CHƯƠNG 15: NƠI CÔNG CỘNG


🥑 Hãy đọc truyện ở Wattpad @_beobaebi_ để ủng hộ công sức của dịch giả.

🥑 Nếu thấy hay hãy bình chọn cho truyện để Beo có động lực dịch nhé mọi người❤️

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
______________________________

Khả năng học hỏi của Khương Ức rất tốt, dưới sự hướng dẫn nghiêm khắc của thầy Giang, chỉ chốc lát sau cuối cùng cô cũng học được cách đánh bóng bi-a.

Khương Ức là người chơi mới, hơn nữa mọi người ở đây đều nhường mình khiến cô rất hứng thú, nhưng khi cô đang hứng khởi đánh bóng thì giờ cơm trưa cũng đến.

Mọi người thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng, Du Vũ Huân im lặng mấy tiếng đồng hồ nhìn chằm chằm Giang Cảnh Dương đang ở quầy lễ tân thanh toán, lúc này mới dám thở phào một hơi: "Ai ya mẹ ơiiii, sắp nghẹn chết tớ rồi."

Khương Ức không hiểu sao mọi người im lặng cả buổi sáng, trong mắt tràn ngập hoang mang: "Các cậu làm sao vậy, không thoải mái sao?"

Đào Tư Dĩnh nhìn dáng vẻ khuất phục của hai người kia , không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười: "Các cậu ấy sợ bị trời đánh, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung ha ha ha."

Khương Ức ngơ ngác: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Chu Húc len lén liếc mắt nhìn Giang Cảnh Dương còn chưa đi tới, hạ thấp giọng kể cho Khương Ức nghe chuyện vừa xảy ra trong phòng bao: "Tớ cảm thấy sau này cậu ra ngoài chơi mặc quần dài sẽ an toàn hơn, nếu không lão đại sẽ chọc mù những ánh mắt như titani 94k của chúng tớ mất."

Du Vũ Huân thở dài: "Vừa rồi rõ ràng tớ đang nhìn lão đại dạy cậu chơi bóng, vậy mà anh ấy lại cho rằng tớ nhìn chằm chằm vào đôi chân dài trắng nõn của cậu, tớ hèn hạ đến vậy sao?"

Nghe đến đây, Khương Ức giật mình. Vì hôm nay thời tiết nóng cộng thêm việc chưa kịp thay quần áo đã bị Giang Cảnh Dương kéo đi chơi, Khương Ức chỉ mặc một chiếc quần jean ngắn, có lẽ là bởi vì cúi thấp người trên bàn nên quần bị kéo trên, vậy nên Giang Cảnh Dương mới buộc áo khoác lên hông cô.

Du Vũ Huân nhịn không được vừa chửi bới một trận vừa bla bla kể lại, chờ cậu nói xong, trên vai đột nhiên xuất hiện một bàn tay, âm thanh lập tức truyền đến: "Tụi mày vừa nói cái gì vậy?"

"Tụi em đang nói tụi em mà." Du Vũ Huân há mồm, quay đầu nhìn thấy Giang Cảnh Dương xuất hiện trước mặt, cậu hét lớn một tiếng "Mẹ ơi!" sau đó cố gắng bình tĩnh: "Tụi em không nói gì à nha."

Khương Ức nhịn không được cười ra tiếng, tiến lên hòa giải: "Bọn tớ đang thảo luận lát nữa sẽ đi đâu ăn cơm."

"Tớ biết một chỗ."

Chu Húc dẫn theo mọi người đến một nhà hàng ở đầu đường, thức ăn được mang lên rất nhanh, thỏa mãn những con người đang đói đến ngực dán vào lưng.

Mọi người ăn đến vui vẻ, nhưng Khương Ức lại rất ít khi động đũa, cô chuyên tâm ăn cơm,  không ai phát hiện sự bất thường này.

Khương Ức đang cúi đầu ăn cơm thì nghe thấy giọng Đào Tư Dĩnh: "Lão đại, tại sao cậu lại thích ăn hành như vậy?"

Khương Ức hơi ngẩn người, ngay sau đó liền nghe thấy Giang Cảnh Dương biếng nhác lên tiếng: "Khương Ức không ăn."

Chờ Khương Ức ngẩng đầu nhìn lại, đĩa cá trên bàn vốn có rất nhiều hành lá bây giờ không biết đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại một con cá bóng loáng nằm trên đĩa.

Giang Cảnh Dương gắp cho cô một miếng thịt cá: "Ăn đi."

Du Vũ Huân gắp một miếng cơm vào miệng, ấp a ấp úng: "Chúng em hiện tại đã có cơm ăn, có thể không ăn com chó không?"

Giang Cảnh Dương liếc xéo cậu, gắp hết hành trong bát của mình vào bát của cậu: "Ăn hành giúp thông minh, nên ăn nhiều một chút."

Du Vũ Huân bất mãn: "Vì sao lại cho em chứ."

Giang Cảnh Dương: "Tao đã đủ thông minh rồi, nếu thông minh hơn nữa sợ rằng Tân Điền không chịu nổi."

“...”

Du Vũ Huân từ cấp 2 đã chứng kiến quan hệ giữa hai người, sau khi lên cấp 3 quan hệ lại càng thêm thân mật, làm cho cậu cơ hồ mỗi ngày đều hoài nghi nhân sinh, mà người sống theo lối phật hệ-Chu Húc thì lại không để ý.

Đào Tư Dĩnh là người ngạc nhiên nhất, sau khi quen biết Khương Ức, cô trân trân nhìn quan hệ giữa Khương Ức và Giang Cảnh Dương biến đổi. Từ thiếu chút nữa trở thành kẻ thù đến thanh mai trúc mã, bây giờ lại đến thanh mai trúc mã có chuyện xưa, trong chốc lát cô còn chưa tiêu hóa được.

Trong bữa cơm này, Đào Tư Dĩnh đã tận mắt chứng kiến cái gì gọi là softboy.

Giang Cảnh Dương cơ hồ không ăn bao nhiêu, chỉ bận bịu gắp thức ăn cho Khương Ức, lấy xương cá, bóc vỏ trứng, cuối cùng còn lột lòng trắng trứng Khương Ức thích ăn cho cô, lòng đỏ trứng thì người để lại cho mình. Động tác thuần thục thành thạo, tựa như đang làm một chuyện bình thường không thể bình thường hơn.

Trong lúc mọi người ăn no xong ngồi nói chuyện phiếm, Khương Ức đang uống sinh tố, hai tay cô đặt ở mép bàn, cắn ống hút, không cầm ly.

Không biết Du Vũ Huân trêu chọc Giang Cảnh Dương cái gì, anh nhét cần tây vào miệng cậu, chọc cho Du Vũ Huân kêu rên một trận.

Mà thủ phạm cười to xong lại nghiêng đầu uống sinh tố, anh không cầm ly, chỉ cúi người thấp xuống.

Góc độ hoàn hảo, cách ly của Khương Ức không xa, hai người bởi vì động tác giống nhau nên cách nhau rất gần.

Một lần nữa bốn mắt nhìn nhau, cô phát hiện ra trong con ngươi anh chỉ có duy nhất một mình cô. Đôi mắt của anh rất đẹp, thoạt nhìn không có một chút mảy may dao động, như mặt hồ trong suốt có thể nhìn thấy đáy, lại sáng ngời như vầng trăng tinh khiết, toả sáng như một vì sao.

Hai người im lặng nhìn nhau, hoàn toàn đã quên mất mình nên làm gì, mặc dù trong ống hút không còn sinh tố nữa nhưng hai bên vẫn giữ nguyên tư thế, trong không khí dường như tràn đầy bong bóng màu hường phấn.

Nhưng mà bầu không khí hường phấn không bao lâu đã bị Du Vũ Huân nói một câu dập tắt: "Khụ, xin chú ý, đây là ở nơi công cộng."

Giang Cảnh Dương uống một ngụm sinh tố, cười như một tên cặn bã bại hoại: "Vậy tối nay chúng ta tiếp tục nhé, miễn cho ngược đãi chó độc thân."

"Khụ..., khụ khụ!"

_ _

Sau một tuần vui vẻ là giai đoạn ôn tập vất vả trước kì thi.

Từ sau khi Giang Cảnh Dương chịu cầm bút lên chuyên tâm học tập liền không ngừng bị bàn tán sôi nổi. Suốt cả tuần nay anh luôn đi theo quỹ đạo lên lớp, đến thư viện và về kí túc xá.

Chu Húc lúc này mới phát hiện, con ngựa hoang phóng đãng tựa như đã tìm được thảo nguyên của mình hoặc cũng có thể nói là anh đã tìm được sợi dây cương có thể giữ chặt mình.

Một tuần này, vì Giang Cảnh Dương bắt đầu nghiêm túc học tập không đi chơi mà Du Vũ Huân và Chu Húc cũng bắt đầu cố gắng học tập.

Cuối cùng thất bại từ bỏ.

Mấy ngày trước kì thi trời đổ một trận mưa lớn, nhiệt độ thành phố A giảm xuống đột ngột. Trong vòng một đêm, mọi người mặc áo ngắn tay vào thời tiết oi bức còn chưa kịp định thần lại đã phải thay bằng áo dài tay.

Dưới sự thay đổi thời tiết đột ngột nhanh chóng, Giang Cảnh Dương mỗi ngày đều rót nước nóng cho Khương Ưc, không ngừng dặn dò cô mặc nhiều hơn một chút.

Kết quả...Khương Ức khoẻ mạnh bình thường còn Giang Cảnh Dương đổ bệnh phải vào phòng y tế.

Một ngày trước kỳ thi, Giang Cảnh Dương vì sốt cao nên phải đến phòng y tế truyền nước biển. Đợi tiết tự học tối kết thúc, Khương Ức chạy đến phòng y tế liền nhìn thấy khu truyền nước có một thiếu niên trên người mặc áo sơ mi, lúc này đang cúi đầu nhìn tài liệu ôn tập trên đùi, bởi vì tay phải đang truyền dịch nên đành dùng tay trái lật sách, thoạt nhìn có chút khó khăn.

Khương Ức tiến lên lấy tài liệu trên đùi anh, lúc anh theo bản năng muốn cướp lại liền nhét một ly nước ấm vào tay anh: "Đã bệnh mà còn đọc sách, bình thường cũng không thấy cậu nghiêm túc như vậy."

Giang Cảnh Dương cầm lấy ly nước, cảm nhận được sự ấm nóng chảy từ lòng bàn tay đến trái tim khiến anh tan chảy, anh nhìn cô, đôi môi hơi tái nhợt nở nụ cười giảo hoạt: "Sợ em giận."

Khương Ức nhìn nước trong bình không còn liền chạy đi gọi y tá đến thay, sau khi cảm ơn, cô ngồi xuống bên cạnh Giang Cảnh Dương: "Tớ tức giận với cậu có ích gì."

Giang Cảnh Dương uống một ngụm nước: "Nếu lần này anh thi tốt, em đồng ý với anh một chuyện."

Khương Ức nghe xong mi tâm khe khẽ động: "Đây là nguyên nhân khiến cậu nỗ lực như vậy?"

"Nếu như anh thi tốt, em đón giao thừa với anh."

Khương Ức nghe xong thản nhiên cười: "Còn lâu mới đến năm mới ."

"Vậy em có đồng ý không?"

Vẻ mặt Khương Ức điềm tĩnh, dưới ánh mắt chăm chú chứa đựng sự chờ mong của Giang Cảnh Dương, cô mím môi thật lâu không trả lời.

Cuối cùng vì bác sĩ gọi đi lấy thuốc mà chấm dứt chủ đề không có đáp án này.

Khương Ức cầm thuốc trở về liền thấy Giang Cảnh Dương dựa vào ghế ngủ, người thiếu niên ngủ thường xuyên nhíu mày, sắc mặt bị cảm tái nhợt cộng thêm ánh đèn chiếu xuống càng thêm không có huyết sắc.

Cô ngồi ở một bên im lặng nhìn, chờ sau khi lọ nước cuối cùng truyền, xong rút kim ra, Khương Ức muốn đánh thức Giang Cảnh Dương, ai ngờ cô còn chưa mở miệng, Giang Cảnh Dương đã bất ngờ mở mắt ra đứng dậy cùng nhau đi về.

Ký túc xá nam nữ nằm ở ngã ba, nam bên trái nữ bên phải, đi gần đến cuối đường, Khương Ức đưa thuốc cho Giang Cảnh Dương, nói câu đầu tiên: "Trở về nhớ uống thuốc rồi đi ngủ, ngày mai thi tốt, cố lên!"

Giang Cảnh Dương cầm thuốc, gật đầu: "Ừm."

Khương Ức đi ba bước quay lại hai lần, mỗi một lần quay đầu lại đều có thể nhìn thấy Giang Cảnh Dương vẫn đứng tại chỗ, mặc cho gió đêm thổi lên mái tóc có chút lộn xộn của anh, ánh mắt nhìn cô lại mềm mại như nước.

Khương Ức đột nhiên dừng chân, hướng về phía anh, hai người cách nhau ba bước, cô nhẹ giọng nói chuyện, âm thanh thông qua không khí truyền đến bên tai anh:"Nếu cậu có thể lọt vào top 10 lớp, tớ sẽ đáp ứng cậu."

Bởi vì những lời này của Khương Ức, Giang Cảnh Dương rầu rĩ cả đêm rốt cục cũng có chút hòa hoãn, anh cất bước đến trước mặt cô, rũ mi mắt nhìn cô: "Thật?"

Khương Ức gật đầu: "Thật!"

Giang Cảnh Dương giơ ngón tay út lên: "Ngoắc tay!"

Khương Ức cười: "Cậu là con nít sao?"

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro