Chương 2: Hotboy trường

Mễ Nhạc đi đến bãi đỗ xe, nhìn đến xe mình liền trầm mặc.

Cậu đậu ngay ngắn ở vị trí đỗ xe, không biết là ai đậu một chiếc Aston Martin phía trước, chắn ngay trước mũi xe. Đường đi bị chặn kín mít, trái phải đều có người đỗ xe làm cậu không cách nào lái xe rời khỏi.

Hôm nay, cậu định đến trường báo danh còn hẹn với giáo viên hướng dẫn bàn về bài phát biểu cho tân sinh viên, nhưng hiện tại xem ra không kịp thời gian nữa rồi.

Cậu tìm một vòng quanh xe cũng không tìm thấy số điện thoại chủ xe để lại, chỉ có thể đem vali để vào cốp rồi lên xe chờ đợi.

Đợi nửa giờ, cậu liền mất hết kiên nhẫn, gọi điện thoại cho nhân viên quản lý.

Lại đợi thêm mười lăm phút hơn thì có người tới kéo xe đi.

Chờ dời xe đi, Mễ Nhạc mới khởi động xe, sau đó liền phát hiện... Xe hỏng rồi.

Ngồi ở trong xe Mễ Nhạc hung hăng xoa trán mình một cái, cảm thán hôm nay thật xui xẻo.

Mấy ngày hôm trước ở quán karaoke, cậu tức giận không kiểm soát được mà cùng một tên ngu đánh nhau một trận. Sau khi trở về bị nhà tài trợ đáng ghét kia biết được, tìm video giám sát đến uy hiếp cậu, quậy đến tận chỗ ba mẹ cậu.

Ba mẹ cậu giải quyết yên ổn, nhưng cũng bởi vì chuyện này mà mắng cậu một trận, còn trừ cả tiền tiêu vặt coi như trừng phạt.

Cậu mở từng cái app ra xem xét, phát hiện đến cả tiền book xe đều không đủ.

Đến nỗi phải thu sạch sẽ tiền của cậu vậy sao?

Nếu không phải họ không biết xe cậu đậu chỗ nào, có khi đến cả xe cũng bị tịch thu?

Đây là ba mẹ ruột của cậu thật hả?

Cậu ngồi ở xe lục lọi một lúc, rốt cuộc cũng tìm được vài đồng cắc lẻ, đành bắt xe buýt đến trường.

Kéo vali đi theo định vị trên di động đến trạm xe, Mễ Nhạc ít khi phải trải nghiệm cảm giác của đỗ nghèo khi như vầy.

Mễ Nhạc đến trạm xe chỉnh chỉnh lại khẩu trang đang đeo, nhìn trái nhìn phải, thấy chung quay không có nhiều người rốt cuộc cũng yên tâm, ngồi ở ghế dài trạm xe chờ đợi.

Cậu đội mũ, ngồi xuống càng khiến người khác khó nhận ra bộ dạng của cậu.

Chẳng qua, cậu ngồi xuống cũng không thể che giấu đôi chân dài khiến người bình thường phải ghen tị. Cộng thêm khí chất, style ăn mặc bắt mắt, ngồi bất động cũng có thể thu hút ánh mắt người khác.

Thời điểm nghỉ hè, Mễ Nhạc tham gia diễn xuất vai nam hai trong một bộ phim thần tượng. Là vai một chú bé đần đơn phương nữ chính, yên lặng cống hiến cho tình yêu vĩ đại của nữ chính. Còn bản thân thì gặm nhấm vết thương lòng, cuối cùng không thể đến được với nữ chính nhưng lại được nhiều khán giả yêu thích.

Bởi vì bộ phim này mà làm chậm trễ thời gian khai giảng, khi cậu nhìn thấy thông báo chuyển cơ sở thì đã học được một tuần.

Trường có cơ sở mới, toàn bộ sinh viên khoa nghệ thuật chuyển đến để học học kỳ mới, ký túc xá cũng phải dọn đi. Cậu đành vội vàng đem hành lý, một mình đến trường báo danh.

Trường đại học của Mễ Nhạc cực kỳ có tiếng ở thành phố H.

Người ta truyền tai nhau tung hô rằng toàn bộ thành phố H giống như là của đại học H vậy, bởi vì mỗi khu của thành phố đều có một khuôn viên thuộc đại học H.

Trước kia từng có một đôi yêu nhau hứa hẹn cùng nhau dốc sức thi vào đại học H, tưởng đâu vào cùng trường sẽ tiếp tục được ở bên nhau.

Rốt cuộc, họ bị phân ở hai cơ sở khác nhau, một người ở nam, một người ở bắc, thế là bất ngờ chưa, ngạc nhiên chưa, kinh hãi chưa, đến cuối cùng vẫn phải yêu xa.

Cơ sở mới ở vùng ngoại thành.

Trên đường đi, cậu nhìn thấy câu lạc bộ kịch kêu la thảm thiết, than khóc các kiểu, nào là xung quanh hoang vắng như mảng da đầu còn mấy cọng tóc sau khi chạy deadline. Ngoài cái trường học còn có thêm cánh đồng ngô phía sau hàng rào, bonus thêm ngọn núi. Hết.

Lúc đổi phòng học như hành quân một đoạn đường xa, bò thêm trăm chục cái bậc thang mới đến cái phòng học cần để học.

Được cái không khí trong lành, không gian thanh tịnh như vị tu sĩ lui về ẩn cư giữa núi rừng, khá là healthy và balance.

Cái điểm cộng này cũng chẳng thấm vào đâu với cái trừ trăm điểm này. Đó chính là giao thông cực kỳ bất tiện, chỉ có một chuyến xe đi đến trường còn phải đợi nửa tiếng mới có lấy một chiếc, thành ra trên xe rất đông người.

Mễ Nhạc thở dài một hơi chờ xe đến, chuẩn bị tinh thần cho kiếp nạn thứ 82 của mình.

Không lâu sau đó, có một nhóm người tới trạm xe.

Nhóm này cực kỳ nổi bật, đi đến đâu người nhìn đến đó nhưng rất nhanh liền vội vàng nhìn sang chỗ khác, sợ bị bọn côn đồ hỏi thăm kiểu: Mày nhìn gì? Thích nhìn không?

Những người này đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người.

Quan sát bằng mắt thường cũng nhìn ra chiều cao trung bình của bọn họ đều trên mét chín, trong đó có hai người cao hơn hai mét, thậm chí có một người cao hai mét mốt.

Chiều cao như vậy là cực kỳ hiếm ở đất nước này, còn tụ lại với nhau càng như thú quý hiếm gom về cùng một chỗ.

Trong đó, có một nam sinh dáng người mảnh khảnh trông bình thường một chút, chiều cao tầm khoảng một mét tám.

Một mét tám.

Đối với nam giới bình thường đã được đánh giá là rất cao rồi, nhưng đứng cùng nhóm thì lại trông vô cùng nhỏ nhắn.

Cả đám ăn mặc giống nhau, một chiếc áo thun tay ngắn cùng quần đùi rộng thùng thình, chân mang dép lào.

Giống như băng đảng áo đen xuống đường làm việc xấu.

Bọn bọ đến gần, Mễ Nhạc mới nhìn thấy dòng chữ phía sau áo.

Chữ to, mực đỏ ghi lên áo thun màu đen: Chỉ cần chiến thắng, không cần hữu nghị.

Trong đó có một người mang dòng chữ đặc biệt, chữ hơi nhỏ được khoanh tròn ở mặt trước, ghi: Tôi là. Phía sau là hai chữ lớn: hữu nghị.

Ghép lại thành: Tôi là hữu nghị.

Sau khi đến trạm, hai mét mốt đi đến quầy hàng nhỏ bên cạnh. Bà lão bán đồ nhìn thấy thì nuốt nước bọt, lập tức run rẩy.

Nhưng mà hai mét mốt chỉ đến mua vài chai nước rồi về, ném cho đồng bọn.

Hai mét mốt ném ngẫu nhiên, những người còn lại đang nói nói cười cười nhưng khi được hắn gọi tên thì đều dễ dàng tiếp được chai nước.

Cực kỳ ăn ý.

Chai cuối cùng được ném cho "Tôi là hữu nghị".

Hai mét mốt nhìn cũng không thèm nhìn đã trực tiếp ném cho "Tôi là hữu nghị" đang đùa giỡn, cậu ta giơ tay nhẹ nhàng bắt lấy rồi mở ra uống một ngụm.

Mễ Nhạc cảm thấy như được xem xiếc thú miễn phí.

"Tôi là hữu nghị" vươn tay vẫy một chiếc taxi, cuối người xuống hỏi: "Có đi Lĩnh Sơn không?"

Tài xế nhìn nhìn nhóm người, rồi nhìn vật thể không xác định trong tay họ, một chân dẫm ga, phóng xe như bay nhanh chóng rời đi.

"Phắc". "Ta là hữu nghị" nhìn taxi rời đi, nhịn không được mà mắng: "Đây là có ý gì? Nhìn thấy anh mày liền phóng như chim, không bằng đi lái máy bay đi."

Những người khác bắt đầu cười nhạo hắn: "Đội trưởng, bỏ đi, nhìn cậu không giống người tốt như vậy, còn đi đến nơi vắng vẻ như Lĩnh Sơn, người bình thường lá gan không lớn để chở cậu đâu."

"Đúng, sau này ra đường cậu nên từ bỏ suy nghĩ bắt taxi đi."

"Tôi là hữu nghị" có chút bực mình, chỉ vào mặt mình hỏi: "Nhìn anh mày hung dữ lắm hả?"

Nói xong còn bonus thêm nụ cười tự tin.

"Nâu nâu nâu, trông cậu y như tiểu thiên sứ vậy đó." "Hai mét mốt" dối lòng mà trả lời.

"Chấp nhận đi, hãy đương đầu với sự thật bản thân có tướng của một tên bạo lực gia đình." Một mét tám thẳng thắn đâm cho hắn một dao.

"Hừ..." "Ta là hữu nghị" từ bỏ, tiếp tục chờ xe buýt đến.

Nhóm người châu đầu ghé tai bàn bạc, muốn kéo bè ra ngoài ăn cơm, chỉ để lại "Ta là hữu nghị" đứng chờ xe.

"Nếu là anh em thì cùng nhau về trường!" "Ta là hữu nghị" nhìn bọn họ kêu lên.

"Xin từ bỏ làm anh em với cậu, không ai nguyện ý cùng cậu trở về nghe huấn luyện viên mắng đâu?" Nói xong, cả đám liền đi.

Mễ Nhạc đút tay vào trong túi quần, nhìn nhóm người rời đi, nhìn nhìn "Ta là hữu nghị" nhịn không được "hừ" một tiếng.

Bởi vì " Ta là hữu nghị" chính là tên ngu đần hai ngày trước đánh nhầm người, là cậu đây.

Cậu nhìn nhìn đồng hồ, tính toán thời gian thấy đã không còn kịp, bằng không thật sự muốn chờ thêm chuyến sau, ở cùng một tên ngu cậu sợ mình cũng đần theo.

Hai người lần lượt lên xe buýt, người bán vé nhìn Mễ Nhạc, nhắc nhở: "Người lớn cộng thêm vali to phải tính hai vé nhé!"

Là một chuyến xe bán vé thủ công.

"Tổng cộng ba đồng." Mễ Nhạc bình tĩnh trả giá.

"Rồi được rồi, lên xe đi." Nhân viên có vẻ đã quá quen.

Đồng Dật nghe tiếng liền quay đầu liếc mắt nhìn thoáng qua, dường như lúc này mới chú ý đến Mễ Nhạc, đôi mắt chăm chú nhìn kỹ một lúc lâu mới nhận ra cậu: "Ỏ, hotboy trường."

Mễ Nhạc chỉ liếc mắt nhìn Đồng Dật một cái, không trả lời mà đi thẳng vào trong xe.

Nhưng trong xe đông người chật chội, cậu đi được một chút đã tiến không được lùi không xong, chỉ đành đứng dựa chỗ tay vịn.

"Cậu cũng đến trường à?" Da mặt Đồng Dật vẫn dày như cũ, đứng ngay bên cạnh bám lấy Mễ Nhạc nói chuyện phiếm.

Mễ Nhạc lúc này mới ý thức được, cậu và Đồng Dật e rằng là bạn học cùng trường, trong lòng càng thêm bực bội.

"Chúng ta coi như không đánh không quen có phải không? Tôi cảm thấy trận đánh nhau của chúng ta đã đạt tới đẳng cấp thi đấu, nếu quăng video lên mạng nói không chừng sẽ hot không dập được lửa đấy. Mấy trận thi đấu bình thường không có kịch liệt như chúng ta đâu, hai mình lại là hai trai đẹp vật lộn nhau, chắc chắn là đẹp xuất sắc." Đồng Dật mặt dày vô đối mà khen trận chiến của bọn họ tới mức khoe khoang.

Nhắc tới chuyện này Mễ Nhạc càng tức giận, nếu không phải thứ này, cậu cũng sẽ không bị người ta uy hiếp.

Đồng Dật cười ha hả nhìn Mễ Nhạc, kết quả lại thấy ánh mắt xem thường của cậu.

Nhưng Đồng Dật là một chú bé đần, không nhìn ra mình bị người ta ghét bỏ, còn tiếp tục nói: "Nhìn cậu chỗ nào cũng trông ổn phết, lớn lên trong gia đình có bối cảnh tốt, có điều ánh mắt của cậu hung dữ như vậy không tốt lắm đâu. Bất quá tôi hiểu cậu mà, tôi lớn lên nhìn không giống người tốt, không ít người hiểu lầm tôi xấu xa, ây..."

Mễ Nhạc không để ý tới hắn, lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.

Anh họ: Anh muốn kết hôn, em có muốn làm phù rể cho anh không?

Mễ Nhạc: Không.

Mễ Nhạc: Không cần.

Mễ Nhạc: Không có khả năng.

Cự tuyệt ba lần liền.

Anh họ: Không thể thương lượng thêm được hả?

Mễ Nhạc gửi qua một dãy số.

Anh họ: Đây là cái gì?

Mễ Nhạc: Số đo vai, vòng ngực, eo, chân của em.

Anh họ: Oke, anh nhớ kỹ rồi, phù rể có ba bộ trang phục, em nhìn mẫu thử xem.

Anh họ: [hình ảnh] x3

Mễ Nhạc: Xấu muốn chết, em tuyệt đối không mặc.

Anh họ: Em lớn lên đẹp, mặc gì mà không đẹp.

Mễ Nhạc: [hình ảnh]

Mễ Nhạc: Bộ tây trang kia phối với cà vạt có màu sắc và hoa văn như vầy thì sao?

Anh họ: Nhanh như vậy mà đã lựa xong cà vạt rồi?

Mễ Nhạc: Chỉ có thể dựa vào cà vạt để gánh bộ đồ.

Anh họ: Tuyệt! Rất đẹp!

Mễ Nhạc bấm vào hình ảnh xem lại trang phục phù rể, đột nhiên cảm thấy có gì không ổn. Quay đầu liền phát hiện Đồng Dật đứng phía sau cậu đang cúi đầu nhìn xuống, cậu lập tức che điện thoại lại, trừng hắn cảnh cáo.

Đồng Dật bị Mễ Nhạc trừng mắt ghét bỏ, trong lòng thấy tủi thân, chỉ có thể nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn mấy đôi giày phiên bản giới hạn của Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc luôn chú trọng sự riêng tư cá nhân, cực kỳ ghét ai nhìn trộm cuộc sống riêng tư của mình, cho nên ấn tượng về Đồng Dật càng thêm kém, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Chỉ được mỗi cái mặt đẹp trai.

Mễ Nhạc lại lần nữa lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy anh họ chuyển cho 5000 NDT.

Nhìn thấy tiền, trong lòng vui vẻ một chút.

Anh họ: Mua cà vạt cùng phụ kiện đi.

Nhưng với người sĩ diện như Mễ Nhạc, chỉ có thể là từ chối.

Mễ Nhạc: Không cần, em không thiếu tiền.

Anh họ: Anh đây có tiền, tiêu không hết, giúp anh sài bớt đi.

Mễ Nhạc: Ò.

Tiếp theo liền nhận tiền.

Có tiền thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro