CHƯƠNG 9: ANH TRAI CHE CHỞ EM

🥑 Hãy đọc truyện ở Wattpad @_beobaebi_ để ủng hộ công sức của dịch giả.

🥑 Nếu thấy hay hãy bình chọn cho truyện để Beo có động lực dịch nhé mọi người❤️

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi

______________________________

Du Vũ Huân bị Giang Cảnh Dương uy hiếp một trận, thế là sau khi tan học, Khương Ức nhìn thấy ba người mang theo biểu tình đặc sắc đi ra khỏi cửa phòng học.

Cô không biết ba người Giang Cảnh Dương đi đâu, làm gì, chỉ biết lúc trở về trên mặt Du Vũ Huân có biểu cảm như đạt được ý xấu lại vừa sợ bị đánh. Giang Cảnh Dương thì không khác gì bình thường, mà khi Chu Húc đi ngang qua Khương Ức, còn giơ ngón tay cái cho cô: "Đường Tăng quả nhiên danh bất hư truyền."

Khương Ức Kinh: 0.0 ?

*

Tiết thứ ba là tiết vật lí, nửa tiết đầu Giang Cảnh Dương và Chu Húc đều vùi đầu viết kiểm điểm, chỉ có Du Vũ Huân là ngủ gà ngủ gật.

Lớp học đến một nửa, Giang Cảnh Dương viết kiểm điểm đến mệt mỏi, quay đầu nhìn thấy Bộ dáng Khương Ức nghiêm túc chép bài, khẽ nhếch khóe môi, kề sát cô thấp giọng: "Bạn cùng bàn nhỏ, anh có một yêu cầu quá đáng, không biết em có thể giúp anh không ah."

Trên mặt Khương Ức hiện lên vẻ khó hiểu nhìn anh, Giang Cảnh Dương liền tiếp tục nói: "Có một vấn đề không hiểu được, muốn học bá như em giúp anh giải đáp. "

Khương Ức gật đầu: "Nói xem xem."

Anh rút ra một cuốn sách vật lý từ ngăn bàn của mình đặt lên bàn, chọn đại một đề trịnh trọng nói: "Đề này anh không biết làm."

Du Vũ Huân đang buồn ngủ nghe thấy những lời này, trong nháy mắt tỉnh cả ngủ, không thể tưởng tượng nổi quay đầu lại: "Lão đại, anh không có bệnh gì chứ, tự dưng lại phấn đấu học tập."

Giang Cảnh Dương trừng mắt nhìn anh, ý là: đừng ảnh hưởng đến tao, cút đi.

Du Vũ Huân bĩu môi khinh thường, sau đó tiếp tục ngủ.

Khương Ức cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nghiêm túc cầm bút giải đáp cho Giang Cảnh Dương: "Theo định luật ba Newton, F= -F'= 650N, dấu trừ biểu thị phương hướng xuống."
( Beo: má tha cho t dới, t ngu lí lắm)

Nền tảng học tập của Giang Cảnh Dương vẫn còn, nghe một chút là hiểu. Nhưng vì muốn Khương Ức tiếp tục giảng, làm ra vẻ không hiểu nhíu mày.

Khương Ức hỏi: "Có chỗ nào không hiểu sao?"

Giang Cảnh Dương chống cằm, dùng bút chỉ chỉ công thức: "Chỗ này hình như cần thêm cái gì đó."

Khương Ức lại đọc đề cương: "Áp dụng công thức là được rồi, còn cần thêm cái gì nữa?"

Giang Cảnh Dương đặt bút lên bàn, nghiêm túc nói: "Thêm QQ của em, viết ID QQ của em đi."

Khương Ức: "..."

Du Vũ Huân: "Cốp..."

Du Vũ Huân đang nghe lén không kiềm chế được, cằm nặng nề đập lên bàn. Động tác cầm bút của Khương Ức dừng lại, giương mắt nhìn biểu tình đặc biệt nghiêm túc của Giang Cảnh Dương, cô văn nhã cười cười rút ra một tờ giấy nháp từ túi xách, nhanh chóng viết vài dòng chữ trên đó đưa cho anh.

Giang Cảnh Dương nhìn thấy tờ giấy nháp đầu tiên là vui mừng nở nụ cười, chờ xem rõ nội dung mặt liền biến thành chữ 囧: "Này là gì đây, mật mã Da Vinci?"

Du Vũ Huân và Chu Húc tiến lại gần xem giấy nháp, sau đó ôm bụng cười to: "Má ha ha ha ha, em gái Khương cao tay đó."

Khương Ức nháy mắt mấy cái: "Áp dụng công thức là tính ra ID QQ rồi."

Giang Cảnh Dương mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm dãy số lộn xộn trên giấy: "..."

Du Vũ Huân và Chu Húc không để ai trong mắt đã thành thói quen. Lúc này lớp học yên tĩnh, yên tĩnh đến gay cả âm thanh của thầy cô cũng đặc biệt rõ ràng.

"Tiếp theo chúng ta mời bạn học Du Vũ Huân đến giảng vấn đề này, dòng điện lưu này đi như thế nào."

Du Vũ Huân cười càng thêm nịnh nọt: "Dòng điện của em đối với thầy đi như thế nào thì dòng điện lưu này đi như thế ấy ạ."

Cả lớp giơ ngón cái lên: đỉnh

*

Suốt ngày hôm đó, Giang Cảnh Dương đều rất bận rộn, cực kì bận rộn. Ở trước mặt các bạn cùng lớp và giáo viên khác đặc biệt ngoan, bởi vì hôm nay anh không trốn học ra ngoài chơi bóng.

Mà một ngày này đều ở trong phòng học viết kiểm điểm và... phá giải mật mã của Khương Ức.

Buổi tự học tối nay không có giáo viên quản nhưng lớp học lại yên tĩnh lạ thường.

Lý do là bởi chiều nay giáo viên chủ nhiệm thông báo nghỉ lễ Quốc Khánh, từ ngày mai bắt đầu nghỉ 7 ngày, nhưng nếu tối nay học sinh tự học không tốt thì miễn nghỉ lễ.

Giang Cảnh Dương mất một ngày rốt cục cũng hoàn thành 5000 chữ cộng với 7000 chữ kiểm điểm, tựa lưng vào ghế thở dài như xác chết.

Tiết tự học thứ nhất kết thúc, Du Vũ Huân nghĩ ra trò mới gọi ba người Chu Húc, Giang Cảnh Dương và Khương Ức đến: "Dù sao hôm nay thầy cô quản lý cũng không gắt lắm, hay là chúng ta ra ngoài ăn khuya đi!"

Dừng lại một lát, Du Vũ Huân và Giang Cảnh Dương nhìn nhau một giây, đồng thanh: "Sầu riêng nướng ở đầu ngõ."

Đào Tư Dĩnh đi ngang qua nghe thấy, cô ghé vào: "Thêm tớ nữa."

Sau đó tầm mắt mọi người đều rơi trên người học sinh giỏi Khương Ức.

Khương Ức cho rằng bọn họ nói đi ra ngoài ăn khuya là quang minh chính đại đi từ cổng trường ra ngoài, ai có dè...

Vào đêm mùa hè, tiếng ve sầu từng hồi từng hồi vang lên.

Ở bức tường không có giám sát nào đó ở Tân Điền Nhất Trung, Du Vũ Huân đang mò mẫm tìm đá lót chân. Khương Ức đứng bên cạnh Giang Cảnh Dương, nhìn mấy người động tác thành thạo, hỏi: "Từ đây trèo ra ngoài?"

Giang Cảnh Dương gật đầu: "Em biết đó, cổng trường không ra được, chỉ có thể trèo tường."

Phát hiện ra nỗi lo lắng của Khương Ức, Giang Cảnh Dương bổ sung: "Không có việc gì, thầy giáo không phát hiện được."

Đào Tư Dĩnh dùng điện thoại di động bật đèn pin chiếu sáng để Du Vũ Huân dễ tìm đá hơn, cô đứng bên cạnh Khương Ức, "Tiểu Ức Ức, chắc là cậu chưa từng trèo tường phải không, ngoan ngoãn như vậy mà."

Khương Ức suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu.

Ở đây ngoại trừ Giang Cảnh Dương và Du Vũ Huân, hai người còn lại đều mở to mắt nhìn Khương Ức: "Không nghĩ tới, ngoan ngoãn như em gái Khương vậy mà cũng từng trèo tường."

Khương Ức bĩu môi: "Bất đắc dĩ thôi."

Nói xong, còn lặng lẽ liếc Giang Cảnh Dương một cái.

Phải, đầu sỏ chuyện này chính là anh.

Vào học kì đầu năm lớp 8, cả hai cha mẹ đều rất bận rộn nên hai người ở trong trường một học kỳ. Cũng là buổi tối khi tiết tự học vừa tan, Giang Cảnh Dương muốn ăn sầu riêng nướng, liền lôi kéo Khương Ức cùng nhau trèo tường ra ngoài.

Đó là lần đầu tiên Khương Ức trèo tường, cuối cùng còn bị phát hiện và phê bình trước toàn trường.

Du Vũ Huân có ấn tượng rất sâu sắc đối với chuyện này, cũng là từ lúc đó trở đi mới biết được quan hệ thâm thúy giữa Khương Ức và Giang Cảnh Dương.

Du Vũ Huân tìm thấy một tảng đá cao hơn, khó khăn kéo ra khỏi bụi cỏ, sau đó vỗ vỗ tay, "May mà có tớ đã giấu bảo bối này ở đây, bằng không bị Tứ Đại Danh Bổ phát hiện thì thảm rồi."

Khương Ức khó hiểu: "Tứ Đại Danh Bổ?"

Du Vũ Huân di chuyển tảng đá đến trước vách tường, "Đúng ah, chính là chủ nhiệm giáo dục đó."

"Tại sao lại gọi là Tứ Đại Danh Bổ?"

Đào Tư Dĩnh đáp: "Bởi vì cô ấy bắt một người là dính một người."

Khương Ức: "Tứ Đại Danh Bổ, vậy ba người còn lại đâu?"

Giang Cảnh Dương ung dung nói: "Một mình cô ấy cân bốn người."

Nhớ tới tác phong nghiêm khắc, mạnh mẽ của chủ nhiệm giáo dục, Khương Ức nhịn không được cười. Cô ngước mắt nhìn anh, xuyên qua ánh trăng sáng nhìn thấy tinh hà xán lạn trong mắt anh : "Vậy các cậu đã từng bị bắt chưa?"

Du Vũ Huân vác xong tảng đá, đại công cáo thành vỗ vỗ bụi bẩn trên tay, đắc ý nói: "Cửa văn phòng giáo dục chúng tớ đều sờ quen rồi, cậu nói xem cô ấy từng bắt chúng tớ chưa."

Nói xong, cậu bắt đầu thúc giục: "Được rồi, đừng tán gẫu nữa, nhanh nhanh trèo qua đi, nếu không lát nữa bác bảo vệ tới là chúng ta chết chắc."

Du Vũ Huân đi đầu giẫm lên tảng đá, nhờ độ cao của tảng đá mà cánh tay dài dễ dàng vắt lên tường, hơi dùng sức liền trèo lên được, sau đó nhảy xuống vững vàng đứng trên mặt đất.

Giang Cảnh Dương một tay đút túi, nhìn quanh một vòng Chu Húc và Đào Tư Dĩnh, sau đó nói với Đào Tư Dĩnh: "Cậu lên trước, Cửu Nhật ( biệt danh của Chu Húc) đi cuối cùng."

Đào Tư Dĩnh không hổ là nữ hán tử, động tác của cô ấy lưu loát, dứt khoát trèo lên, sau đó nhảy xuống.

Khương Ức chợt nghe thấy tiếng Đào Tư Dĩnh và Du Vũ Huân ở bên kia tường đùa giỡn, hình như là lúc nhảy xuống cô ấy giẫm lên Du Vũ Huân.

Sau đó là Giang Cảnh Dương, anh giẫm lên tảng đá, xoay người nhìn lại Khương Ức, thanh âm như gió thoảng qua tai: "Đợi lát nữa Cửu Nhật nâng em lên, anh ở phía dưới đỡ em."

Khương Ức trong lòng còn sợ hãi gật đầu.

Giang Cảnh Dương khẽ nhếch môi: "Đừng sợ."

Chu Húc vừa định mở miệng thúc giục bầu không khí hường phấn của hai người, liền nghe Giang Cảnh Dương nói với mình: "Cẩn thận một chút, chân cô ấy còn bị thương."

Chu Húc: Bây giờ tôi không muốn nói chuyện.

Giang Cảnh Dương hai tay chống đỡ nhảy lên, cả người liền ngồi xổm trên tường, sau đó xoay người nhảy xuống, bóng người màu đen liền biến mất trong đêm tối.

Chu Húc nhận mệnh ngồi xổm trên tảng đá, tay vịn lên tường: "Cậu giẫm lên vai tớ này, tớ đỡ cậu lên. ”

Khương Ức nghe lời làm theo, chỉ là Chu Húc có chút không theo kịp. Lúc nâng cô đứng dậy, muốn đỡ lấy cô để tránh ngã xuống, lại không biết nên đỡ ở đâu, sợ đụng phải chỗ không nên đụng, dẫn đến động tác chân tay có chút quỷ dị, còn giơ cả ngón tay phong lan lên. (1)

Khương Ức ngồi xổm trên đầu tường, nhìn ba người đã nhảy xuống, Giang Cảnh Dương đứng bên tường, hai tay khẽ nâng lên: "Xuống đi."

Chu Húc trèo lên bên cạnh Khương Ức, thấy bộ dáng khẩn trương của cô, anh cười: "Hay là tớ đẩy cậu xuống, cho cậu trải nghiệm cảm giác nhảy Bungee một lần. "

“....”

Khương Ức ghé mắt, không nói gì nhìn Chu Húc đang xem náo nhiệt.

Chu Húc cảm giác được Giang Cảnh Dương nhìn mình bằng ánh mắt chết chóc, nhún vai: "Yên tâm nhảy đi, lão đại sẽ không để cậu bị thương."

Trước khi anh nhảy xuống, còn nói với Khương Ức: "Nếu không nhảy lát nữa bảo vệ tới, mấy người chúng ta đều gặp nạn."

Lần trèo tường năm lớp 8 ấy, Giang Cảnh Dương cũng nói muốn đỡ cô. Kết quả Giang Cảnh Dương không đỡ được khiến cô ngã như chó ăn 💩 trên mặt đất, vết sẹo trên đầu gối đến giờ vẫn còn. (2)

Trải qua vết xe đổ, Khương Ức không dám tin tưởng Giang Cảnh Dương nữa.

Cô ngồi xổm tiến thoái lưỡng nan, nhìn Giang Cảnh Dương ngẩng đầu đang nhìn mình và biểu tình lo lắng của ba người Đào Tư Dĩnh, Khương Ức cắn răng muốn nhảy xuống liền sợ hãi.

Cuối cùng khi cô còn do dự, phía sau đột nhiên chiếu đến ánh đèn pin.

"Ai ở đó!" Bác bảo vệ cầm đèn pin từ từ đi tới.

Nhịp tim mọi người đều trở nên căng thẳng.

Khương Ức không quan tâm nhiều như vậy, nhắm mắt lại nhảy xuống.

Ba giây sau.

Sự đau đớn trong dự tính cũng không truyền tới, Khương Ức nắm chặt tay áo Giang Cảnh Dương, he hé mắt nhìn, đập vào mắt là gương mặt yêu nghiệt của Giang Cảnh Dương cười cười nhìn cô: "Đúng là quỷ nhát gan."

Du Vũ Huân nhờ ánh sáng đèn đường nhìn Khương Ức, bất ngờ chỉ vào cô như phát hiện vùng đất mới: "Em gái Khương, cậu đỏ mặt."

Khương Ức âm thầm trừng mắt nhìn cậu, sau đó tránh ra đứng trên mặt đất, khuôn mặt đo đỏ nhất thời không có chỗ che giấu.

Cũng may Giang Cảnh Dương không tham gia cười nhạo cô mà đạp Du Vũ Huân một cước: "Có đi hay không."

"Đi, đi, đi chứ."

Ba người dẫn đầu rời đi, Khương Ức vẫn còn có chút sợ hãi sau chuyện vừa rồi, sợ ngày mai ba mẹ biết cô trèo tường ra ngoài.

Cô đứng ở đó ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tường, đột nhiên xuất hiện một bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô, sau đó thanh âm như ánh mặt trời ấm áp truyền đến: "Có xảy ra chuyện, anh trai che chở em."

*

Rời khỏi con hẻm bên cạnh trường học, năm người giống như diều bị đứt dây, vui vẻ nhảy nhót ở mọi ngóc ngách của chợ đêm.

Đi ra khỏi trường học, là sầu riêng nướng mà mọi người hằng tâm tâm niệm niệm.

Cửa hàng này là nơi mà ba người Giang Cảnh Dương, Khương Ức và Du Vũ Huân thường xuyên đến hồi cấp hai. Chu Húc và Đào Tư Dĩnh có chút khó hiểu: "Thứ đồ ăn gì vậy, chỉ ngửi thôi đã khó chịu, vì sao các cậu chịu được mà còn đem đi nướng?"

Du Vũ Huân liên tục lắc tay: "Các cậu không hiểu, sau khi nướng tinh hoa của sầu riêng mới có thể bộc lộ ra hết, ai yaaa nói cũng không hiểu đâu, đợi lát nữa nếm thử sẽ biết."

Chỉ chốc lát sau, sầu riêng nướng được bưng lên bàn, Chu Húc bịt mũi nhìn thứ toả ra mùi mắc ói trên bàn: "Trời ơi, cái mùi này quả thực là..."

Du Vũ Huân cầm một miếng ăn trước, Giang Cảnh Dương lấy một miếng cho Khương Ức, lại lấy đũa và khăn giấy đặt trong tay cô, rồi mới đến lượt chính mình.

Ngay từ đầu Chu Húc cùng Đào Tư Dĩnh một mực kháng cự ngồi ở đó, nhưng xuất phát từ sự tò mò của người trẻ tuổi, hai người nhìn ba người trước mặt ăn ngon như vậy, nhịn không được cũng nếm thừ.

Kết quả...

Vừa ăn vào liền không ngừng lại được.

Không quá vài phút, mấy người lại gọi hơn mười quả sầu riêng, thoáng cái đã bị quét sạch.

Du Vũ Huân vừa ăn vừa tận hưởng dư vị: "Ừm, sau này ăn sầu riêng xong nhất định phải đi hôn người khác, lưu lại hương vị khó quên. ”

Mọi người: "..."

Mấy người ăn uống no đủ, chuẩn bị đi mua chút đồ ăn khuya trở về trường học.

Vừa ra khỏi cửa hàng, có mấy nam sinh trực tiếp xông vào.

Những nam sinh này đầu tóc đều nhuộm vàng khè, ăn mặc rất giang hồ, cùng màu đen giống Giang Cảnh Dương lại còn đính thêm đinh tán và dây xích.

Mấy người nghênh ngang đi tới, cũng không biết là bởi vì động tác quá mạnh hay là cố ý, cánh tay đẩy qua người Khương Ức khiến cô đau đến nhíu mày.

Giang Cảnh Dương xoay người gọi thủ phạm lại: "Này, đụng trúng người rồi."

Người dẫn đầu quay lại đánh giá Giang Cảnh Dương từ trên xuống dưới, lại nhìn đồng phục trên người Khương Ức và Đào Tư Dĩnh, cười to: "Đụng trúng thì như thế nào, nói cho thầy nghe xem."

Giang Cảnh Dương trầm mặt xuống: "Xin lỗi ngay."

"Tao không đấy." Tên cầm đầu biết bọn họ là học sinh, ngọn lửa kiêu ngạo trong lòng lại càng mạnh mẽ: "Tao không xin lỗi đấy thì sao,mày định kêu ba mẹ đến đánh tao à."

Khương Ức nhận thấy trên người Giang Cảnh Dương phát ra sự tức giận, cô kéo kéo đuôi áo anh, thấp giọng: "Tớ không sao, đừng gây chuyện, chúng ta đi thôi."

Giang Cảnh Dương đang kiệt lực áp chế lửa giận, giọng nói với Khương Ức vẫn nhu hòa như trước, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Nhắm mắt lại."

Khương Ức nghi hoặc: "A?"

"Anh muốn đánh người." Nói xong, anh nắm tay cô che mắt cô lại: "Quá đẫm máu không thích hợp cho em xem."

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
______________________________

* Chú thích:

1.Ngón tay phong lan: ngón cái  và ngón giữa chụm vào nhau.

2. Ngã kiểu chó ăn 💩 nè:

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro