Ký Ức Trên Đồng Cỏ
Ánh nắng mùa xuân dịu dàng rải nhẹ trên bãi cỏ xanh mướt như tấm thảm thiên nhiên trải dài vô tận. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương cỏ non và tiếng cười rộn ràng của lũ trẻ đang nô đùa ở phía xa.
Amy đứng giữa cánh đồng, tay che trán, dáo dác tìm kiếm. Giọng một cô gái vang lên phía sau:
"Con bé lại chạy đi đâu nữa rồi? Hồi nãy nó còn ở đây mà!"
Một cô bạn trong nhóm cười khúc khích, "Chắc lại chơi trò trốn tìm thôi."
"Để mình đi tìm thử xem," Amy nói rồi bắt đầu bước đi về hướng xa, nơi mặt trời đang buông ánh vàng trên đám cỏ đẫm sương.
Cuối cùng, cô thấy bé gái ấy – con của một người chị bạn trong nhóm – đang nằm dài tận hưởng ánh nắng, tay dang rộng, mắt nhắm nghiền. Cảnh tượng ấy yên bình đến lạ. Cô cúi xuống khẽ chạm vai bé.
"Này nhóc, ngủ trưa trên đồng cỏ không sợ bị bắt cóc à?"
Bé gái mở mắt, cười toe toét, "Chị cũng đang tìm em hả?"
Cả hai cùng bật cười. Phía xa, mọi người cũng lũ lượt kéo tới khi thấy Amy vẫy tay ra hiệu.
Khung cảnh bỗng trở nên sống động hơn bao giờ hết – tiếng nói cười, tiếng chân chạy rộn ràng, như một bức tranh tuổi thơ sống lại.
Amy dang tay, xoay một vòng, để gió lùa qua mái tóc. Cô chạy lượn giữa những đứa trẻ, lòng nhẹ bẫng như vừa cởi bỏ những mảng bụi thời gian.
Amy dang tay, quay vòng giữa đồng cỏ. Gió lùa vào mái tóc dài. Cô cười, nụ cười hồn nhiên như thời thơ bé. Giữa khoảnh khắc đó, một dáng người quen thuộc hiện lên phía xa.
Victor.
Anh mặc sơ mi trắng xắn tay đứng đó, cao lớn, yên tĩnh, như một nét chấm phá giữa bức tranh sống động.
Khi Amy chạy vụt ngang qua anh, cô chỉ thoáng liếc nhìn. Trái tim bất chợt lệch nhịp.
— "Ơ... chào." — Cô lí nhí, không quay đầu lại.
— "Lại là em nhỉ," Victor đáp, giọng trầm nhẹ.
Amy không dừng lại, chỉ cười khúc khích rồi tiếp tục hòa vào lũ trẻ.
...
Bữa tiệc dã ngoại này bao gồm các bật phụ huynh cha mẹ, và các bạn bè cùng lớp cùng trường tốt nghiệp đã lâu.
Lát sau, tất cả được gọi lại để chụp ảnh kỷ niệm. (chỉ bao gồm bạn bè không có bật phụ huynh)
— "Đến giờ chụp hình kỷ niệm rồi mọi người ơi!"
— "Nhanh lên nào, mọi người vào hàng đi!" — Ai đó hô.
Mọi người tụ lại một góc đồng cỏ, đằng trước là những tấm cảm picnic và vài chiếc ghế gỗ được chuẩn bị chụp ảnh.
Amy len lỏi chen lên đứng cạnh bạn thân mình. Khi cô khẽ nghiêng đầu chỉnh tóc bị gió làm rối thì bắt gặp Victor đang bước chậm rãi đi tới từ phía sau.
Anh lặng lẽ đứng vào hàng ngay bên cạnh tay trái cô, chỉ cách một người.
Cô cảm nhận rõ từng nhịp tim trong lồng ngực.
Bất ngờ khi người đứng giữa lại bước lên ngồi ở hàng trước, khiên khoảng cách giữa anh ấy và cô bị còn lại một khoảng không rất nhỏ.
— "Chào," anh khẽ nói với cô, ánh mắt lấp lánh ý cười.
Amy nghiêng đầu nhìn anh, môi nở một nụ cười mỏng nhẹ.
Khi mọi người đang chỉnh vị trí và chỗ đứng để có chỗ cho mọi người đứng và thấy mặt. Khi cô di chuyển sang bên trái, thì bàn tay cô vô tình khẽ chạm vào tay anh ấy.
Cô rụt tay lại theo phản xạ, mắt vẫn hướng về ống kính như không có chuyện gì. Nhưng tim thì như đánh trống.
Victor im lặng, nhưng sau đó lại chủ động dịch tay sang kẽ chạm tay cô, như thể ngầm đón nhận sự chạm khẽ vừa rồi.
— "Tất cả mọi người hãy nhìn vào camera và cười nào!"
—" Máy ảnh chuẩn bị chụp nhé, 1... 2..."
Khi máy ảnh sắp nhấp nháy, tay Victor nhẹ nhàng luồn vào tay Amy.
Cô thoáng khựng người, nhưng không rút lại. Những ngón tay của hai người đan vào nhau một cách vừa tự nhiên vừa vụng về.
Khi ấy vì cô đang bất ngờ nên đã nghiêng đầu qua trái nhìn anh, và thế là....!
Tách.
Tấm ảnh đầu tiên ấy ra đời, vào ai đó phía sau cười lớn nói:
— " Ê ê, nhìn Victor với Amy kìa!!!"
Amy ngượng chín mặt, đang định buông tay thì Victor giữ lại — không mạnh, chỉ vừa đủ để cô hiểu là.. anh không muốn buông.
Cô liếc nhìn anh, anh chỉ mỉm cười và khẽ nghiêng đầu nói:
— "Chụp tiếp nào," giọng anh nhỏ, chỉ đủ cô nghe.
Cô mỉm cười, quay đầu nhìn thẳng về phía trước ống kính camera, nở nụ cười và khẽ nghiêng đầu như đang dựa vào vai anh.
Tách.
— "Chụp thêm nữa nhé mọi người!" — tiếng nhiếp ảnh vang lên.
Khi cô đang điều chỉnh cảm xúc của mình thì cảm nhận má trái mình... ấm lên.
Lần này bất ngờ là anh ấy bỗng nhiên nghiêng người xuống hôn lên má cô.
Tách.
"Anh..." cô giật mình khẽ gọi.
"Chụp xong rồi, tấm này là của riêng anh." Anh cười, đôi mắt sáng rực.
Máy ảnh lại nháy liên tục. Lần này không chỉ là nắm tay, anh cứ thơm lên má cô hết lần này đến lần khác, khiến những người xung quanh cười ồ lên trêu chọc.
— "Lại là cặp đôi chính của hôm nay rồi!" — ai đó đùa.
...
Sau cùng, khi ai cũng hài lòng với những tấm ảnh, mọi người bắt đầu lục đục di chuyển về phía thính phòng – một gian nhà kính có hàng ghế dài và màn hình lớn phía trước.
Mọi người di chuyển đi đến ghế ngôi. Bên tay trái cô là bạn bè chị em, còn bên tay phải là Victor và mười ngón tay của 2 người đang đan vào nhau.
Mọi người cùng xem lại những video kỷ niệm, những hình ảnh cũ của nhóm thời còn đi học, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng.
Sau buổi chiếu, mọi người di chuyển đi ra ngoài.
Chuẩn bị bàn, trang trí và đồ ăn.
...
Amy chọn quay lại xem lại những video đó vì cảm giác được gì đó. Cô muốn xem lại những đoạn video khi mà có cô và anh trong đó.
Cô cứ ngồi đó xem đi xem lại, cảm giác được hầu như trong những đoạn mà xuất hiện hai người, cái cách mà ánh mắt anh nhìn mình rất khác lạ.
Amy ngồi im tại chỗ, ngẫm nghĩ lại nhưng chuyện xảy ra vào hôm nay. Cô chợt nhận ra anh ấy cũng thích mình. Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh rạng rỡ.
Amy đi ra ngoài, ngầm đi tìm anh với sự mong chờ.
Khi bước ra, không gian bên ngoài đang rất là sôi nổi với không khí đầy vui vẻ và ấm cúng.
Bàn tiệc được bày khắp nơi, ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi. Vài người lớn ngồi quây quần nói chuyện, trẻ con chạy chơi quanh ghế.
Cô đảo mắt, thấy bạn bè, và các anh chị lớn đã ngồi vào bàn, cười nói rôm rả.
Chị bạn lớn quay đầu nhìn cô, Amy đưa hai ngón tay ra làm thành chữ V với ánh mắt hỏi thăm.
Chị ấy bật cười, chỉ tay về phía một căn nhà gỗ nhỏ gần rìa bãi cỏ.
Amy đi đến, mở cửa và nhìn thấy cha mẹ và vài phụ huynh khác đang ngồi quanh bàn, vừa nhâm nhi uống trà và trò chuyện.
Cô nhìn quanh... Và rồi – ánh mắt cô dừng lại ở một góc.
Anh ấy đang ngồi đó, tựa nhẹ vào thành ghế, tay cầm ly nước, ánh mắt dõi ra cửa sổ như đang chờ đợi.
Không chần chừ, Amy bước nhanh tới, cúi xuống ôm nhẹ lấy cổ anh từ phía sau.
— "Tìm anh mãi đó," cô khẽ nói.
Anh quay đầu lại, ánh mắt sáng lên. "Anh biết em sẽ tới."
Cô không nói gì, chỉ siết tay chặt hơn.
Có những điều chẳng cần lời, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ.
Trong căn phòng nhỏ, giữa những tiếng nói cười ấm áp, hai người lặng lẽ bên nhau. Không cần ngôn từ. Không cần giải thích. Chỉ cần là... ở bên nhau.
— END —
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro