CHƯƠNG 12: HUẤN LUYỆN QUÂN SỰ MỞ RỘNG


🥑 Hãy đọc truyện ở Wattpad @_beobaebi_ để ủng hộ công sức của dịch giả.

🥑 Nếu thấy hay hãy bình chọn cho truyện để Beo có động lực dịch nhé mọi người❤️

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
______________________________

Kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, tối ngày 7/10 các bạn học sinh đều trở lại trường với tâm trạng phiền muộn.

Hết tiết tự học tối, nhóm năm người tập trung ở căn tin A.

Đào Tư Dĩnh xúc một viên chả cá bỏ vào miệng ăn ngon lành, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: "Đố các cậu, cái gì đi vào thì cứng đi ra thì mềm."

Khương Ức nghiêm túc trả lời: "Sủi cảo đông lạnh."

Con ngươi Chu Húc linh hoạt xoay một vòng, lựa chọn không trả lời. Mà Du Vũ Huân lại tươi cười: "Không nghĩ tới Nhị Cẩu Tử nhà cậu lại dơ bẩn như vậy."

Đào Tư Dĩnh xua tay làm bộ vô tội phủ nhận: "Rõ ràng là cậu dơ bẩn, đáp án chính là sủi cảo đông lạnh ah."

Du Vũ Huân liếc cô: "Tớ không tin."

Chu Húc không ngại chuyện chưa đủ lớn liền góp vui: "Đáp án là mì."

Du Vũ Huân liếc xéo hắn: Người anh em, đừng giả bộ ngây thơ trong sáng.

Đào Tư Dĩnh cười rộ lên: "Đừng nói là đề dễ thế này mà các cậu nghĩ lâu như vậy ah."

"Cắt." Du Vũ Huân trợn trắng mắt: "Đáp án chính là chân thứ ba."

Khương Ức tò mò: "Cái gì?"

Du Vũ Huân cười càng hèn hạ, kề sát Khương Ức chuẩn bị lớn tiếng nói. Kết quả vừa sáp lại gần liền phát hiện ánh mắt như tia laser của Giang Cảnh Dương nhìn mình, hết cả hồn.

Du Vũ Huân chuyển đối tượng sang Đào Tư Dĩnh, vô cùng nghiêm túc giảng giải cho Đào Tư Dĩnh cái gì gọi là đi vào thì cứng đi ra lại mềm. Đào Tư Dĩnh nghe mà má không đỏ tai không hồng, ngược lại còn to gan cùng thảo luận.

Khương Ức lại nghe như đang đi trong sương mù, cô vừa định hỏi vì sao thì hai bên tai đã bị bàn tay ấm áp che lại, cô quay đầu nhìn Giang Cảnh Dương đang nghiêng người giúp mình che tai, sau đó anh mở miệng nói: "Trẻ em không nên nghe."

Anh nói với Khương Ức xong, quay đầu nhìn ba người trước mặt đang sôi nổi thảo luận, lạnh lùng nói: "Ở đây có vị thành niên, nói chuyện chú ý chừng mực."

Du Vũ Huân nghe xong yên lặng nhìn về phía Đào Tư Dĩnh: "Người khởi xướng đề tài này cũng là vị thành niên."

Vì sao lại khác biệt lớn như vậy, quả nhiên là con nhà người ta có khác.

Sau đó cậu không cho Đào Tư Dĩnh cơ hội nói chuyện liền tiếp tục hỏi Đào Tư Dĩnh, thái độ cực kỳ chân thành: "Không phải là cậu khai man tuổi đó chứ? Aaaaaa Aaaaa Đào Tư Dĩnh cậu thả tay ra!"

Đào Tư Dĩnh nhéo lỗ tai cậu, nói với mấy người xem náo nhiệt: "Tí nữa chúng ta đi mua một thanh đao đi."

Giang Cảnh Dương: "Mua đao làm gì?"

Đào Tư Dĩnh tăng thêm lực đạo: "Băm lỗ tai cậu ta ra trộn với bột mì, cho vào nồi chiên đến khi vàng giòn, tụi con nít nhìn mà thèm đến phát khóc."

Du Vũ Huân không dám la to sợ thu hút sự chú ý, liều mạng hạ thấp giọng cực kỳ giống sư tử bị nhốt trong lao tù: "Mẹ nó,sát nhân hàng loạt Đào Tư Dĩnh cậu biến thái quá."

Khương Ức nhìn hai người đùa giỡn nhịn không được cười rộ lên, tiếng cười ha ha nhẹ nhàng như có ma tính, ngay cả Giang Cảnh Dương từ nhỏ đến lớn đã nghe không ít vậy mà vẫn bị lây nhiễm cười rộ lên theo.

Mà 3 người Đào Tư Dĩnh cùng Chu Húc còn có Du Vũ Huân hoàn toàn chưa từng nghe qua Khương Ức cười to như vậy, trong nháy mắt vây quanh Khương Ức như nhìn động vật quý hiếm.

*

Sau kỳ nghỉ xả hơi, học sinh khối 11 Tân Điền Nhất Trung đón nhận tin tức "tốt" từ thầy Trương bắt đầu tiến hành 3 ngày huấn luyện đào tạo bán quân sự.

Theo lời của thầy Trương là vì suy nghĩ cho tố chất thân thể của học sinh mà nhà trường đích thân sắp xếp kì huấn luyện này.

Các bạn học sinh nghĩ nghĩ nên mua thêm tuýp kem chống nắng mới.

Nhìn lại Khương Ức như quả bóng xì hơi, thôi khỏi cần nghĩ nữa.

Khương Ức khuyết thiếu tế bào vận động, nói thẳng ra thì chính là không có. Mẹ Khương lúc sinh Khương Ức bởi vì khó sinh nên phương diện thân thể bị ảnh hưởng không ích, sức khỏe cũng trở nên suy yếu.

Từ cấp 2 cho đến cấp 3 chuyện khiến Khương Ức phiền não nhất chính là huấn luyện quân sự. Sở dĩ khiến cô ấn tượng sâu sắc như vậy cũng bởi vì lúc học lớp bốn tiểu học vào giờ chào cờ, thầy hiệu trưởng say mê giảng thuyết dài dòng, Khương Ức đứng dưới ánh mặt trời quá lâu có chút say nắng, trực tiếp ngất xỉu tại sân trường.

Kể từ đó cô bắt đầu sợ huấn luyện quân sự và đứng dưới ánh mặt trời trong khoảng thời gian dài. Nhưng sự thật chứng minh lần huấn luyện quân sự mở rộng này cô không thể trốn thoát.

Giang Cảnh Dương phát hiện cô có gì đó không ổn, hỏi: "Có cần phải nói với giáo viên không?"

Khương Ức nằm sấp trên bàn bất lực lắc đầu: "Không cần đâu, tớ chịu được."

_ _

Ngày huấn luyện đầu tiên là tư thế quân đội mà mọi người sợ hãi.

Cả buổi sáng huấn luyện viên đều chỉnh tư thế đứng trong quân đội. Vì đề phòng có người lười biếng, huấn luyện viên phát cho mỗi người một lá bài kẹp giữa lòng bàn tay và chân, lá bài của ai rơi xuống thì sẽ bị phạt hít đất.

Mấy ngày gần đây mặt trời nắng gắt, nhiệt độ khiến người ta khiếp sợ, không bao lâu sau trên mặt mọi người đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Khương Ức đứng khoảng nửa tiếng đồng hồ liền cảm thấy không kiên trì nổi nữa, chân tay bất lực run rẩy, trước mắt đột nhiên tối đen, huyệt thái dương cơ hồ truyền đến sự đau đớn. Cô nhắm chặt mắt, dùng chút lý trí ít oir lại tự nhủ cố gắng thêm một lát nữa là có thể nghỉ ngơi.

Giang Cảnh Dương đứng thẳng tắp, ánh mắt nhìn theo huấn luyện viên, thừa dịp huấn luyện viên đi đến bên kia anh liền len lén nhúc nhích một chút.

Lơ đãng nhìn lại Khương Ức khẽ cúi đầu phía sau, thân thể có chút lắc lư, môi trắng bệch.

Anh hạ giọng của mình: "Em có sao không?"

Âm thanh như có như không xông vào màng nhĩ, Khương Ức hơi hơi cau mày không để ý tới Giang Cảnh Dương, chợt nghe đối phương nói: "Có khó chịu không, anh đưa em đến phòng y tế nha."

Những lời này Khương Ức và Du Vũ Huân ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, cậu còn chưa kịp cảm thán người anh em trước mắt này rốt cục cũng thông suốt lại nghe giang Cảnh Dương có chút đắc ý nói: "Như vậy anh không cần phải đứng tư thế quân đội nữa."

Khương Ức: "..."

Du Vũ Huân: "..."

Chu Húc: "..."

Người anh em à, anh ế là dựa vào thực lực đó, em kính anh một ly.

Khương Ức giương mắt nhìn Giang Cảnh Dương, vành mũ rằn ri che khuất một nửa tầm nhìn. Bởi vì chiều cao, cô chỉ có thể nhìn thấy khóe môi Giang Cảnh Dương hơi nhếch lên cùng với tư thế quân đội có chút biếng nhác, một lát sau cô thấp giọng nhắc nhở: "Huấn luyện viên đứng sát bên cậu kìa."

Giang Cảnh Dương nghiêng đầu  thoáng nhìn thấy huấn luyện viên đang đi tới bên này liền lập tức im lặng không nói lời nào.

Năm phút trôi qua, huấn luyện viên không hề có ý định cho mọi người nghỉ ngơi. Các nam sinh vẫn đứng im bất động mà phần lớn nữ sinh thì sắp không kiên trì nổi.

Đào Tư Dĩnh vụng trộm nhìn Khương Ức: "Tiểu Ức Ức, cậu không sao chứ, hay là nói với huấn luyện viên xin nghỉ ngơi một chút."

Khương Ức lắc đầu, yếu ớt  lên tiếng: "Tớ không sao đâu."

"Môi cậu đều trắng cả rồi, ai ya có phải cậu bị hạ đường huyết hay không ah?"

Khương Ức vẫn không nghe lời khuyên của Đào Tư Dĩnh, nói mình vẫn còn có thể kiên trì.

Huấn luyện viên đang uống nước ở nơi râm mát, thảo luận với các giáo viên khác về tình hình của các lớp. Lúc này,  trong lớp 11-1 có một nam sinh ở hàng đầu đột nhiên ngã xuống đất, hình như là ngất xỉu.

Huấn luyện viên thấy vậy vội vàng đi qua xem tình huống, Du Vũ Huân tận dụng triệt để mọi thời cơ: "Huấn luyện viên, chúng em đều mệt lắm rồi, có thể nghỉ ngơi vài phút không ạ?"

Huấn luyện viên nhìn Giang Cảnh Dương đang ngất xỉu trên mặt đất, lại nhìn đến học sinh trên mặt đầy khát vọng nghỉ ngơi, mềm lòng phất phất tay áo đồng ý.

Cả lớp được thầy cho nghỉ ngơi, rất nhiều người vui vẻ nhưng đến cả sức hoan hô cũng không có, một số bạn đã khát khô cổ họng vội vàng chạy đến nơi râm mát lấy nước uống.

Rất nhiều nữ sinh vây quanh Giang Cảnh Dương đang ngất xỉu, có ý tốt muốn dìu anh đi nghỉ ngơi.

Khương Ức nhìn Giang Cảnh Dương được huấn luyện viên đỡ lên, mặt anh bị phơi nắng đến đỏ bừng, màu môi cũng bình thường, hoàn toàn không giống trạng thái ngất xỉu, hơn nữa...

Anh còn mở to đôi mắt sáng ngời nhìn cô, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, khóe môi mỉm cười.

Khương Ức có chút ngẩn người, chẳng lẽ anh giả bộ ngất xỉu.

Giang Cảnh Dương được Du Vũ Huân và Chu Húc đưa đến phòng y tế, nghỉ ngơi mười phút, huấn luyện viên lại huýt sáo: "Tư thế quân đội, chuẩn bị, nếu như đạt yêu cầu thì bắt đầu tập đi đều."

Cả lớp đang định kêu rên nhìn thấy ánh mắt của huấn luyện viên liền nuốt trở về.

Khương Ức trở lại đội ngũ, vừa rồi Đào Tư Dĩnh cho cô ăn một viên kẹo lúc này sắc mặt mới tốt hơn.

Cô vừa trở về vị trí của mình, Du Vũ Huân và Chu Húc thong dong đến muộn, Du Vũ Huân chống đầu gối vừa thở dốc vừa nói với huấn luyện viên: "Huấn luyện viên, bác sĩ bảo Khương Ức đến phòng y tế một chuyến."

"Có chuyện gì?"

"Trường hợp của Giang Cảnh Dương cần chữ ký của Khương Ức, cậu ấy ngất xỉu mà."

"Tại sao em ấy phải ký tên?"

Không biết Du Vũ Huân nhỏ giọng thì thầm cái gì bên tai huấn luyện viên, thầy ấy vậy mà lại để cô đi.

Khương Ức đi đến phòng y tế, sau khi ký tên đi vào phòng trong, nhìn thấy một thiếu niên mặc đồ rằn ri ngồi trên giường nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Sắc mặt trắng trẻo hồng hào, ánh mặt trời chiếu vào, nụ cười trên khóe môi anh càng thêm sâu, nhìn anh không có tí dấu vết nào là vừa ngất xĩu xong.

Thiếu niên nhận ra người phía sau đang đến gần, ngay khi Khương Ức vừa đi đến, anh bất ngờ quay đầu, trợn trắng mắt, đầu lưỡi lè ra, cả khuôn mặt cực kỳ giống quái vật vô danh.

Khương Ức bị hình ảnh này doạ hoảng sợ, thiếu chút nữa đứng không vững, chân lui về phía sau một bước đụng vào chân giường.

Giang Cảnh Dương cười rộ lên: "Khương Ức, lá gan của em sao lại nhỏ như vậy."

Khương Ức đi đến ghế ngồi xuống bên giường, tức giận ném kẹo nho mà bác sĩ cho vào người anh: "Tại sao lại giả bộ ngất xỉu, còn dùng lý do tớ là em gái cậu gọi tớ lên kí tên nữa."

"Anh không giả vờ say nắng huấn luyện viên sẽ cho mọi người nghỉ ngơi sao."

Giang Cảnh Dương đặt kẹo sang một bên, hai chân đặt trên giường, gối tay sau đầu dựa vào tường: "Điều hòa trong phòng y tế mát lạnh nên gọi em tới đây cảm nhận thử, dù sao cũng tốt hơn phơi nắng ngoài trời."

"Biết em nhát gan không dám xin nghỉ nên anh đành giả bộ ngất xỉu để dẫn em đi hưởng thụ một chút."

Đối với chuyện này Khương Ức cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao giả bệnh cũng không phải lần đầu tiên anh làm.

Hai người ở trong phòng y tế nói chuyện phiếm một hồi, lúc Giang Cảnh Dương nói đến ngày hai người gặp lại kia, Khương Ức đột nhiên nghiêm túc nhìn anh: "Có một vấn đề muốn hỏi cậu đã lâu. Tại sao trong một năm qua cậu lại thay đổi nhiều như vậy,  trước đây thành tích học rất tốt mà."

"Bây giờ thành tích cũng khá tốt." Giang Cảnh Dương đáp.

"Sắp rớt xuống trung bình đến nơi rồi."

Im lặng trong chốc lát, Giang Cảnh Dương quay đầu nhìn khương Ức: "Lẽ nào em không biết vì sao anh lại tụt dốc nhanh như vậy?"

Khương Ức lắc đầu.

Giang Cảnh Dương nén tiếng thở dài, khi mở miệng lần nữa giọng nói mang theo vài phần uất ức khó thấy được: "Giáo viên dạy kèm đi rồi."

Lúc chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp 2, thành tích của hai người tương đương nhau, vì hỗ trợ lẫn nhau nên Giang Cảnh Dương và Khương Ức trở thành giáo viên dạy thêm của đối phương.

Ý của Giang Cảnh Dương Khương Ức nghe hiểu rất rõ ràng, đại khái chính là bởi vì cô đi rồi nên thành tích của anh mới giảm xuống thảm hại như vậy.

Cho dù lúc trước Khương Ức rời đi phần lớn là vì Giang Cảnh Dương, nhưng từ lần anh giải thích đó thì Khương Ức luôn cảm thấy mình là người sai. Lúc này nhìn ánh mắt đáng thương của anh, Khương Ức càng thêm không có chỗ trốn.

Nửa ngày sau, Giang Cảnh Dương nhìn Khương Ức đang cúi đầu xoắn ngón tay, thừa thắng xông lên: "Nếu không thì em làm giáo viên bổ túc cho anh đi, giúp anh lấy lại kiến thức đã bỏ lỡ."

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro