CHƯƠNG 21.2: TƯỚNG PHU THÊ
Hãy đọc truyện ở Wattpad @_beobaebi_ để ủng hộ công sức của dịch giả.
🥑 Nếu thấy hay hãy bình chọn cho truyện để Beo có động lực dịch nhé mọi người❤️
🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
_____________________________
Trong nháy mắt trái tim cô tựa như bị một lực vô hình nào đó vặn lấy, đau đến nghẹt thở, để lại một câu "Tớ không đói" sau đó xoay người bỏ chạy.
Đào Tư Dĩnh tức giận, xắn tay áo muốn tiến lên lại bị Trịnh Đồng Vi giữ lại: "Cho dù bây giờ cậu xông lên đánh cậu ta một trận cũng không giải quyết được vấn đề, chuyện của bọn họ để cho bọn họ tự mình giải quyết."
Bởi vì Khương Ức không ăn cơm nên mọi người mang cơm về cho cô, sau đó ăn ý không đề cập đến chuyện về Giang Cảnh Dương nữa.
Buổi tối trước giờ tự học, Đào Tư Dĩnh cuối cùng không nhịn được nữa cùng Khương Ức ngồi cạnh nhau tâm sự, tốn hết nước bọt cuối cùng cũng chọc cho Khương Ức cười rộ lên, lại dùng món súp gà nóng hôi hổi đốc thúc cô chăm chỉ học tập.
Buổi tự học tối bắt đầu, Khương Ức vùi đầu vào chép bài hôm nay đã bỏ lỡ. Bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, kéo ghế tạo ra âm thanh chói tai.
Vì lúc sáng Du Vũ Huân ngồi ở vị trí Giang Cảnh Dương để thuận tiện chơi game cùng Chu Húc, cho nên lúc này Khương Ức cũng nghĩ là Du Vũ Huân, không ngẩng đầu lên nhìn mà tiếp tục nghiêm túc chép bài.
Vừa chép xong phần một, lúc chép đến phần hai, bên tai chợt vang lên một giọng nói ôn nhu quen thuộc.
"Bạn cùng bàn nhỏ, chào buổi tối."
Giọng nói này tựa như đánh một cái vào tâm tư tĩnh lặng như mặt hồ của Khương Ức, tạo nên từng gợn từng gợn sóng lan toả, quanh quẩn trong lòng Khương Ức không thể tiêu tan.
Khương Ức không ngẩng đầu, bàn tay dừng mấy giây lại tiếp tục chép bài, xem người bên cạnh là không khí.
Giang Cảnh Dương bị làm lơ, bất mãn nằm sấp trên bàn nhìn góc nghiêng đang cúi đầu viết chữ của cô: "Sao lại không để ý tới anh rồi?"
"..." Khương Ức cúi thấp đầu trước sau như một không nói lời nào.
Đúng lúc này thầy Trương đi vào bắt đầu lên lớp, Khương Ức thầm thở phào nhẹ nhõm cho rằng Giang Cảnh Dương sẽ không truy hỏi cô nữa.
Nhưng cô đã quên mất sự lì lợm của Giang Cảnh Dương, cho dù thầy Trương đang nói chuyện trên bục giảng thì Giang Cảnh Dương vẫn dám đặt tay lên vai Khương Ức, kề sát lại, ép cô nhìn thẳng vào anh, nói: "Khương Ức, em làm sao vậy?"
Ánh mắt Khương Ức không có chỗ để né tránh, giận dỗi không muốn trả lời câu hỏi của Giang Cảnh Dương, nghe thầy Trương hỏi có ai tự nguyện đi quét dọn phòng mỹ thuật hay không, Khương Ức lập tức đứng dậy giơ tay lên: "Thầy ơi, em đi ạ!"
Giang Cảnh Dương: "..."
Sau khi Khương Ức đi theo thầy Trương đến phòng mỹ thuật, Giang Cảnh Dương vẫn ngây thơ như trước, nói thầm: "Chuyện gì xảy ra vậy, mình lại làm sai cái gì sao?"
Khoé mắt Du Vũ Huân liếc liếc anh, bĩu môi, hiển nhiên cũng đang không vui.
Giang Cảnh Dương nhìn cậu ta một cái, không nói.
Cuối cùng Du Vũ Huân nhịn không được "ai ya" một tiếng xoay người tức giận nói với Giang Cảnh Dương: "Hôm nay anh đã làm gì, trong lòng anh không rõ sao!"
Giang Cảnh Dương nhìn anh: "Tao làm gì?"
"Anh với người đẹp ban ngày ban mặt nói nói cười cười trong khuôn viên trường, cho dù là ai nhìn vào thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái được."
Du Vũ Huân tức giận vì Khương Ức, chống nạnh nói chuyện như oán phụ: "Không phải em nói anh chứ, người anh em à, anh mà còn như vậy là không theo đuổi được con gái đâu."
Giang Cảnh Dương nhớ lại hôm nay dẫn Trần Lôi đi tham quan trường học, cô bé ấy không phải lại hiểu lầm chứ.Tưởng tượng đến Khương Ức lúc này có thể vừa quét dọn vừa mắng anh, Giang Cảnh Dương không khỏi cười khẽ ra tiếng.
Chu Húc ở một bên nghe được, kinh ngạc: "Anh còn cười hả, không sợ sau này em gái Khương không thèm để ý tới anh sao."
Giang Cảnh Dương một tay chống đầu, khóe miệng kéo lên một đường con đẹp mắt: "Cho nên cô ấy lại ghen rồi."
Hai người kia đồng thanh: "Chứ gì nữa."
_ _
Khai giảng năm học mới, Bộ Giáo dục thông báo sẽ đến kiểm tra, cho nên giáo viên chủ nhiệm các lớp gọi học sinh dọn dẹp các phòng chức năng.
Phòng mỹ thuật không lớn, một mình Khương Ức cũng có thể dọn xong, cô dùng chổi lau sàn nhà sáng bóng, lúc này đang cầm cầm giẻ lau giá vẽ tranh, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Giang Cảnh Dương thối tha, bỏ tôi một mình trong lớp học đi chơi với gái, là sao chứ, còn nói chỉ đối tốt với một mình mình, quả nhiên nam sinh đều là đồ xấu xa."
Vừa dứt lời, đèn phòng mỹ thuật "tách" một tiếng tắt ngúm, ngoại trừ ánh trăng từ bên ngoài rọi vào thì những nơi khác tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón tay.
Động tác lau dọn của Khương Ức cứng đờ, nhỏ giọng: "Không thể nào, mắng người thật sự bị báo ứng ah, lại mất điện rồi."
"Bình bịch bình bịch"
Bên tai truyền đến tiếng bước chân vững vàng, Khương Ức nắm chặt giẻ lau trong tay, khi âm thanh dừng lại bên cạnh mình, cô liền ném giẻ lau về phía đối phương.
Trong bóng tối, Khương Ức cảm giác mình cầm giẻ lau ném vào đầu ai đó, lập tức nghe thấy có người đang kêu đau.
Khương Ức nghe thấy thanh âm của Giang Cảnh Dương, kinh ngạc một chút, thu tay lại muốn cách xa anh.
Một giây trước khi thu tay lại đã bị đối phương bắt được, Giang Cảnh Dương khom lưng tới gần cô, con ngươi như bảo thạch đen nhánh trong bóng đêm toả sáng rực rỡ, giống như một ánh sao sáng trên bầu trời đêm đen kịt: "Khương Ức, tuy rằng anh rất nhớ cái cách em bạo lực như vậy, nhưng đối với chồng tương lai của em có thể dịu dàng một chút hay không."
Giang Cảnh Dương còn chưa dứt lời đã bị Khương Ức hung hăng giẫm một cước, anh không thể không buông Khương Ức ra, nắm chân đau khổ nhảy loạn.
Khương Ức tìm cơ hội vòng qua anh mò mẫm muốn rời đi, vừa mới đi ngang qua đã bị đối phương một phen bắt lấy xoay một vòng trở về vị trí cũ.
Bóng đen lập tức áp sát trước mặt, hơi thở nam tính nồng nặc vờn quanh cô, giọng Giang Cảnh Dương khô khốc, nói chuyện có chút khàn khàn, lại tràn đầy từ tính: "Có phải lại ghen rồi không?"
Khương Ức nghiêng người về phía sau mép bàn, cố gắng không tiếp xúc quá gần với Giang Cảnh Dương: "Cậu luôn nói tôi không xem toàn bộ quá trình liền rời đi, lần này tôi xem xong rồi, cậu với cô gái kia chơi rất vui vẻ."
Giang Cảnh Dương nghe xong khẽ cúi người nhìn cô bé đang né tránh ánh mắt anh, thấy cô vẫn giận dỗi như trước không nhìn mình, anh cười khẽ một tiếng, rất đắc ý nói: "Đúng là rất vui vẻ."
Dứt lời, Khương Ức lại muốn giẫm lên chân anh, Giang Cảnh Dương né trước một bước: "Lại giẫm lần nữa thì không ai nạp tiền cơm cho em."
"Không thèm!" Nói xong Khương Ức cất bước rời đi.
Giang Cảnh Dương đưa tay giữ chặt cô, đi tới trước mặt nói: "Anh thèm!"
Anh nhìn cô: "Cô gái mà hôm nay anh dẫn đi suốt một ngày tên Trần Lôi."
Khương Ức ngước mắt lên nhìn anh một cái, không nói.
Giang Cảnh Dương tiếp tục: "Quên mất cô ấy rồi sao?"
"Khi nào cậu đưa thiệp cưới mà cô dâu là cô ấy, nói không chừng tôi sẽ nhớ."
"Hôn lễ của anh..." Giang Cảnh Dương nhướng mày: "Hôn lễ của anh cô ấy sẽ nhận được thiệp cưới, còn cô dâu thì đang ở trước mặt rồi."
Khương Ức chống lại ánh mắt nóng bỏng của anh, né tránh theo bản năng muốn chạy trốn lần thứ ba, lần này còn chưa cất bước, đã nghe Giang Cảnh Dương nói: "Xin phép cho anh một phút giải thích."
Động tác Khương Ức hơi dừng lại, liếc thấy Giang Cảnh Dương nghiêm trang giơ tay lên đứng đó, giống như đứa bé học mẫu giáo giơ tay lên phát biểu.
Cô dựa theo trí nhớ của mình lùi về phía sau một vài bước trước khi trả lời: "Có thể, nhưng cậu không được phép đến gần tôi."
Giang Cảnh Dương cũng không dám động, đứng thẳng tắp ở đó, trùng hợp ở nơi mà ánh trăng sáng chiếu rọi vào, đủ để Khương Ức nhìn rõ vẻ mặt lúc này của anh.
"Cô ấy tên là Trần Lôi, chị họ của anh. Lần này đến Tân Điền chủ yếu là muốn tìm trường học cho em trai, nên anh dẫn chị ấy đi tham quan một ngày. Nhưng mà anh cũng có tâm tư riêng, lấy lý do dẫn chị ấy đi tham quan có thể không cần đi học nha!"
Khương Ức: "..."
"Khi anh còn bé cả nhà họ đã di cư đến Canada, cho nên em đối với cô ấy có lẽ không có ấn tượng lắm."
Trong lúc nói chuyện, Giang Cảnh Dương lặng lẽ di chuyển bước chân: "Có một số chuyện em không nhớ rõ nhưng chị ấy nhớ rất rõ đó. Ví dụ như em tè dầm lên chăn bị dì đánh, ra ngoài chơi toàn thân đầy bùn đất không dám về nhà, đều sẽ trốn đến nhà chị họ tị nạn."
"Tớ nào có!" Khương Ức thẳng thừng phủ nhận những chuyện ngu xuẩn khi còn bé.
"Chị ấy thật sự là chị Lôi Lôi?"
"Nếu không thì?"
Giang Cảnh Dương lại đi về phía trước một bước, đuôi lông mày và khóe mắt đều mang theo ý cười: "Bây giờ em đã biết là hiểu lầm anh rồi đi."
Khương Ức: "..."
Giang Cảnh Dương giang hai tay, nhếch miệng lộ ra một nụ cười, giống như một đứa trẻ bị hiểu lầm lại khôi phục sự trong sạch, dương dương đắc ý: "Anh trai là người lớn độ lượng không so đo với em, chỉ cần em ôm anh một cái thì xem như chưa xảy ra chuyện gì, em cũng không có ghen."
Giang Cảnh Dương nhiều lần nhắc đến hai chữ ghen tuông khiến Khương Ức nhớ lại phản ứng vừa rồi của mình, thực sự là muốn chui đầu xuống lỗ.
Cô lui về phía sau một bước, lắc đầu từ chối: "Không ôm."
"Em không qua thì anh qua nha." Nói xong, Giang Cảnh Dương lớn mật cất bước về phía trước.
Một bước.
Hai bước.
Khương Ức bị ép đến góc tường không còn đường lui, mắt thấy bóng đen trước mặt càng ngày càng đến gần, cô còn chưa kịp chạy trốn liền trơ mắt nhìn người nào đó vốn đang thực hiện ý độ xấu, không biết giẫm lên cái gì mà trượt một cái, kinh hô một tiếng"Ôi chao" sau đó ngã nhào về phía trước.
Khoảng cách và góc độ vừa vặn ngày về phía Khương Ức, trong nháy mắt cô không biết nên đỡ hay nên né anh. Vì thế trong lúc Khương còn Ức đang suy nghĩ, cả người Giang Cảnh Dương chật vật ngã vào người cô.
Đầu ngã vào vai cô, lỗ tai dán lên da thịt mềm mịn nơi bờ vai, mơ hồ còn có thể nghe thấy nhịp tim của khương Ức đang dần rối loạn.
Sợ làm Khương Ức bị thương, lúc ngã xuống Giang Cảnh Dương theo bản năng vươn hai tay chống lên tường.
Khương Ức cứng ngắc không nhúc nhích đứng ở đó, không khí trở nên yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió xào xạc bên ngoài cùng với tiếng tim đập bất thường truyền đến bên tai Giang Cảnh Dương.
Nửa ngày sau, Khương Ức ngượng ngùng nhìn thiếu niên còn đang tựa trên vai cô, mượn ánh trăng sáng mà đánh giá ngũ quan của anh. Gương mặt dường như được phủ lên một lớp má hồng, gương mặt trắng nõn ửng một mảng đỏ, lộ ra sự ngượng ngùng mà chỉ có ở nữ sinh đang tuổi dậy thì.
Cô nàng Khương Ức nghĩ đến đánh giá của mình dành cho Giang Cảnh Dương, nhịn không được khẽ cười ra tiếng.
Tiếng cười truyền vào bên tai Giang Cảnh Dương, anh giật giật đầu, chống vách tường đứng thẳng người nhưng không đứng ra xa cô mà ngược lại càng đến gần, cúi đầu trán chạm vào trán cô, khàn giọng, "Cười cái gì, hửm?"
"Không..."
"Tách!"
Khương Ức vừa nói ra một chữ, đèn trên đỉnh đầu đã sáng lên.
"Kỳ lạ, không phải nói là quét dọn phòng mỹ thuật sao, tối đen như mực thì quét cái gì chứ!"
Giọng nói của Du Vũ Huân từ bên ngoài truyền vào. Cậu nói xong, Chu Húc tiếp tục: "Lão đại không phải nói đến an ủi người sao, an ủi gì mà trong bóng..."
Lời phía sau chưa kịp nói ra hai người đã bị hình ảnh ở một góc phòng làm kinh ngạc đến mức miệng không khép lại được, bộ dáng cằm muốn rơi xuống đất.
Hai người trợn mắt há hốc mồm nhìn về góc phòng, từ phía của bọn họ nhìn qua vừa vặn thấy Giang Cảnh Dương mặc áo khoác đưa lưng về phía bọn họ, còn Khương Ức nhỏ nhắn bị anh vây trong góc, anh cúi đầu, từ góc độ nào đó nhìn cực kỳ giống đôi tình nhân đang ôm hôn.
Du Vũ Huân lấy lại phản ứng đầu tiên, lấy tay đẩy cằm khép miệng lại, du lưu manh huýt sáo: "Wow mạnh bạo quá nha, hai người các cậu đã làm gì trong tối, hửm?"
Khương Ức bị ánh đèn chói loá làm cho không mở được mắt, nghe thấy âm thanh của Du Vũ Huân khiến cô phải mở to hai mắt, nhìn thấy hai người ngoài cửa sau lưng Giang Cảnh Dương.
Nhất thời không có chỗ trốn, muốn đào lỗ chui xuống.
Giang Cảnh Dương vẫn tương đối bình tĩnh, khóe môi vẫn mỉm cười nhìn Khương Ức đang tìm chỗ trốn, ý tốt nhắc nhở: "Cửa sau bên kia, không khóa."
Khương Ức nhìn theo hướng anh chỉ, cửa sau đích thực không khóa, còn mở một khe hở.
Mắt thấy Chu Húc và Du Vũ Huân đang huýt sáo đi về phía này, Khương Ức lôi kéo Giang Cảnh Dương vọt về phía cửa sau, mở cửa-đi ra-đóng cửa, động tác liền mạch không dây dưa, hai người nhanh chóng chạy trốn khỏi khu dạy học.
Hai người kia còn đang trong trạng thái bối rối.
Du Vũ Huân ngơ ngác "Vừa rồi không phải còn rất kịch liệt sao, bọn họ vì sao phải trốn chúng ta?"
Chu Húc nhìn cửa sau bị khoá lại, lâm vào trầm tư: "Nhìn tao giống đến bắt gian lắm hả?"
_ _
Ngày hôm sau, các bạn học sinh vẫn chưa kịp Lấy lại tinh thần sau kỳ nghỉ thì đã phải tiếp tục huấn luyện chạy bộ buổi sáng của Tân Điền Nhất Trung.
May mắn bây giờ vẫn là mùa đông, thời tiết khá lạnh, vì để làm ấm cơ thể nên các bạn học sinh chạy bộ khá tích cực.
Khương Ức chạy xong đi điểm danh rồi đến căn tin tìm cô nàng Đào Tư Dĩnh vì đến ngày nên không tham gia chạy bộ. Cô đi lên cầu thang, phía trên cũng có một nữ sinh đang đi xuống.
Khương Ức cúi đầu tìm thẻ cơm, không nhìn ra người ấy là ai, chỉ nhìn thấy có một đôi giày màu đen dừng trước mặt.
Khương Ức nhích sang phải nhường chỗ, đối phương cũng đi về bên phải. Khương Ức nhích sang trái, người kia cũng liền đi sang trái.
Mấy lần như vậy, Khương Ức mới ngẩng đầu, trong con người phản chiếu hình ảnh một gương mặt tinh xảo như được quỷ thần điêu khắc, trên gương mặt điểm chút phấn hồng, ngũ quan như được tinh chế, mỉm cười tao nhã, khẽ hé mở môi son, âm thanh trong trẻo nhu thuận như làn gió nhẹ nhàng truyền đến bên tai Khương Ức.
"Tiểu Ức không nhớ chị nữa rồi sao?"
Trải qua sự việc trong phòng mỹ thuật tối hôm qua, lúc Khương Ức trở về ký túc xá liền nhắn cho ba mẹ xin ảnh của Trần Lôi.
Lúc này nhìn thấy người thật ở trước mắt với khoảng cách rất gần, cô vẫn cảm thấy không chân thật lắm chớp chớp mắc: "Chị Lôi Lôi."
Trần Lôi cười: "Chúng ta trò chuyện một chút nhé!"
Sau đó đi đến bậc thềm trống của đài phát biểu ngồi xuống, chờ Khương Ức cũng ngồi xuống bên cạnh, mới chậm rãi lên tiếng: "Nghe nói vì ngày hôm qua Giang Cảnh Dương dẫn chị đi tham quan trường học nên em giận nó."
"Không có ạ!"
Trần Lôi vỗ vỗ bả vai cô: "Xin lỗi nhé Tiểu Ức, vì chị mà hai người cãi nhau, nhưng mà chị thực sự phải nói giùm Giang Cảnh Dương, tuy rằng ngoài miệng nó nói có thể xin nghỉ học nhưng chị cảm nhận được ngày hôm đó nó rất nhớ em."
Nói xong, Trần Lôi giơ ngón tay lên chỉ chỉ: "Ồ, đó là cửa sổ lớp em hả."
Khương Ức nhìn theo thấy là cửa sổ phòng học lớp 11 mới gật gật đầu.
Trần Lôi mím môi cười, tiếp tục nói: "Vậy là đúng rồi. Bởi vì nhà chị quyết định về nước nên muốn cho em trai xem trường học trước, vừa hay hai đứa đều ở Tân Điền Nhất Trung. Nên chị mới bảo Giang Cảnh Dương dẫn chị đến tham quan trường học, nhưng mà quan hệ của chị với nó em hiểu được mà."
Cô ấy giơ tay trái lên trước mặt Khương Ức, chờ Khương Ức thấy rõ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, mới nói: "Cho nên em đừng ghen nhé."
Khương Ức có chút xấu hổ: "Chị họ, em thật sự không có."
Cô còn chưa dứt lời, Trần Lôi "ai ya" một tiếng, nhìn đồng hồ đeo tay vội vàng đứng dậy: "Chuyến bay của chị sắp trễ rồi."
Cô ấy hoảng hốt cầm túi xách chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nghiêm túc nói với Khương Ức: "Chị làm rớt đồ ở bãi cỏ kế bên hồ của trường học, em có thể giúp chị tìm không, nếu tìm được thì giữ giùm chị nhé, cảm ơn em."
"Dạ được."
"Cám ơn nhé, chị mà còn không đến nữa chắc chồng chị sẽ ăn thịt chị mất, đi trước nhé, bye bye em."
Sau khi Trần Lôi chạy đi, Khương Ức gửi tin nhắn cho Đào Tư Dĩnh nói mình không ăn sáng, sau đó chạy đến bãi cỏ gần hồ.
Mà Trần Lôi chạy lên bậc thang vài bước, cho đến khi Khương Ức không nhìn thấy cô nữa mới dừng bước, gửi cho QQ tên JJY một tin nhắn: Chị đã giải thích rõ ràng, người cũng chuẩn bị đến, còn lại phải xem biểu hiện của em.
_ _
Bãi cỏ không tính là lớn, Khương Ức từ sân thể dục đi đến, vừa đi vừa cúi đầu tìm đồ giúp Trần Lôi. Ước chừng vài phút sau cơ bỗng nhiên nhớ đến...
Cô không biết phải tìm cái gì và tìm như thế nào.
"......"
Khương Ức có chút bất đắc dĩ dừng bước, trong lòng không chút dao động thậm chí còn muốn cười. Cô âm thầm mắng dây thần kinh của mình một hồi.
Đúng lúc này bên tai từ từ truyền đến âm thanh đàn guitar dễ nghe, giai điệu nhẹ nhàng duyên dáng như nước chảy mây trôi phiêu đãng trong không trung, truyền đến bên tai Khương Ức, thôi thúc cô nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Một người con trai mặc áo sơ mi trắng đang ngồi trên bãi cỏ, trong ngực ôm cây đàn guitar màu gỗ, hai chân thon dài, một chân tùy tiện cong lên, cúi đầu tay phải gảy dây đàn, gió nhẹ nhàng thổi qua làm lung lay những sợi tóc trước trán anh.
Qua những hợp âm Giang Cảnh Dương gảy, đã phát ra những âm điệu du dương dễ chịu. Mỗi nốt nhạc bị lay động giống như có linh hồn, như hồ điệp bay múa bên cạnh người tấu đàn, ngay cả mặt hồ yên tĩnh cũng gợn lên những con sóng mơ hồ.
Khương Ức đứng cách đó không xa, dừng bước quan sát chàng trai đối diện, nhìn ngũ quan góc cạnh rõ ràng của cậu, khóe môi vô thức nở ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Chu Húc đứng bên cạnh giả vờ tàng hình, khi thấy Khương Ức đến cậu im lặng sờ sờ báo cáo cho Giang Cảnh Dương, sau đó nhanh nhẹn rời đi.
Giang Cảnh Dương quay đầu nhìn lại, khóe môi khẽ nhếch, động tác trên tay cũng dừng lại, âm nhạc huyền ảo nhất thời đứt đoạn.
Khương Ức tiến lên phía trước, nói rõ mục đích ban đầu: "Chị Lôi Lôi nói đến đây tìm đồ giúp chị ấy."
"Ừm."
Giang Cảnh Dương khẽ gật đầu, buông cây đàn guitar xuống đứng dậy đi về phía cô: "Vậy em tìm được chưa?"
Khương Ức lắc đầu.
Giang Cảnh Dương đột nhiên lại giống như một đứa trẻ, đứng cách cô vài bước chân, giang hai tay ra: "Ôm một cái không tức giận nữa, chúng ta làm lành nhé."
🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro