CHƯƠNG 27: TUYÊN BỐ CHỦ QUYỀN


🥑 Hãy đọc truyện ở Wattpad @_beobaebi_ để ủng hộ công sức của dịch giả.

🥑 Nếu thấy hay hãy bình chọn cho truyện để Beo có động lực dịch nhé mọi người❤️

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi

_____________________________

"520 ah."

"Anh cũng vậy."

Lúc đầu Khương Ức vẫn chưa kịp phản ứng lại, cho đến khi nghe được câu nói "Anh cũng vậy" chứa ý tứ sâu xa của Giang Cảnh Dương. Sau đó lại nhìn thấy biểu cảm đau đớn tột cùng của Du Vũ Huân và Chu Húc, cô mới chợt như hiểu ra điều gì đó.

Đối mặt với đuôi lông mày đang hơi hơi nhướng lên của Giang Cảnh Dương, Khương Ức mím môi nở một nụ cười rực rỡ như sắc cầu vồng, cô không phủ nhận mà lại dịu dàng nói: "Bạn học Giang Cảnh Dương, tớ phát hiện gần đây cậu có rất nhiều cách tán tỉnh nha."

Giang Cảnh Dương nghiêng đầu: "Là anh học được đấy, nhưng tán tỉnh em là thật."

Du Vũ bên cạnh bị nhét một họng cơm chó như oán phụ cầm ly nước đi ra ngoài.

Đi đến cửa phòng học đúng lúc gặp Đào Tư Dĩnh từ cửa sau đi vào, Du Vũ Huân tùy tiện giơ tay chào hỏi: "Hi!"

Đào Tư Dĩnh coi cậu như người vô hình, cúi đầu ôm ly nước bước nhanh hơn rời đi.

"? ? ? "

Du Vũ Huân không hiểu nhìn theo bước chân nhanh như gió của nữ sinh đang rời đi, cậu hoang mang đuổi theo: "Đào Tư Dĩnh, sao tớ lại có cảm giác cậu đang trốn tớ ah?"

"Có hả?" Đào Tư Dĩnh dừng bước nhìn cậu, nở một nụ cười gượng gạo: "Đâu có đâu."

Dứt lời, cô lại bước đi tiếp. Du Vũ Huân chưa hết hy vọng đi theo cô, cho đến khi Đào Tư Dĩnh dừng lại ở nơi lấy nước, Du Vũ Huân đứng bên cạnh liếc xéo cô: "Tớ cảm thấy là có."

Động tác lấy nước của Đào Tư Dĩnh cứng đờ: "Nhị Cẩu Tử, cậu nghĩ nhiều rồi."

Cô vỗ vỗ đầu anh: "Tớ cũng không nợ tiền cậu, tại sao lại phải trốn?"

Du Vũ Huân bán tín bán nghi, Đào Tư Dĩnh cũng không dám nhìn cậu, cúi đầu lấy nước xong liền lập tức xoay người quay về lớp học.

Nhìn sự bất thường của Đào Tư Dĩnh, Du Vũ Huân theo sau cô:   "Kỳ quái, chẳng lẽ là mấy "ngày đó" đến rồi sao? Sao đột nhiên trở nên nữ tính như vậy."

Đào Tư Dĩnh đi vài bước, tựa hồ như ý thức được sự khác thường của mình, sợ bị Du Vũ Huân phát hiện ra cái gì, cô liền dừng bước quay đầu về phía Du Vũ Huân thấy cậu đang chậm rãi đi đến. Đào Tư Dĩnh nhịn xuống sự xúc động muốn kéo cậu, la lớn: "Cậu là ốc sên sao, sắp vô lớp rồi mà còn lề mề, đến Cừu trưởng thôn cũng đuổi kịp cậu."

( Một nhân vật trong Cừu vui vẻ và Sói xám.)

Du Vũ Huân hơi kinh ngạc nhìn Đào Tư Dĩnh, trong lòng oán thầm: Là mình suy nghĩ nhiều rồi, người này nào có giống con gái đâu, đây quả thực là một người phụ nữ lực điền.

Trên đường trở về lớp học, Du Vũ Huân thấy Đào Tư Dĩnh quay về cách nói chuyện thô lỗ với cậu nên cũng thở phào nhẹ nhõm, còn chân thành mời Đào Tư Dĩnh tham gia sinh nhật của mình.

Đào Tư Dĩnh nói: "Có thể, nhưng tớ nói trước tớ sẽ không tặng quà."

Du Vũ Huân xua xua tay biểu thị không sao cả: "Cậu nghĩ ông đây là loại người cần quà cáp sao, cậu đến tớ sẽ làm mai cho cậu, để Cửu Nhật độc thân một mình nó."

Đào Tư Dĩnh cười: "ThầyTrương nói không thể yêu sớm."

Du Vũ Huân "Ôi" một tiếng: "Thanh xuân mà không yêu sớm thì thanh xuân không trọn vẹn ah." 

Đào Tư Dĩnh đi bên cạnh cậu, nghe cậu say sưa kể chuyện giữ mình và bạn gái, cô cũng không lên tiếng quấy rầy, im lặng ở bên cạnh làm người lắng nghe.

Trong xã hội hiện thực các cặp đôi yêu nhau rồi sẽ chia tay, vợ chồng rồi sẽ ly hôn, có lẽ cách tốt nhất cho họ là làm bạn suốt đời. Ít nhất như vậy thì sẽ không mất nhau, không có được cũng sẽ không mất đi.

Chuông vào lớp vang lên, hai người cùng lúc đi vào lớp học. Đào Tư Dĩnh lập tức chạy về chỗ nghiêm chỉnh ngồi xuống, mà Du Vũ Huân đi về chỗ của mình, ngửa đầu uống nước mới phát hiện mình vừa rồi đi ra ngoài chỉ lo nói chuyện với Đào Tư Dĩnh mà quên lấy nước!

"......"

_ _

Tan tiết tự học tối, Khương Ức nằm sấp trên bàn giả chết không động đậy, Giang Cảnh Dương giúp cô dọn dẹp balo khoác lên vai. Thấy Khương Ức khó chịu nằm sấp trên bàn anh liền đưa tay rờ trán cô, phát hiện không có dấu hiệu của cảm lạnh: "Bạn học này, thời gian tập luyện buổi tối của em đã đến rồi ah."

"......"

Giang Cảnh Dương bất lực nhìn cô, khi cả lớp đã ra về hết, nhân lúc Khương Ức không phát hiện anh vươn tay về phía thắt lưng cô, không nhẹ không nặng mà gãi gãi.

Khương Ức sợ ngứa, 1s cũng không chịu nổi lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn thấy Giang Cảnh Dương đứng bên cạnh, cô bĩu môi, con ngươi như mặt hồ  trong suốt lấp lánh ánh sáng: "Tớ mệt, hôm nay có thể không chạy không?"

"Không thể."

Huấn luyện viên Giang Cảnh Dương không chút do dự từ chối, hơn nữa còn hùng hồn nói ra lí do không thể nghỉ khiến Khương Ức không phản bác được: "Kiên trì lâu như vậy rồi không thể bỏ dở giữa chừng. Còn có vài ngày nữa là đại hội thể thao, chủ yếu là anh sợ hôm nay em nghỉ đến lúc đó thi sẽ càng mệt hơn."

Giang Cảnh Dương vất vả lắm mới giả làm huấn luyện viên mặt sắt được, thế nhưng đối diện với biểu tình đáng thương của Khương Ức, trong nháy mắt anh bại trận. Hít vào rồi lại thở ra: "Hôm nay chạy 3 vòng là có thể nghỉ ngơi."

Khương Ức không nói lời nào, giữ nguyên biểu cảm kia.

Giang Cảnh Dương giơ hai ngón tay ra: "Hai vòng rưỡi."

Khương Ức: "Hai vòng."

"...Được."

Khương Ức nghe vậy bỗng nhiên giống như được nạp năng lực, tinh thần phấn chấn đứng lên:"Vậy đi thôi."

Giang Cảnh Dương mang hai cái balo đi theo cô, gãi gãi đầu lẩm bẩm: "Rốt cuộc ai mới là huấn luyện viên, cô nhóc này là muốn tạo phản?"

Bởi vì ban ngày bài tập về nhà nhiều cho nên Khương Ức chỉ có thể tập chạy vào sáng sớm và sau tiết tự học tối.

Mỗi khi cô tập chạy đường dài Giang Cảnh Dương đều sẽ chạy cùng cô, anh cũng nói cho cô cách điều chỉnh hô hấp. Mỗi ngày cô chạy bao nhiêu thì  Giang Cảnh Dương sẽ chạy bấy nhiêu, chưa từng than một câu mệt mỏi.

Có lẽ là bởi vì trước kia đều phải chạy bốn vòng, nên hôm nay Khương Ức chạy hai vòng xong còn dư sức nhảy nhót dẫm lên chiếc bóng in lên đường chạy.

Giang Cảnh Dương thấy cô tràn đầy sức sống, trêu chọc nói: "Nhìn em dồi sào sức lực như vậy, hay là lại thêm một vòng nữa?"

Vừa dứt lời, cả người Khương Ức liền mềm nhũn, Giang Cảnh Dương nhanh một bước đỡ cô, Khương Ức mềm mại lên tiếng: "Không còn sức lực."

Giang Cảnh Dương nhịn không nổi ngẩng đầu cười to: "Khương Ức, chiêu trò của em thật sự là càng ngày càng nhiều."

Anh đỡ cô đứng thẳng dậy, thoáng nghe thấy tiếng bóng trên sân bóng rổ: "Vậy em còn sức xem anh chơi bóng không?"

"Có!"

*

Giang Cảnh Dương dẫn Khương Ức vào sân bóng rổ, người vốn đang chơi bóng liền dừng động tác. Nhìn thấy hai người từ từ đi vào, một trong số đó có quan hệ tốt với Giang Cảnh Dương, còn huýt sáo: "Lão Đại, chơi bóng không thể dẫn theo người nhà nha."

Giang Cảnh Dương bảo Khương Ức ngồi xuống khu nghỉ ngơi, cởi áo khoác ra đặt trên tay cô, xoay qua nhìn người kia: "Tụi mày không có người nhà nên không thể dẫn theo, không có quy định tao cũng không thể dẫn theo."

Mấy người bắt đầu trận bóng trong tiếng cười đùa giỡn, Giang Cảnh Dương mặc một chiếc áo hoodie màu đen điên cuồng chạy trên sân, đèn đường hắc lên một mảng cam vàng nhàn nhạt. Giang Cảnh Dương lại giống như được ông trời chiếu cố, bất luận ở nơi nào anh cũng là người chói mắt nhất, cho dù là chen chúc trên tàu điện ngầm thì cũng chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra anh trong biển người mênh mông.

Giang Cảnh Dương ném một quả ba điểm, sau khi đập tay với đồng đội liền giơ tay chữ V hướng về Khương Ức, hai hàng lông mày rậm rạp cũng nổi lên gợn sóng mềm mại, giống như mặt trăng trên bầu trời đêm trong vắt, lại giống như trẻ con được biểu dương vì thành tích tốt.

Khương Ức cười rộ lên theo anh, đáp lại bằng khẩu hình: "Cố lên!"

Không, không phải bởi vì được ông trời chiếu cố mà là vì trong mắt cô anh là duy nhất, cho nên cô có thể tìm thấy bóng dáng của anh trong biển người mênh mông kia.

Khương Ức là khán giả duy nhất ở khu nghỉ ngơi, mỗi khi Giang Cảnh Dương ném bóng vào rổ anh đều nhìn về phía cô, Khương Ức cũng kích động vỗ tay, đôi khi lại hô lên: "Cố lên!"

Sau trận bóng, lúc giải lao giữa trận, vì để không cản trở Giang Cảnh Dương và Khương Ức mà mọi người đều rất thức thời đi về phía bên kia của khu nghỉ ngơi.

Giang Cảnh Dương ôm bóng định đi về phía khu nghỉ ngơi đã bị một nữ sinh ngăn lại, cô gái hơi cúi đầu vẻ mặt có chút e lệ, đưa nước trong tay cho anh "Đàn anh, cho anh nước."

Lịch sử lặp lại, Giang Cảnh Dương theo bản năng quay đầu  nhìn về phía khu nghỉ ngơi, thấy Khương Ức đang dọc khuy áo khoác của anh với vẻ mặt không vui, hiển nhiên là đã nhìn thấy cảnh này và lại ăn giấm chua.

Giang Cảnh Dương sợ chuyện lần trước lặp lại, không dám nói một câu liền ôm bóng chạy về phía Khương Ức, ngồi xuống bên cạnh cô, thẳng thắn: "Anh không biết cô ấy."

"Như vậy khá tốt đó, có thể tiết kiệm tiền nước." Khương Ức cầm lấy nước vừa rồi người trong đội cho cô uống một ngụm, lơ đãng nhìn thấy biểu tình lo lắng của Giang Cảnh Dương, cô cười: "Dù sao cậu cũng sẽ không vứt."

Giang Cảnh Dương cũng hạ trái tim xuống, thuận tay cầm lấy nước của cô ngửa đầu uống một nửa: "Có được sự giác ngộ này cũng không tệ."

Khương Ức cầm lấy chai nước anh trả lại: "Ông nội cậu có nói với cậu hay không, uống nước bọt của ai thì sẽ phải nghe lời người đó."

Giang Cảnh Dương chớp mắt mấy cái: "Chẳng lẽ biểu hiện của anh không đủ rõ ràng sao? Anh đối với em chính là ước gì được nấy."

Giang Cảnh Dương chọc Khương Ức cười, hai người đang vui vẻ nói chuyện phiếm, Khương Ức nhìn thấy nữ sinh đưa nước còn đang đứng ở sân bóng rổ không chịu rời đi.

Tuy ngoài miệng cô nói không thèm để ý nhưng trong lòng vẫn sẽ cảm thấy khó chịu , dường như là rất...... không có cảm giác an toàn.

Giọng nói của cô giống như một tiếng muỗi thì thầm: "Tự dưng đẹp trai như vậy làm gì chứ, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt."

Giang Cảnh Dương dùng bàn tay đè đầu cô lại, giọng điệu tràn đầy vẻ đáng thương: "Bạn học Khương Ức, trình độ điền vào chỗ trống của em không ổn cho lắm, em nói xem xem anh trêu hoa ghẹo nguyệt chỗ nào, đẹp trai cũng không phải là lỗi của anh nha."

Khương Ức rụt cổ muốn né tránh móng vuốt của anh: "Vậy thì anh suốt ngày thu ong hút bướm."

Giang Cảnh Dương thuận thế ôm lấy cổ cô, xoay mặt cô về phía mình: "Nhưng anh có bình xịt côn trùng là em, bao nhiêu ong bướm anh cũng không cần, em phun giúp anh là được rồi."

"..................Cái ví dụ gì vậy?"

"Đây là sự thật, có biết tuyên bố chủ quyền không?"

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro