CHƯƠNG 21.1: TƯỚNG PHU THÊ


🥑 Hãy đọc truyện ở Wattpad @_beobaebi_ để ủng hộ công sức của dịch giả.

🥑 Nếu thấy hay hãy bình chọn cho truyện để Beo có động lực dịch nhé mọi người❤️

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
_____________________________

Vào đêm giao thừa, khắp phố lớn ngỏ nhỏ đều vang lên tiếng pháo hoa đì đùng, những tràn pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc không ngừng được bắn lên bầu trời đêm.

Khương Ức nhìn Giang Cảnh Dương, một bên là tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc, cô chỉ thấy hai môi Giang Cảnh Dương mở ra rồi khép lại, không nghe thấy anh đang nói cái gì.

Khi pháo hoa kết thúc, cô chớp chớp mắt hỏi anh: "Cậu vừa nói cái gì?"

Giang Cảnh Dương thu lại cảm xúc, lắc đầu: "Không có gì."

Dứt lời, anh châm cho cô thêm hai cây nhang xẹt, cố gắng đánh lạc hướng cô.

Khương Ức cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, cầm nhang xẹt hướng về phía bầu trời đêm viết chữ, cô viết ra chữ Giang mà chỉ một mình cô mới có thể hiểu được.

( dạ em hiểu nữa nè chị :v)

Giang Cảnh Dương đứng ở một bên nhìn cô, sắc mặt nhàn nhạt, nhớ tới những lời mình vừa rồi kìm lòng không đậu mà nói ra, bất đắc dĩ lắc đầu.

Bây giờ vẫn còn sớm, không thể để tâm tư của anh ảnh hưởng đến Khương Ức. Cho nên anh lựa chọn đè nén những suy nghĩ không đơn thuần ấy ở trong lòng.

Hai người ở bên ngoài đốt mấy hộp pháo hoa, mẹ Khương liền đi ra gọi hai người vào nhà ăn cơm.

Trên bàn lớn bày đầy những món ăn ngon, giữa bàn có một cái nồi đang bốc lên những luồng hơi nóng nghi ngút.

Hai nhà Khương-Giang cách nhau không xa, rất ít họ hàng người thân ở Mộc Nhĩ Hương, cho nên mỗi dịp tết thường xuyên quây quần cùng nhau, rất náo nhiệt.

Bữa tiệc bắt đầu, các ba mẹ trò chuyện về những điều thú vị trong một năm này, nói cười rôm rả, bầu không khí vô cùng hài hòa, ấm áp.

Khương Ức phát hiện Giang Cảnh Dương có gì đó không đúng, từ khi chơi pháo hoa xong anh liền không nói gì nữa.

Nếu như là bình thường, khi người lớn nói chuyện phiếm Giang Cảnh Dương cũng sẽ giống như một "người lớn nhỏ" tham gia vào trong đó, sao bây giờ lại nặng nề cúi đầu ăn cơm một cách bất thường.

Ngón tay Khương Ức chọt chọt anh, dịch ghế về phía anh, thấp giọng: "Cậu vừa nãy nói với tớ cái gì?"

Giang Cảnh Dương ghé mắt, vẻ mặt tự nhiên gắp cho cô một miếng thịt từ nồi canh: "Thật sự muốn biết?"

Khương Ức nặng nề gật đầu: "Ừm"

"Anh nói..." Chờ Khương Ức kề tai lại gần, Giang Cảnh Dương mới gằn từng chữ nói: "Sao em  lại mập lên rồi."

Âm thanh vững vàng truyền đến tai Khương Ức, động tác đưa thịt vào miệng dừng lại, ánh mắt cô nghiêm túc nhìn Giang Cảnh Dương vài giây, sau đó yên lặng đặt thịt sang một bên, hơn nữa cả buổi ăn cũng không chạm vào thịt nữa.

Giang Cảnh Dương biết cô thật xem lời mình nói là thật, nhịn không được cười nhẹ: "Xem là thật rồi?"

Khương Ức vô cảm nhìn anh, oán hận nói: "Không có."

Sau đó đưa tay gắp một miếng thịt bò từ trong nồi đưa đến bên miệng anh: "Cậu khá gầy, ăn nhiều một chút."

"Khụ...khụ khụ."

Giang Cảnh Dương còn chưa kịp cảm khái Khương Ức hiểu chuyện gắp thức ăn cho anh đã bị vị cay tê từ đầu lưỡi kích thích không ngừng ho khan.

Khương Ức báo thù thành công, nhìn Giang Cảnh Dương bị cay mặt đỏ tía tai, che miệng cười trộm vui sướng khi người gặp họa.

Giang Cảnh Dương muốn nhổ thịt bò trong miệng ra, nhưng đối mặt với ánh mắt Khương Ức, anh vẫn nghẹn khuất nuốt thịt bò xuống, sau đó cầm lấy nước cam trên bàn rót hai cốc lớn uống ừng ực, cảm giác cay tê trên đầu lưỡi mới dần dần giảm bớt.

Giang Cảnh Dương không thể ăn cay, cho dù Tết năm nào cũng có thức ăn cay, nhưng anh vẫn ăn không quen, chỉ cần đụng phải đồ cay sắc mặt sẽ lập tức đỏ bừng.

Bởi vậy Khương Ức còn đặt cho anh một biệt danh vô cùng hòa hợp là "mông khỉ".

Nhưng khi thấy anh hít thở khó khăn, Khương Ức vẫn là nhịn không được, đem nước trong cốc của mình cho anh uống, sau đó dùng giọng điệu giáo viên dạy dỗ học sinh: "Còn nói tớ mập nữa không."

Giang Cảnh Dương ngửa đầu uống nước, liếc xéo cô: "Mập không tốt sao, như vậy sẽ không có ai thèm em nữa."

Khi Khương Ức đưa tay muốn lấy lại ly, Giang Cảnh Dương vội vàng bổ sung: "Không ai tranh với anh."

Động tác Khương Ức dừng lại, giọng nói phảng phất như tiếng mũi kêu: "Dù sao cũng sẽ không có ai tranh giành với cậu hết."

Sau bữa ăn, ba Khương và ba Giang ngồi trên sofa mở ra chủ đề thành tích học tập của hai đứa con, chủ đề mà ba mẹ nào cũng quan tâm.

Nhưng năm nay, ngoài chủ đề mọi năm ra thì còn thêm một vấn đề mới đó là việc yêu sớm của thanh thiếu niên bây giờ.

Khương Ức cùng Giang Cảnh Dương ngồi trên đệm, tay cầm điều khiển chơi Super Mario, chờ khi sắc trời không còn sớm nữa, một nhà Giang Cảnh Dương mới ra nhà.

Bốn phía trên đường về nhà đều treo đầy đèn lồng, mặt đất tràn ngập một lớp xác pháo đỏ tươi, Giang Cảnh Dương hai tay đút vào túi áo khoác, ba người đàn ông đi bộ về nhà, không khí yên tĩnh.

Trong đầu Giang Cảnh Dương vẫn quanh quẩn nội dung cuộc nói chuyện giữa Giang Hạo Thiên và Khương Chi Tường, anh hỏi: "Ba, ba muốn có con dâu không?"

Giang Hạo Thiên phản ứng hơi thái quá: "Đừng có làm bậy, học tập thật tốt mới là quan trọng nhất, bây giờ con vẫn còn nhỏ."

Ông nội Giang phụ họa: "Ba con nói rất đúng, cháu đẹp trai như vậy tuyệt đối không có gì đáng lo, trước hết hãy học tập thật tốt, trở thành một người ưu tú, người bên cạnh con cũng sẽ càng ngày càng tốt."

Giang Cảnh Dương đứng ở giữa hai người, bị một trái một phải công kích, khí thế thất bại, thấp giọng nói: "Tôi không nhỏ."

Giang Hạo Thiên kéo kéo áo khoác, nhỏ giọng nói sang chuyện khác: "Nghe chú Khương nói gần đây con ở trường trở nên ngoan ngoãn rồi!"

Ông nội Giang: "Là bởi vì Tiểu Ức đã trở về sao?"

Giang Cảnh Dương hào phóng thừa nhận: "Không phủ nhận."

Giang Hạo Thiên ghen tị: "Cũng không thấy con nghe lời ba vậy."

Những lời này giống như chạm vào điểm mấu chốt trong trí nhớ của Giang Cảnh Dương, sắc mặt anh âm trầm, bỏ lại một câu: "Đó là bởi vì ba chưa từng quan tâm đến tôi." liền bước nhanh đi trước.

Mấy năm Giang Cảnh Dương vào tiểu học, Giang Hạo Thiên vừa vào cục cảnh sát, công việc bận rộn nên rất ít khi quan tâm chăm sóc Giang Cảnh Dương, vẫn luôn là mẹ Giang ở bên cạnh anh, mà anh cũng vẫn rất ỷ lại vào mẹ và ông nội.

Nhưng mùng một tết năm đó, mẹ Giang qua đời vì bệnh tật, thế giới của Giang Cảnh Dương cũng sụp đổ từ đó. Mặc dù vậy, Giang Hạo Thiên vẫn dành nhiều thời gian cho công việc, nên từ khi lên cấp hai Giang Cảnh Dương đã làm bạn với ông nội.

Thời thơ ấu của Giang Cảnh Dương không có tình yêu của ba, càng không có sự quan tâm từ Giang Hạo Thiên. Thậm chí trong lễ trưởng thành năm ngoái của anh, Giang Hạo Thiên mới biết hóa ra anh đã 18 rồi.

Bắt đầu từ trung học cơ sở, trong thời kỳ phản nghịch của Giang Cảnh Dương, anh thường xuyên vi phạm quy định của nhà trường, nào là không mặc đồng phục, tham gia trốn học, đánh nhau,.... cũng chỉ là vì muốn Giang Hạo Thiên chú ý đến anh một chút, nhưng hình như ông ấy chưa từng quan tâm đến anh. Cuối cùng những chuyện này cũng đều do ông nội Giang kết thúc.

Sau khi Giang Cảnh Dương đi trước, ông nội Giang bất đắc dĩ thở dài, nói với Giang Hạo Thiên: "Rảnh thì điều chỉnh công việc một chút, về nhà tâm sự cùng Dương Dương, con trai chỉ có một, ngày tháng còn lại của tôi cũng không nhiều. Nếu anh cứ như vậy, sau này về già hãy để công việc phụng dưỡng anh."

Sau khi người nhà họ Giang rời đi, Khương Ức ở phòng khách cùng ông bà nội vừa cắn hạt dưa vừa xem Xuân Vãn, còn nhiệt tình kể lại cuộc sống sinh hoạt vui vẻ ở trường trung học.

Hơn 10 giờ, cô mới về phòng tắm rửa chuẩn bị ngủ.

Trước khi đi ngủ, Khương Ức theo thói quen lấy điện thoại xem tin nhắn QQ, chỉ có nhóm lớp hơn 99 tin nhắn và bạn cùng phòng gửi tới vài lời chúc mừng năm mới.

Khương Ức lần lượt rep lại một câu chúc mừng năm mới liền chuẩn bị đi ngủ.

Ngón tay chưa kịp khoá màn hình, phía trên thanh thông báo đã hiện lên một cuộc trò chuyện.

JJY: Bạn học Khương Ức, chúc mừng năm mới.

JY: Chúc mừng năm mới, bạn học Giang Cảnh Dương.

Chưa được một lát bên kia ngay lập tức trả lời: đêm dài đằng đẵng, không có tâm trạng đi ngủ, chúng ta tâm sự đi.

Khương Ức nghiêng người ôm điện thoại di động, gửi cho bên kia một cái meme đầu nấm hình hai người tay trong tay xoay vòng.

Bên dưới có một dòng chữ: giống bạn không!

JJY: Giống em.

JY: Nếu người đó là cậu thì người còn lại là tớ đó.

Đối phương đã gỡ bỏ một tin nhắn.

Khương Ức nhìn anh gỡ bỏ hai chữ giống em về, vừa định trả lời là mình nhìn thấy rồi thì nhận được tin nhắn của Giang Cảnh Dương.

JJY: Là anh, chúng ta có tướng phu thê.

JY: Vì vậy, chúng ta được coi là anh chị em?

JJY: [ icon đỡ trán] em gái nhỏ, biết cái gì gọi là vợ chồng không?

JY: Cậu nói xem.

JJY: Không hiểu ah, chờ đến khi em đủ tuổi thì cho em đích thân trải nghiệm.

JY:...

Hai người nói qua nói lại gần mười phút về meme đầu nấm, cơn buồn ngủ ập đến liền nhắn với nhau câu ngủ ngon rồi lăn đùng ra ngủ.

_ _

Trong nháy mắt, kỳ nghỉ đông đã sắp kết thúc, ngày khai giảng của Tân Điền Nhất Trung đang đến gần.

Khương Ức vốn đã hẹn Giang Cảnh Dương cùng nhau trở về trường học, nhưng một ngày trước khi xuất phát Giang Cảnh Dương nói cho cô biết anh có việc phải về thành phố A trước, kêu Khương Ức ngồi xe Của Khương Chi Tường về trường, đến nơi thì nói cho anh biết.

Khương Ức không nghĩ nhiều, theo xe của ba trở về thành phố A.

Chuẩn bị tốt tâm trạng ngày mai sẽ bắt đầu khai giảng.

_ _

Ngày đầu tiên đến trường không có tiết học sáng, chỉ có cuộc họp lớp vào buổi tối.

Khương Ức mang theo đặc sản của Mộc Nhĩ Hương và bánh ngọt mà bà nội làm thủ công đến chia sẻ cho các bạn, Sài Tuyết và Lưu Hạ thuộc loại ham ăn, nghe thấy có đồ ăn vội vàng ngừng quét dọn giường bò xuống giường.

Trịnh Đồng Vi thì khá bình tĩnh, rửa mặt xong mới không nhanh không chậm tham gia.

Khương Ức đặt từng cái từng cái lên bàn, phát hiện Đào Tư Dĩnh bình thường nhào đến nhanh nhất nay lại không biết đã đi đâu, hỏi: "Dĩnh Dĩnh đâu?"

Sài Tuyết cắn một miếng bánh quế trong miệng: "Trong nhà vệ sinh đó."

Lưu Hạ cố ý hạ thấp giọng: "Không biết cậu ấy bị làm sao, nghỉ lễ xong lúc quay lại không bình thường cho lắm, giống như thất tình vậy."

"Thất tình?" Khương Ức mở to hai mắt: "Dĩnh Dĩnh cũng không có bạn trai thì sao lại thất tình."

Cô lo lắng cho Đào Tư Dĩnh liền cất bước đi về phía nhà vệ sinh.

Kết quả vừa đi một bước thì Đào Tư Dĩnh từ trong nhà vệ sinh lao ra.

Khương Ức hỏi: "Dĩnh Dĩnh cậu không sao chứ?"

Đào Tư Dĩnh "A" một tiếng, lập tức đánh giá mình từ trên xuống dưới, nói: "Tớ có thể có chuyện gì, đi thôi Tiểu Ức Ức. ”

Khương Ức không hiểu: "Đi đâu?"

"Hôm nay khai giảng, nghe nói có mấy anh đẹp trai đến, chúng ta đi xem một chút."

Mắt thấy Đào Tư Dĩnh kéo Khương Ức ra ngoài, Sài Tuyết cắn chân gà hô to: "A, xá trưởng, cậu không ăn sao?"

"Không ăn, các cậu từ từ ăn đi."

Sau khi Đào Tư Dĩnh rời đi, ba người ở ký túc xá liếc nhau, sau đó đồng thanh: "Quả nhiên không bình thường."

Sự thật chứng minh, Đào Tư Dĩnh quả là có tâm sự giấu ở trong lòng.

Cô lôi kéo Khương Ức rời khỏi ký túc xá, thay vì nói là đến ngắm trai đẹp không bằng nói là đi ra trút giận.

Khương Ức nhìn cô nàng vừa đi vừa đá lon, sức lực trên chân rất lớn, mặt không chút biểu cảm.

Cứ kéo dài vài phút như vậy, Khương Ức ngăn cản cô: "Dĩnh Dĩnh sao vậy?"

Đào Tư Dĩnh sắc mặt không rõ ràng, đứng vững bước chân, há miệng muốn nói chuyện, lại bị giọng nói của mấy em gái đi ngang qua cắt đứt. "Trời ạ đàn anh Du đã có bạn gái rồi, trái tim tớ muốn tan nát."

"Đàn anh Du nào?"

"Du Vũ Huân ah"

"Không phải lúc nào cũng có bạn gái sao? "

"Không phải, lúc trước đều là nhà gái đơn phương, còn lần này là đôi bên tình nguyện, nghe nói còn là hoa khôi trường trung học số 2 cách vách."

Âm thanh dần dần đi xa, Khương Ức nhất thời bừng tỉnh: "Dĩnh Dĩnh không lẽ cậu..."

Thấy Khương Ức đoán ra đại khái, Đào Tư Dĩnh cười đùa một tiếng: "Nhìn xem, ngay cả cậu cũng nhìn ra, chỉ có tên ngốc kia là không biết."

Khương Ức: "Vậy sao cậu không nói với cậu ấy chứ."

Đào Tư Dĩnh thở dài: "Nói với cậu ta rồi chỉ sợ ngay cả bạn bè cũng không làm được."

Dừng lại một chút, cô tiếp tục: "Năm lớp 10 chúng tớ quen nhau qua một trò chơi, ở ngoài đời lại trở thành người anh em tốt, nếu tớ nói với cậu ấy tớ thích cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ mỉm cười rồi nói rằng tớ đang mớ. Thay vì làm cho mối quan hệ đóng băng, bí mật này chỉ có tớ biết là được rồi."

Giờ khắc này, Khương Ức nhìn Đào Tư Dĩnh bằng con mắt khác .

Cô vẫn cho rằng cô nàng này vô ưu vô lo nhất định sẽ không vì tình cảm mà khốn đốn, lại không nghĩ tới, Đào Tư Dĩnh là một nữ sinh bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu mềm, bên ngoài càng kiên cường bao nhiêu kỳ thực nội tâm lại suy nghĩ nhiều bấy nhiêu. Nói cách khác, bề ngoài kiên cường chỉ là khiên giáp mà cô nàng dùng để bảo vệ chính mình mà thôi.

Khương Ức muốn an ủi cô, liền thấy Đào Tư Dĩnh lập tức thu lại cảm xúc kéo tay cô lên: "Không nói vấn đề này nữa, chúng ta đi ngắm trai đẹp, đi."

Đào Tư Dĩnh và Khương Ức hai người đi tới cổng trường, những người ở cổng trường đã sớm bị bảo vệ đuổi đi.

Nhìn bãi đất trống không một bóng người, Đào Tư Dĩnh cảm thấy không thú vị, đang suy nghĩ lát nữa sẽ đi đâu ăn lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Chờ nhìn rõ khuôn mặt người đi tới, cô có chút kích động gọi Khương Ức mới phát hiện Khương Ức cũng nhìn thấy đối phương, ánh mắt khẽ co rút, thần sắc trầm tĩnh đến đáng sợ.

Cô chưa bao giờ thấy qua biểu tình đạm bạc như vậy của Khương Ức, Đào Tư Dĩnh thầm kêu hỏng rồi, lôi kéo cô muốn rời đi: "Chúng ta trở về ký túc xá nha, tớ đột nhiên đói bụng rồi quay về ăn đi."

Khương Ức nhìn một nam một nữ từ cổng trường đi xa, mặt không chút biểu tình xoay người kéo Đào Tư Dĩnh, sợ cô nàng lo lắng nên nở nụ cười gượng gạo: "Đi thôi!"

Đào Tư Dĩnh vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Có đôi khi mắt thấy cũng chưa chắc là thật, đêm nay họp lớp chúng ta tìm Giang Cảnh Dương tính sổ, không sao hết, Tiểu Ức chúng ta đẹp nhất, tuyệt đối không thua người kia, Giang lão đại là của cậu."

Thường ngày khi nghe thấy câu cuối cùng Khương Ức sẽ cười cười nói cô đừng đùa giỡn, nhưng hiện tại lại cười không nổi, dây thanh quản giống như bị xiết lại, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Đi hai bước, cô quay đầu lại nhìn bóng dáng Giang Cảnh Dương dần dần biến mất dưới ánh mặt trời, khẽ nhếch khóe môi một chút, rất nhanh lại che đi nụ cười chua xót này.

Buổi tối họp lớp, trên đường đến phòng học Đào Tư Dĩnh không ngừng nói cho Khương Ức phải bình tĩnh, đợi lát nữa sẽ thẩm vấn Giang Cảnh Dương thật kỹ càng.

_ _

Khương Ức và Đào Tư Dĩnh đến phòng học sớm năm phút, các bạn trong lớp đều tích cực về chỗ. Thời gian vừa điểm, thầy Trương đúng giờ đi vào phòng học.

Khương Ức không biết lần thứ mấy nhìn về phía chỗ ngồi bên cạnh, vẻ mặt sa sút.

Du Vũ Huân quay đầu truyền giấy cho Chu Húc thấy Khương Ức nhìn bàn Giang Cảnh Dương ngẩn người, trêu chọc nói, "Mới một ngày không gặp, cậu liền nhớ lão đại rồi."

Khương Ức ngẩng đầu:"Cậu ấy đi đâu vậy?"

Du Vũ Huân nhận lấy tờ giấy Chu Húc ném tới, nhún nhún vai:  "Không biết, chỉ nghe nói ra ngoài làm đại sự gì đó, cậu nói xem có phải chuẩn bị bất ngờ cho người nào đó hay không?"

Người nào đó trong miệng Du Vũ Huân là chỉ khương Ức, mà Khương Ức lại nghĩ  là nữ sinh ngày hôm nay.

Sau đó cả lớp tiến hành cuộc họp, Khương Ức cũng không biết chủ nhiệm lớp nói gì, trong lòng nghĩ vì sao tối nay Giang Cảnh Dương lại không đến.

*

Trải qua một đêm suy nghĩ lung tung, cô cho rằng ngày hôm sau sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng ai ngờ ngày hôm sau chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống rỗng như cũ.

Ngày đầu tiên khai giảng Khương Ức như một cái vỏ rỗng, lên lớp lại phá lệ không ghi bài, ngay cả giáo viên nói cái gì, một chữ cô cũng không nghe vào.

Buổi trưa tan học, Khương Ức cùng chị em phòng ký túc 616 đi ăn cơm, mấy người vừa mới đi vào phòng ăn, liền nhìn thấy Giang Cảnh Dương ngồi ở vị trí cách cửa không xa ăn cơm cùng một nữ sinh, hình ảnh hai người vừa nói vừa cười đập thẳng vào mắt Khương Ức.

______________________________

Meme đầu nấm là loại này nè mọi người:


🥑Dịch giả/editor: Beobaebi

______________________________

Beo có vài lời muốn nói:

- Mấy chương gần đây nó dài quá mọi người ơi, chương 21 này tui phải chia làm 2 phần mà nó vẫn dài hơn những chương bình thường nhiều. Nên mọi người thong thả thời gian cho tui chút nhaa ❤️

- Tui đã phát hiện vài trang reup truyện của tui rồi, tui biết đăng ở Wattpad là không thể tránh khỏi nhưng cũng mong mọi người sẽ ủng hộ tui ở trang chính chủ. Nếu tui thấy tình hình không ổn thì mình sẽ dừng đăng ở đây và đăng trên page fb nhé ❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro