Chương 15: Sùng Võ Doanh

Địa lao Sùng Võ Doanh

Chân Mai tiến vào khóa cửa địa lao, sau đó liếc Bùi Tư Tịnh và thị vệ Sùng Võ Doanh đứng một bên: "Trông cho kỹ vào, nếu cơ sơ suất, đầu rơi xuống đất." Nói xong, Chân Mai rời đi

Bùi Tư Tịnh dẫn binh lính của Sùng Võ Doanh trông chừng bên ngoài địa lao. Sau khi Chân Mai rời đi, địa lao yên tĩnh lại, Triệu Viễn Châu mở mắt ra, ngẩng đầu quan sát địa lao, thấy trên trần nhà vẽ chú ấn bằng máu Chư Kiền

Triệu Viễn Chu chậm rãi nhíu mày, trầm mặc không nói.

...

Tập Yêu Ty

Trong phòng nghị sự, Trác Dực Thần nhìn mật thư trong tay, tức giận: "Bây giờ xử tử Triệu Viễn Chu sao ?"

"Là mật lệnh của thừa tướng đại nhân." Phạm Anh đại nhân nghiêm mặt

"Lý do là gì ?" Trác Dực Thần nhìn Phạm Anh đại nhân nhíu mày lo lắng.

"Thừa tướng đại nhân cho rằng Triệu Viễn Châu bất cứ lúc nào cũng có thể bị oán khí khống chế, vì sự bình yêu của bách tính thiên hạ, không thể mạo hiểm, phải xử tử ngay lập tức."

Vậy cứ để họ xử tử thôi, dù sao họ cũng không thể giết chết Triệu Viễn Chu, cùng lắm là khiến y chịu chút đau đớn."

Phạm Anh thở dài: "Đây chính là lý do ta tìm ngươi trong đêm.... Thừa tướng biết chỉ có kiếm Vân Quang của ngươi mới giết được y, đã đặc biệt phái người truyền lệnh, bảo ngươi tự tay xử tử Triệu Viễn Châu" Trác Dực Thần cắn răng không nói

"Tiểu Trác, đại cục quan trọng...."

"Chính vì đại cục quan trọng, mới không nên giết Triệu Viễn Châu .... Nhưng ít nhất lúc này chưa thể giết."

Phạm Anh nhìn chăm chú Trác Dực Thần: "Trác thống lĩnh, chẳng phải ngươi luôn muốn giết Triệu Viễn Châu để báo thù cho phụ thân và huynh trưởng sao ?"

Trác Dực Thần giật mình, rất nhanh nghiêm túc nói: "Triệu Viễn Châu giết cha và huynh ta là do bị oán khí khống chế, thủ phạm thực sự là luồng oán khí đang bùng phát giữ trời đất, còn Triệu Viễn Châu chỉ là "lưỡi dao" mà thôi.... Mấy năm qua, y cũng một lòng sám hối, luôn trừng phạt bản thân. Những ngày qua cùng y trải qua nguy hiểm, để ta nhìn thấy một mặt khác của y, y thực sự là một yêu quái có tình có nghĩa...."

"Không nghĩ sẽ có một ngày có thể nghe được tiểu Trác nói ra bốn chữ "có tình có nghĩa" với Triệu Viễn Châu ...." Phạm Anh đại nhân nhìn chàng

Đôi mắt Trác Dực Thần hơi động đậy

Phạm Anh: "Vậy nên ngươi không muốn giết y nữa sao ?"

"Một thanh đao, là thiên hay ác, đều tùy thuộc vào người cầm đao. Bây giờ hai giới bất ổn, Đại hoang lâm nguy, phải phục hồi lệnh bài Bạch Trạch bị hỏng, chúng ta cần sự giúp đỡ của Triệu Viễn Châu ...."

Phạm Anh: "Lệnh bài Bạch Trạch bị hỏng ?

Trác Dực Thần ngậm miệng trầm mặc

Phạm Anh, "Vậy càng phải lập tức xử tử Triệu Viễn Châu! Nếu không sửa được lệnh bài Bạch Trạch, oán khí trên người Triệu Viễn Châu rốt cuộc không ai có thể áp chế, lúc đó, cho dù ngươi có kiếm Vân Quang cũng không giết được y ! Hèn gì thừa tướng không muốn mạo hiểm, bổn quan càng không dám mạo hiểm."

Trác Dực Thần gấp gáp: "Phạm đại nhân !"

Phạm Anh ngăn lại: "Đừng nói nữa, Đây là lệnh của thừa tướng, ngươi nhất định phải tuân theo."

Vừa dứt lời, cửa bị mở mạnh ra, Văn Tiêu đứng ngoài cửa, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, sắc mặt khó có thể tin được: "Cha, thừa tướng không nói lý, chẳng lẽ cha cũng vậy sao"

"Văn Tiêu..." Phạm Anh đại nhân nhìn nàng, ánh mắt né tránh

"Ta sẽ tìm thừa tướng để nói lý ngài ấy" Dứt lời Trác Dực Thần muốn dời đi liền bị Phạm Anh kéo lại

"Trác thống lĩnh, ngươi thật sự muốn làm vậy " Phạm Anh đại nhân tức giận, dứt lời liền rời đi.

Văn Tiêu bên cạnh, nhìn Trác Dực Thần: "Tiểu Trác,ta..." . Nói rồi nàng cũng rời đi

...

Bên ngoài địa lao, Bùi Tư Tịnh lại gần Triệu Viễn Châu, cách lớp lồng giam, giằng co đối diện với Triệu Viễn Châu.

Bùi Tư Tịnh săm soi: "Bây giờ, ngươi đã rơi vào tay Sùng Võ Doanh, chỉ sợ khó còn mạng để đi ra, ngươi định làm thế nào ?"

Triệu Viễn Châu nhìn chằm chằm Bùi Tư Tịnh: "Đây không phải là Bùi đại nhân lựa chọn sao ?". Ánh mắt hai người giao nhau, bầu không khí cực kỳ căng thẳng

Một lúc sau, thần sắc Bùi Tư Tịnh chợt thay đổi: "Đây không phải là ngươi bảo ta lựa chọn sao ?"

Triệu Viễn Chu mỉm cười: "Đa tạ Bùi đại nhân phối hợp ăn ý, chúng ta mới có thể hợp tác hoàn hảo như vậy."

Chân Mai: "Cầm chân bọn họ ở thủy trấn Tư Nam, cô có làm được không."

Người kia đi ra khỏi bóng tối, là Bùi Tư Tịnh, "Giữ chân đến bao giờ ?"

Chân Mai, "Không được sớm, cũng không được muộn, ba đến bốn ngày là được, nhưng phải đảm bảo họ có thể đến Côn Luân trước ngày mười lăm."

Bùi Tư Tịnh, "Vì sao lại là lúc đấy ?"

Chân Mai, "Cô chỉ cần làm theo, chuyện còn lại, không cần biết."

...

Bùi Tư Tịnh đi trên đường, phía sau vang lên động tĩnh, Bùi Tư Tịnh cảm nhận được Bùi Tư Tịnh đi trên đường, phía sau vang lên động tĩnh, Bùi Tư Tịnh cảm nhận được rõ ràng có người đang theo dõi mình

Bùi Tư Tịnh đề phòng, mặt không đổi sắc, cố tình rẽ vào ngõ nhỏ, nghiêng người quan sát phía sau, kết quả vừa quay đầu, Triệu Viễn Chu xuất hiện ở trước mặt nàng

"Chân Mai dùng thứ gì để giao dịch mà khiến cô đồng ý làm nội ứng ?"

Bùi Tư Tịnh rũ mắt nói: "Đệ đệ ta."

Triệu Viễn Châu kinh ngạc: "Đệ đệ cô không phải đã...."

Bùi Tư Tịnh: "Thi thể của A Hằng bị Sùng Võ Doanh mang đi, nói là đốt, nhưng ta không được tận mắt thấy. Chân Mai vừa tìm ta, nói với ta rằng A Hằng kỳ thực vẫn còn sống, bây giờ đang ở trong tay bọn họ, nếu ta muốn gặp nó, thì phải giúp họ làm việc."

"Nhưng trong lòng cô biết rõ rằng đệ đệ cô thật ra đã chết rồi...."

"Ta biết."

"Ta dùng Hỗn Độn Vô Thường để cho cô có cơ hội gặp lại đệ đệ, dù chỉ là một con rối gỗ, nhưng cũng coi như cô nợ ta mợ ân tình.... Vậy Bùi đại nhân cũng nên giúp ta làm việc gì đó chứ ?"

"Ngươi muốn ta làm gì ?"

Triệu Viễn Châu cười: "Tiếp tục giả vờ làm nội ứng của y, để ta có thể điều tra ngược lại bí mật của Sùng Võ Doanh."

"Được. Có cần nói cho Tiểu Trác đại nhân và Văn Tiêu biết không ?"

Triệu Viễn Châu suy nghĩ một lúc: "Không cần."

Bùi Tư Tịnh thắc mắc hỏi: "Ngươi không tin tưởng cả Tiểu Trác đại nhân ?"

"Ta không muốn Tiểu Trác bị cuốn vào bất kỳ nguy hiểm nào". Sắc mặt Triệu Viễn Châu hơi đau thương, nhưng rất nhanh khôi phục lại ý cười cà chớn: "Huống hồ, để tiểu Trác  và Văn Tiêu bị lừa nổi giận, mới càng làm cho kế hoạch của chúng ta chân thật, đáng tin hơn."

Bùi Tư Tịnh mặt không cảm xúc đáp lại: "Yêu quái nhà ngươi xấu xa thật đấy." Triệu Viễn Chu nhún vai

Triệu Viễn Châu vươn người, ra hiệu với Bùi Tư Tịnh: "Bùi đại nhân, nên thu lưới rồi."

Bùi Tư Tịnh xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa, đột nhiên bắn ngược tên lại, tên cực kỳ chính xác, khóa sắt theo đó mà rơi xuống

Đám thị vệ khiếp sợ, xông tới chỗ Bùi Tư Tịnh, đột nhiên

"Mộng."

Tất cả binh lính đồng loạt quỳ xuống, đi vào giấc mộng

Sau đấy, Triệu Viễn Châu ra khỏi phòng giam, nâng tay mỉm cười: "Đa tạ Bùi đại nhân, nếu không ở trong chiếc lồng sắt bồi đầy máu Chư Kiền này, ta thật không biết phải làm sao để thoát khỏi xiềng xích...."

Hành lang của địa lao tối như mực, chỉ có ánh nến trên tường thắp lên chút ánh sáng tối mờ, trên tường dán rất nhiều bùa chú chữ vàng chữ đỏ, lộ vẻ âm trầm

Trong lồng sắt hai bên địa lao giam không ít yêu thú hình người, lồng sắt dùng máu Chư Kiền vẽ chú ấn, chúng chỉ có thể không ngừng giãy dụa, kêu gào thảm thiết

Triệu Viễn Châu nhíu chặt mày, dựa vào tường cuối địa lao còn có mấy người thoạt nhìn bình thường, bọn họ mặc hắc y, màu da tối trầm không giống người sống, nhắm hai mắt không động đậy, giống như đang ngủ say

Mà sau cổ bọn họ, đều cùng cắm một cây kim

Cảnh tượng kỳ dị trước mắt khiến Bùi Tư Tịnh lạnh toát sống lưng: "Trước đây lúc ta ở Sùng Võ Doanh, có lời đồn rằng, yêu quái bị bắt về đều được đưa cho quân sư thần bí Sắc mặt Triệu Viễn Châu không tốt: "Tám năm trước, ta và Ly Luân du ngoạn nhân gian, có lần tránh mưa tại Tế Tâm Đường, tình cờ phát hiện dưới lòng đất có một địa lao, bố trí của nó giống hệt nơi này, hẳn cũng là do vị quân sư thần bí này làm ra."

"Vốn cho rằng đều là lời đồn vô căn cứ mà thôi. Không nghĩ cư nhiên là thật. Giờ thì chứng cứ đã rõ ràng, ta phải báo lên thừa tướng, không thể để Sùng Võ Doanh làm xằng làm bậy nữa !"

Triệu Viễn Châu nhìn quanh: "Đừng giả thần giả quỷ nữa, ta biết ngươi là ai, mau tháo bỏ cái mặt nạ xấu xí không chịu nổi của ngươi ra đi."

Quân sư thần bí chậm rãi bước ra: "Ồ ? Ngươi đoán ra rồi ?"

Triệu Viễn Châu: "Vụ án dịch bệnh, ngươi lấy cớ xuất hiện ở thủy trấn Tư Nam, ngươi vừa đi thì người bí ẩn đã bắt cóc tiểu Trác."

"Chỉ dựa vào điểm này ?"

"Tám năm trước, ngươi chính là đại phu phụ trách tại Tế Tâm Đường, những việc bẩn thỉu không thể cho ai biết ở địa lao bí mật bên dưới Tế Tâm Đường cũng đều do ngươi làm, đúng không ?" Ôn Tông Du sửng sốt

Quân sư thần bí rốt cuộc gỡ mặt nạ xuống, quả nhiên là gương mặt của Ôn Tông Du, so với bộ dạng hiền lành trước đây như hai người khác nhau

Hắn đối diện với hai người trước mặt: "Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi, Triệu Viễn Châu ."

"Ngươi bắt nhiều yêu quái như vậy để làm gì ?"

Ôn Tông Du thản nhiên nói: "Bắt chúng đương nhiên là để giết. Nhưng, nguyện vọng của ta không dừng ở đó, ta hy vọng một ngày nào đó có thể giết sạch yêu quái trên thế gian. Ta luôn muốn có nội đan của ngươi, không ngờ hôm nay ngươi lại tự mang tới, đúng là ông trời có mặt, bằng lòng giúp ta. Hơn nữa còn cả cơ thể dược nhân của ngươi nữa" Ôn Tông Du cười mỉa.

Triệu Viễn Châu cười một tiếng, "Một người phàm tầm thường như ngươi mà dám lấy nội lay nội đan của Chu Yếm ta, ngươi không sợ trật lưng sao...."

"Quả thực rất khó, nhưng ta nghe nói chỉ cần phong tỏa ngũ giác của yêu quái, nội đan sẽ tự động thoát ra khỏi cơ thể. Ngươi đã bị ta làm ảnh hưởng đến vị giác, khứu giác, thị giác, thính giác.... Thế nào, còn chưa nhận ra sao ?"

Bùi Tư Tịnh nhìn Triệu Viễn Châu , không thấy y có gì khác thường

Triệu Viễn Châu hơi nhíu mày, sắc mặt không tốt, biến sắc: "Thì ra là hắn...."

Bùi Tư Tịnh không hiểu: "Hắn gì chứ, là ai ?"

"Bùi Tư Tịnh, xem ra đời này của cô đã định phải bị đệ đệ lừa dối rồi...."

Lúc này, Ôn Tông Du chậm rãi đi về phía trước, đằng sau hắn, một bóng người theo đó tiến tới, là Bạch Cửu

Bùi Tư Tịnh khiếp sợ: "...Tiểu Cửu ?"

Trước mắt Bạch Cửu đột nhiên xuất hiện hai bóng người quen thuộc, là Bùi Tư Tịnh và quân sư thần bí

"Không hổ là Bùi đại nhân, cư nhiên có thể tìm đến đây phát hiện ra ta."

"Ngươi là ai ? Sao lại xuất hiện ở đây ?"

Quân sư thần bí còn chưa mở miệng, Bạch Cửu để lộ bản thân

Bùi Tư Tịnh và quân sư thần bí đồng thời dời mắt nhìn tới

Bạch Cửu đứng vững, phát hiện mình đã bị ba người yêu hóa vây quanh

Bùi Tư Tịnh khẩn trương: "Tiểu Cửu ?!"Ánh mắt quân sư thần bí nhìn chằm chằm Bạch Cửu, Bạch Cửu hít thở không thông, có chút khẩn trương

Lúc này, quân sư thần bí đột nhiên ra tay, bắn ngân châm từ trong tay ra, đâm vào huyệt vị trên cổ Bùi Tư Tịnh, Bùi Tư Tịnh bất tỉnh nhân sự

Quân sư thần bí lại gần Bùi Tư Tịnh, Bạch Cửu đột nhiên xông tới chắn trước Bùi Tư Tịnh: "Đừng giết tỷ ấy !"

Ánh mắt quân sư thần bí sắc bén nhìn Bạch Cửu: "Con rất quan tâm cô ấy ?"

Bạch Cửu rụt người một cái, nói tiếp: "Không, không phải.... Con chỉ cảm thấy, đừng đánh rắn động cỏ.... Mục tiêu của chúng ta là Triệu Viễn Châu ...."

"Vậy con nhanh tay lên."

Trong địa lao của Sùng Võ Doanh, Bạch Cửu trầm mặc không nói, cũng cắn chặt môi mình

Sau đó, cậu nhấc tay áo lên, lộ ra cánh tay sạch bong, dùng tay xé xuống một lớp da giả, cổ tay xuất hiện hình xăm hình sóng mây của Sùng Võ Doanh: "Ta đúng là người của Sùng Võ Doanh...."

Bạch Cửu đùa với hắn, rượu không cẩn thận bắn vào tay áo Bạch Cửu, Anh Lỗi vội vàng giúp Bạch Cửu lau tay áo, muốn nhấc tay áo cậu lên

Bạch Cửu tránh, vội vàng buông tay áo xuống, một góc hình xăm trên cổ tay cậu chợt thoáng hiện ra trước mặt Anh Lỗi

Anh Lỗi, "Trên cổ tay ngươi là cái gì vậy ?"

Bạch Cửu không trả lời, đưa chén cho Anh Lỗi, xoay người chạy đi Bạch Cửu: "Rượu rớt vào tay áo, ta đi hong khô đã."

Anh Lỗi: "Chỉ ướt chút thôi, có gì phải hong khô chứ !". Bạch Cửu giơ tay làm bộ phơi nắng, dưới ánh nắng, lớp da giả bị ướt trở nên trong suốt, lộ ra vết xăm màu xám

"Cũng là đồ nhi ngoan của ta."

Hắn nhìn về phía Triệu Viễn Châu: "Có phải ngươi cảm thấy rất tò mò không ?"

"Ta thực sự rất tò mò, hắn bắt đầu phong tỏa ngũ giác của ta từ khi nào ?"

Trên đường ở thủy trấn Tư Nam, Bạch Cửu quan sát cảnh tượng trước mắt, nhất thời như có cảm giác, mở hòm thuốc lấy một bình thuốc ra, lần lượt chia thuốc cho mọi người: "Mọi người uống trước đi, đây là thuốc viên thanh trừ bệnh dịch do ta chế. Lát nữa mọi người cố đừng chạm vào người dân hau đông vật trong trấn....". Mọi người đều nuốt dược vào bụng

"Vị giác...."

"Tiểu Cửu phối Hoán Linh Tán làm tăng hiệu lực, chuyên trị các loại yêu quái không phục, ngươi muốn thử không ?"

Văn Tiêu cầm Hoán Linh Tán do Bạch Cửu phối, vẩy tới chỗ Triệu Viễn Châu

Triệu Viễn Châu bị bột phấn bắn vào mặt, lại không chút phản ứng

"Khứu giác...."

Trong Tập yêu ti giả, Bạch Cửu che kín tai, đột nhiên nảy ra một ý, lấy ra băng gạc trong hòm thuốc, Triệu Viễn Châu ngầm hiểu, cầm lấy băng gạc chia cho mọi người, mọi người nhét băng gạc vào tai

"Thính giác...."

Trong mật đạo của sơn trang Linh Tê, Bạch Cửu sợ hãi nhảy tới trên lưng Triệu Viễn Châu, che kín mắt y, ầm ĩ gọi loạn

"Tiểu Cửu, ngươi sợ mà che mắt ta làm gì ! Ngươi che mắt mình đi chứ ! Ta không thấy đường !"

"Thị giác...."

Triệu Viễn Châu kỳ quái: "Nhưng vì sao ta không phát hiện bốn giác quan này có vấn đề ?"

"Ha ha ha ha, đây là điểm thiên tài của Bạch Cửu. Trước khi ra tay, từ từ ảnh hưởng bốn giác quan của ngươi, nhưng sẽ không hoàn toàn phong tỏa, chỉ là từ từ suy giảm. Chờ hoàn thành một bước cuối cùng, mói có thể hoàn toàn phong tỏa năm giác quan."

Triệu Viễn Châu nhìn Bạch Cửu, Bạch Cửu từ đầu tới cuối rũ mắt xuống: "Không ngờ thỏ con nhìn có vẻ vô hại mà lại tính toán kín kẽ đến vậy."

"Muốn thành đại sự, không chỉ cần mưu lược, mà còn phải kiên nhẫn, từ từ bày binh bố trận. Triệu Viễn Châu , từ lúc ngươi bước chân vào Thiên Đô, cũng đã ở trong bàn cờ của ta rồi. Danh sách năm người trong đội tiên phong Tập yêu ti thành lập, ngươi nghĩ từ đâu mà ra ?"

"Chẳng phải do tiểu Trác đại nhân chọn sao ? Chẳng lẽ là ngươi ?"

"Muốn có nội đan của ngươi thì phải phong tỏa ngũ giác quan của ngươi, điều này, Bạch Cửu có thể làm giúp ta. Nó học dưới trướng ta, là tiểu thần y nối tiếng xa gần, chọn nó vào tiểu đội tiên phong là hợp tình hợp lý, huống hồ, nó còn là con trai của Tư Đồ Minh, muốn vào Tập yêu ti là chuyện dễ dàng. Nhưng Bạch Cửu thiếu kinh nghiệm, cũng không đủ năng lực, thế nên cần một người bảo vệ nó."Bùi Tư Tịnh có chút bất ngờ

Ôn Tông Du nhìn sang Triệu Viễn Châu: "Bùi đại nhân, lẽ nào cô nghĩ Sùng Võ Doanh là nơi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra sao, nếu không phải cô có giá trị để ta lợi dụng, muốn rời khỏi Sùng Võ Doanh cũng chỉ có một con đường đó là chết, được nâng ra ngoài."

"Ngươi cố ý sắp xếp ta rời khỏi Sùng Võ Doanh rồi sắp xếp ta được Tập yêu ti chú ý đến ?"

"Bùi đại nhân không chỉ có tài thiện xạ, còn là thị vệ của thừa tướng, hơn nữa lại có thù với Sùng Võ Doanh, biết tin tức của Sùng Võ Doanh, Tập yêu ti bỏ qua một tài năng như cô, bọn họ không phải là bị điên chứ?"

Bùi Tư Tịnh trầm mặc không nói

"Huống hồ cô vừa mới mất đệ đệ, đối mặt với Bạch Cửu giống đệ đệ cô cũng sẽ có cảm xúc lâu dồn tình cảm sâu đêm Bùi Tư Tịnh có chút bất ngờ

"Bùi đại nhân, lẽ nào cô nghĩ Sùng Võ Doanh là nơi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra sao, nếu không phải cô có giá trị để ta lợi dụng, muốn rời khỏi Sùng Võ Doanh cũng chỉ có một con đường đó là chết, được nâng ra ngoài."

Bùi Tư Tịnh ánh mắt thoáng xẹt qua tia cảm xúc rồi lại chợt biến mất không dấu vết: "Ngươi cố ý sắp xếp ta rời khỏi Sùng Võ Doanh rồi sắp xếp ta được Tập yêu ti chú ý đến ?"

"Bùi đại nhân không chỉ có tài thiện xạ, còn là thị vệ của thừa tướng, hơn nữa lại có thù với Sùng Võ Doanh, biết tin tức của Sùng Võ Doanh, Tập yêu ti bỏ qua một tài năng như cô, bọn họ không phải là bị điên chứ?" Ôn Tông Du nhìn bàn tay, giọng trêu đùa

Bùi Tư Tịnh trầm mặc không nói

"Huống hồ cô vừa mới mất đệ đệ, đối mặt với Bạch Cửu giống đệ đệ cô cũng sẽ có cảm xúc, lâu dần, tình cảm sâu đậm, nhất định sẽ xả thân bảo vệ nó, Bạch Cửu gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ suốt ngày. đủ để che mờ mắt cô nhất định sẽ xả thân bảo vệ nó, Bạch Cửu gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ suốt ngày, đủ để che mờ mắt cô mới trải qua nỗi đau mất đệ ruột không lâu."

Bùi Tư Tịnh hừ lạnh: "Đê tiện."

Hai mắt Bạch Cửu dần đỏ lên

"Nếu Bạch Cửu không thành công, vẫn còn phương án dự phòng."

Triệu Viễn Châu đã đoán ra: "Tiểu Trác đại nhân cũng là một quân cờ của ngươi sao ?"

"Trác Dực Thần là thống lĩnh Tập yêu ti, hắn vào đội tiên phong là đương nhiên, hơn nữa, hắn sở hữu kiếm Vân Quang, là thứ duy nhất có thể giết chết ngươi. Nếu Bạch Cửu thất bại, vậy chờ Trác Dực Thần giết ngươi, vậy là ta có thể cướp được nội đan."

Triệu Viễn Châu nghe vậy, cười mỉa.

Ôn Tông Du cười: "Còn về thần nữ Bạch Trạch, ta sẽ hợp tác với Ly Luân, giúp y phá hủy lệnh bài Bạch Trạch, đương nhiên cần các ngươi gắn kết, trải qua gian nan, hai bên thần giao cách cảm. Triệu Viễn Châu , bây giờ năm giác quan của ngươi chỉ còn thiếu bước cuối cùng, chỉ cần dùng ngân châm phong tỏa xúc giác của ngươi là có thể hoàn thành việc lớn."

Triệu Viễn Châu khó hiểu: "Trước đấy ngươi nói nhiều như vậy, ta cũng nghe hết rồi. Nhưng ta không hiểu một điểm là, một người phàm như ngươi, cần nội đan của Chu Yếm ta làm gì ?"

Ôn Tông Du hừ lạnh: "Ai thèm nội đan hôi thối của ngươi chứ, thứ ta muốn, từ đầu đến cuối, luôn là Bất Tẫn Mộc !"

Ôn Tông Du oán hận nghiến răng: "Tám năm trước, ngươi đã hấp thụ nhánh Bất Tẫn Mộc cuối cùng trên đời này mà ta vất vả tìm được vào người.... Ta đã tìm ngươi suốt tám năm...."Ôn Tông Du đưa châm cho Bạch Cửu

"Đồ nhi ngoan, đi đi."

Bạch Cửu run rẩy giơ tay cầm lấy ngân châm

Bùi Tư Tịnh hét to: "Bạch Cửu, bọn ta không phải là bạn của đệ sao ?"

Bạch Cửu cắn chặt răng không nói, hai mắt đỏ bừng, bước chân nặng nề

Ôn Tông Du giục: "Mau đi đi, tiểu Cửu. Chúng ta sắp thành công rồi."

Triệu Viễn Chu vuốt cằm: "Ngươi ép hắn cũng không có tác dụng, ngươi nói nhiều như vậy rồi, sao ta có thể ngoan ngoãn để thỏ con châm cứu chứ ?"

Đồng tử Triệu Viễn Châu chợt động đậy, giơ tay để bên miệng muốn niệm chú, nhưng y lại biến sắc, pháp thuật của y hoàn toàn không biến sắc, pháp thuật của y hoàn toàn không thể thực hiện

Ôn Tông Dung đắc ý: "Ồ ? Sao vậy ? Triệu Viễn Châu đại nhân, không thi triển được pháp thuật nữa sao ?"

Triệu Viễn Châu ngẩng đầu, từ ánh mắt y thấy trên toàn bộ trần địa lao cũng vẽ chú ấn bằng máu Chư Kiền

Xung quanh đột nhiên lờ mờ hiện lên vài vệt đỏ, toàn bộ địa lao bị bao dưới chú ấn, giống như một lồng giam khổng lồ

Triệu Viễn Châu biến sắc

Binh lính Sùng Võ Doanh bao vây xung quanh, giơ cung nhằm vào Triệu Viễn Châu và Bùi Tư Tịnh, mà Bạch Cửu cầm châm từng bước đi tới chỗ Triệu Viễn Châu

Bạch Cửu cầm ngân châm, sắc mặt rối rắm, đi từng bước một lại gần hai người

Bùi Tư Tịnh thần sắc khổ sở cầm cung tên nhắm vào Bạch Cửu, cảnh cáo: "Bạch Cửu, ta không muốn làm hại đệ."

Bạch Cửu hơi ngừng lại, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước

Triệu Viễn Châu ấn tay Bùi Tư Tịnh xuống, cùng nàng lui về phía sau, đồng thời lại gần nói nhỏ với Bùi Tư Tịnh, "Mang lư hương của Anh Lỗi không ?"

Bùi Tư Tịnh hiểu, nàng trở tay lấy ra lư hương bên hông, lén đưa cho Triệu Viễn Châu, sau đó tiến lên một bước, chắn trước mặt Triệu Viễn Châu: "Tiểu Cửu, đệ nghĩ cho kỹ."

Đôi mắt Bạch Cửu vừa nén lại nước mắt, ánh sáng chọt tỏa ra, mang Bùi Tư Tịnh và Triệu Viễn Châu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro