tóc dính ở sau gáy Tô Xương Hà lên, hàm răng tiến đến nghiền mài trên lớp da thịt sưng phồng ở đó . Hắn không tiến vào khoang sinh sản, khi cắn hoàn toàn vào tuyến thể, tất cả đều phóng thích trong đường đạo.
Trước khi hoàn toàn hôn mê, Tô Xương Hà lờ mờ nghe thấy câu trả lời của Tô Mộ Vũ.
Hắn nói, “Xương Hà, ngươi rất trân quý.” Xong việc, Tô Mộ Vũ kiểm tra cơ thể người kia một lượt rồi mới an tâm nằm xuống.
Tô Xương Hà ngủ không yên, Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng y để trấn an. Dưới lớp da thịt tinh tế là một bộ khung xương gầy gò, hắn vuốt ve từ trên xuống dưới, không khỏi có chút thất thần.
Họ còn trẻ, đúng là ở tuổi đang lớn . Tô Xương Hà lại gầy gò hơn so với bạn bè đồng trang lứa, nhưng bản thân Tô Xương Hà lại không hề yếu ớt liễu rủ đón gió, thậm chí có thể nói là phóng túng không kiêng nể. Tô Mộ Vũ thường xuyên đau lòng nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Hồi nhỏ, phụ thân hắn luôn dạy dỗ hắn rằng, là một Càn Nguyên, phải đối xử với Khôn Trạch của mình như báu vật, che chở mọi cách.
Tô Mộ Vũ luôn khắc ghi điều đó trong lòng.
Cho đến khi gặp Tô Xương Hà, hắn mới phát hiện lời phụ thân nói có một ý nghĩa khác.
Tô Mộ Vũ đã giữ vững điều đó từ rất sớm, ngay từ khi hắn vẫn còn là Trác Nguyệt An – dù có phải là Khôn Trạch hay không, đối xử với Xương Hà cũng cần phải trân trọng và trân trọng hơn nữa.
Bên ngoài phòng không biết từ lúc nào đã đổi thời tiết, mưa phùn lất phất lượn lờ rơi xuống mái hiên.
Đôi khi Tô Mộ Vũ cũng cảm thấy hoảng sợ, dường như mọi niềm vui và nỗi buồn trong đời hắn đều có liên quan đến mưa.
04
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, giờ đây, đối với dáng vẻ bỏ đi không quay đầu lại của Tô Xương Hà, Tô Mộ Vũ rốt cuộc không thể sinh ra bất kỳ sự trách cứ nào.
Nghe đồn Trì Tán Quỷ của Ám Hà giỏi dùng kiếm ,  giỏi giết chóc, nhưng kỳ thực, điều Tô Mộ Vũ giỏi nhất chính là thỏa hiệp với Tô Xương Hà.
Hắn thấy sâu sắc sự bất lực của mình, nhấc chân đuổi kịp bước chân của Tô Xương Hà.
Hắn biết y kiệt ngạo, xấu xa, biết y dã tâm bừng bừng.
Tô Mộ Vũ biết rõ tất cả nhưng vẫn dung túng, “Ngươi nói ta ngốc, nhưng kỳ thực ngươi cũng rất ngốc .”
Tô Xương Hà yêu tiền tài, yêu mạo hiểm, ôm trong lòng dã tâm không kiêng nể mà đi phiêu bạt giang hồ . Tô Mộ Vũ đều vui vẻ chịu đựng mọi điều này. Nếu y nảy sinh ý đồ tính toán, hắn sẽ nghĩ cách giải quyết hậu quả cho y ; nếu y  tham lam liều lĩnh, hắn sẽ che chở và tăng thêm sự  kiềm chế cho y . Hắn chưa bao giờ cảm thấy Tô Xương Hà ti tiện, nhìn thấy y rung đầu lắc não bày ra ý đồ xấu, Tô Mộ Vũ chỉ thấy y  đáng yêu.
Mỗi người đều gọi Tống Tang Sư của Ám Hà là kẻ táng tận thiên lương, bất chấp tình nghĩa, bất chấp hậu quả, chỉ có Tô Mộ Vũ cho rằng những thành kiến đó quá hà khắc đối với Xương Hà.
Nếu Tô Xương Hà thực sự sai, thì đó cũng là do Tô Mộ Vũ hắn thất chi bất công .
Cho nên, hắn nói, hãy để ta trở thành ràng buộc của ngươi.
“Ta thích ngươi.” Tô Mộ Vũ đuổi kịp Tô Xương Hà, ôm người vào lòng.
“Xin lỗi Xương Hà, là ta quá mức nhát gan chất phác nên vẫn luôn chưa thực sự hứa hẹn với ngươi.”
Tô Xương Hà hiển nhiên đã ngây người ra, y nói ra những lời kích thích đêm nay  thực ra không nghĩ tới có thể đổi lại lời bộc bạch của tên  đầu gỗ này. Kết quả tốt hơn mong đợi gấp trăm lần, Tô Xương Hà nắm lấy cơ hội hỏi ra vấn đề đã làm y rối rắm bao năm, “Vậy ngươi vì sao không đánh dấu ta?”
Tô Mộ Vũ rốt cuộc da mặt mỏng, hắn cọ cọ tóc Tô Xương Hà, âm lượng nói chuyện đều hạ thấp, “Chuyện này ta sẽ nói cho ngươi sau.”
Tô Mộ Vũ buông y ra, lấy chiếc nhẫn trong tay áo ra đeo vào.
“Lời ước định năm đó vẫn còn hiệu lực, chỉ là thân phận cần phải đổi một chút.”
“Sau khi ra ngoài, ngươi kế nhiệm vị trí Đại gia trưởng, ta chỉ huy Tô gia.”
Đôi mắt Tô Xương Hà nhìn hắn lộng lẫy dưới ánh trăng, khuôn mặt da trắng môi hồng càng thêm diễm lệ. Tô Mộ Vũ cúi đầu khẽ hôn một cái lên giữa hai lông mày y , “Xương Hà, chúng ta cùng nhau.”
Giống như lời hứa khi hắn còn thiếu niên, trường sương bên nhau, không rời không bỏ.
Sau khi Ám Hà kết thúc biến động, họ cuối cùng cũng rảnh rỗi tĩnh dưỡng vài ngày ở thành Nam An.
Đến đêm, Tô Xương Hà nằm trên giường thấy chán, khoác thêm áo trong rồi chầm chậm đi về phía bậu cửa sổ.
Nam An nhiều mưa, Tô Xương Hà hiếm khi có hứng thú đẩy cửa sổ gỗ ra, gió mát ập vào mặt thổi tan vẻ kiều diễm khắp phòng.
Nếu Tô Mộ Vũ ở đây, nhất định sẽ không để y bị gió lùa như vậy. Đáng tiếc, hắn đang đi tìm đồ ăn lót bụng cho y.
Tô Xương Hà nhớ đến dáng vẻ lải nhải của Tô Mộ Vũ không khỏi bật cười chế giễu.
Buổi tối họ đã mua một chút đậu phụ rán về, nhưng chỉ sau ba bốn canh giờ đã thành đậu phụ lạnh, Tô Mộ Vũ tốn thêm chút thời gian để hâm nóng.
Tô Xương Hà chờ không kiên nhẫn, xoay người chuẩn bị mặc áo khoác ngoài đi tìm hắn.
Khi sắp chạm vào vải vóc, một tờ giấy nằm dưới móc treo quần áo đã chặn bước chân y lại.
Tô Xương Hà suy nghĩ một thoáng, chắc hẳn là rơi ra từ túi áo Tô Mộ Vũ.
Y nhặt tờ giấy lên mở ra, vài dòng chữ ít ỏi y vừa nhìn đã biết là bút tích của Tô Mộ Vũ. Tô Xương Hà cười càng thêm thoải mái.
Đó là thư hồi âm cho câu thơ mà y đã gửi chim bồ câu đến cho Tô Mộ Vũ cách đây mấy tháng.
Chỉ là khi đó Ám Hà đang rung chuyển, nghĩ rằng Tô Mộ Vũ đại khái là không có thời gian rảnh để gửi đi nên vẫn luôn giữ lại.
Giấy có chút nếp nhăn, chữ viết thanh tú:
"Minh triều, minh triều đãi minh triều,
Chỉ nguyện khanh khanh ý tiêu dao."

Mộ Vũ lưu.
--- HẾT ---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro