CHƯƠNG 26: GẶP NẠN


Vương lão gia đang rất tức giận với Vương Nhất Bác thì nghe mật thám báo Tiêu Chiến đã được cứu đi liền nổi giận đùng đùng.

“Là ai….Ai to gan dám động đến người của Vương Lực này!!!”

Lão quát lớn, bàn tay đã nắm chặt muốn bật máu. Lão gầm lên trong tức giận.

“Kẻ nào dám đối đầu với tập đoàn Yaohua này, kẻ đó chắc chắn phải chết!!!”

……………………………………………………

Tiêu Chiến được đám cao thủ áo đen mang đi trong đêm. Họ để y lại một căn nhà nhỏ ở ngoại ô Bắc Kinh, trong ngoài ngôi nhà được canh giữ rất cẩn thận. Đúng như thỏa thuận, Lưu Khải Hoan sẽ đến đưa Tiêu Chiến đi và thỏa thuận sẽ được thực hiện ngay sau đó.

Tiêu Chiến bây giờ đã tỉnh lại. Khắp cả người y đầy những vết roi, máu nhộm đỏ cả chiếc áo đang mặc, chiếc áo bị rách tả tơi do những trận đòn giáng xuống lưng, xuống bụng y. Tuy bây giờ đã thanh tỉnh vài phần nhưng khắp người y vẫn đau đớn, ê ẩm. Y cựa người nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Một lát sau, cánh cửa mở ra. Trịnh Phồn Tinh bước vào, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến đã tỉnh thì lòng vui mừng mà cất giọng.

“Thiếu chủ! Thiếu chủ! Anh đã tỉnh rồi! May quá!!!”

“uhm”

“Thiếu chủ! Thiếu chủ à! Anh bị Báo đen bắt đi, tôi và lão gia đã rất lo lắng. May mà mọi người đã đưa được anh về. Từ sau này phải hết sức cẩn thận, thế lực của Yaohua không thể xem thường được đâu. Đắc tội với Vương Lực thì khó mà thoát thân đó thiếu chủ à.”

“Tôi biết rồi! Cảm ơn cậu”

Chợt nhớ ra điều gì đó rất quan trọng, y liền nhìn Trịnh Phồn Tinh cất giọng mệt nhọc.

“ Phồn Tinh này! Cậu có biết được tình hình của Vương Nhất Bác không? Em ấy sao rồi?”

“Dạ có, tôi có nắm được ít thông tin. Người của tôi mật báo về cho biết Vương Nhất Bác đã tức tốc từ Anh trở về từ 3 ngày trước. Anh ta bị Vương Lão gia nhốt trong phòng kín và đánh 32 cây roi da. Nghe nói anh ta dám cãi lại lời cha, nói là yêu anh nên mới từ hôn với bên kia và  xin cha thả anh ra nên mới bị ông đánh và giam lỏng trong phòng không cho ra khỏi phòng nửa bước.”

Tiêu Chiến nghe đến đây thì cúi đầu, khóe mắt đã nhòe lệ. Nhất Bác bị nhốt lại ư, lại còn bị đánh nữa.

Nhất Bác….Nhất Bác…..Em sao rồi???”

Chỉ cần nghĩ đến Nhất Bác bị thương ở đâu đó trên người là Tiêu Chiến lại thấy đau thắt trong lòng. Y không muốn Nhất Bác bị chảy máu dù chỉ là một ngón tay, không muốn chút nào. Nhưng trong tình thế như thế này, y biết phải làm sao. Càng nghĩ mình không làm được gì giúp Nhất Bác là y lại như muốn phát  điên trong lòng. Người y run lên bần bặt vì tức giận……

Thấy Tiêu Chiến suy nghĩ ngẩn ngơ thì Trịnh Phồn Tinh liền gọi y.

“Thiếu chủ! Thiếu chủ à! Ngày mai chúng ta phải bay về Thái, đó là lệnh của lão gia. Lão gia nói sẽ không cho thiếu chủ quay trở lại đây nữa.” Trịnh Phồn Tinh cúi đầu đáp mà không ngẩng mặt lên.

“Cậu nói sao? Tôi phải trở về Thái Lan!!! Tôi không đi đâu cả!! Tôi phải ở lại đây!! Nhất Bác em ấy cần tôi!!!”

“Con còn nhắc đến Vương Nhất Bác!!! Thật ngông cuồng!!!”

“Cha! Cha!”

Lưu Khải Hoan đang chuẩn bị bước vào phòng thì nghe Tiêu Chiến nói về Vương Nhất Bác, lão nổi giận đùng đùng. Lão đứng quay mặt về cửa sổ mà cất giọng.

“Con nhất định phải quay về Thái, đây là lệnh của ta”

“Ngay từ đầu ta đã sai lầm khi cho con theo ta đến đây. Bây giờ tính mạng của con đã rất nguy hiểm. Tập đoàn Yaohua đang ráo riết tìm con, ta sẽ chịu để con ở đây hay sao??”

“Không bao giờ…..Ta thà chết chứ không bao giờ làm vậy!!!”

“Trịnh Phồn Tinh!”

“Dạ! Lão gia cho gọi tôi???”

“Cậu chuẩn bị đi! Ngày mai cậu sẽ cùng với một số vệ sĩ của bang đưa Thiếu chủ về Thái! Không được chậm trễ”

“Dạ vâng Lão gia”

“ Cha!”

Nói rồi Lưu Khải Hoan bước ra khỏi phòng, lòng không khỏi chua xót.

“Tiêu Chiến!…..Ta sẽ không để cho con gặp nguy hiểm đâu…..nhất định không!!!”

Tiêu Chiến đang ngồi trên giường cúi mặt thì một người bước vào. Người đó bước nhẹ nhàng đến gần bên Tiêu Chiến. Trịnh Phồn Tinh được lệnh ra ngoài. Căn phòng chỉ còn mình y và người đó. Người đó không phải ai xa lạ chính là Vương Hạo Nhiên. Y nhẹ nhàng đến bên Tiêu Chiến ngồi xuống.

“Tiêu Chiến! Tiêu Chiến! Anh cảm thấy sao rồi??”

Tiêu Chiến ngước lên, cảm thấy kinh ngạc.

“Hạo Nhiên???”

“Hạo Nhiên!! Cậu làm gì ở đây??”

“Theo anh thì tôi làm gì ở đây??”

“Cậu không phải là thương nhân bình thường, Cậu là ai??”

“Tôi ư???”

“Tôi hỏi lại lần nữa: Cậu là ai??”

Vương Hạo Nhiên nghe Tiêu Chiến hỏi vậy thì cười lớn.

“Anh hỏi tôi là ai sao Tiêu Chiến??”

“….”

“Đúng vậy, Tôi là Vương Hạo Nhiên, nhưng tôi không phải là doanh nhân bình thường. Tôi chính là con trai lớn của tập đoàn Phạm Thị, là anh trai của Phạm Thúy Anh, anh đã nghe rõ chưa???”

“Sao?? Cậu là anh trai của Phạm Thúy Anh???”

“Đúng vậy, Thật ngạc nhiên phải không Tiêu Chiến. Em gái tôi hận nhất là anh vì anh cướp đi người yêu của nó. Còn tôi, người tôi yêu nhất  lại là anh đó, Tiêu Chiến à!!!”

“Cậu!! Cậu nói cái gì???”

“Tôi nói tôi yêu anh, anh nghe rõ chưa? Tôi rất yêu anh!!!”

“Nếu hôm nay tôi không cứu anh, anh nhất định đã chết trong tay bố Vương Nhất Bác. Tại sao hả Tiêu Chiến? Tại sao cứ nhất định phải là Vương Nhất Bác chứ???”

Tiêu Chiến nghe Hạo Nhiên hỏi nhưng y chỉ cúi đầu không đáp. Tại sao ư? Y không biết tại sao cả. Y chỉ cảm thấy lần đầu tiên y gặp Vương Nhất Bác thì y đã rung động. Lúc đó, y không biết cảm giác này là gì. Sau đó Vương Nhất Bác cứ năm lần bảy lượt tìm y, rồi ở bên cạnh y thì y đã yêu hắn lúc nào không hay, y không cưỡng lại được sự hấp dẫn của Vương Nhất Bác. Càng ở gần hắn, y lại càng yêu hắn không dứt ra được. Đến bây giờ trái tim y hoàn toàn thuộc về Nhất Bác mà không phải là một ai khác. Y từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ sa chân vào tình yêu, cho đến khi gặp Vương Nhất Bác thì ý nghĩ của y hoàn toàn sụp đổ. Có thể nói Vương Nhất Bác chính là ngoại lệ duy nhất trong đời y.

“Không tại sao cả, Tôi yêu Nhất Bác, chỉ vậy thôi!!”

“Chỉ vậy thôi sao!! Vậy còn tôi thì sao Tiêu Chiến??”

Tiêu Chiến nghe Hạo Nhiên hỏi như vậy thì quay sang nhìn Hạo Nhiên cất giọng.

“Hạo Nhiên ! Tôi chỉ xem cậu là bạn của tôi! Tôi chưa bao giờ có ý gì khác cả! Chưa bao giờ….Tôi xin lỗi vì tôi không thể làm như thế!!”

Nghe Tiêu Chiến nói như vậy, Hạo Nhiên vô cùng tức giận. Hắn đến gần Tiêu Chiến, cúi sát mặt Tiêu Chiến, mắt y đỏ rực, gằn giọng.

“Nhưng tôi không muốn làm bạn với anh Tiêu Chiến ạ!!”

“Cậu….Cậu…ưm….ưm”

Tiêu Chiến chưa kịp nói xong thì đã bị Hạo Nhiên cưỡng hôn. Nụ hôn của hắn mạnh bạo, cuồng dã chứ không có ôn nhu dịu dàng. Hắn cắn khóe miệng Tiêu Chiến làm cho y đau mà nhăn mặt. Môi y chảy ra một chút máu. Tiêu Chiến để im như vậy, không phản ứng như muốn từ chối nụ hôn của hắn. Hắn thấy biểu tình của Tiêu Chiến thì nước mắt của hắn lăn dài mà rời môi y ra. Ánh mắt của hắn đỏ ngầu, khóe mắt đẫm lệ, Hắn đi ra khỏi phòng, tay đã nắm thành quyền, người hắn run lên giận dữ.

“Tiêu Chiến……Anh không yêu tôi ư…tại sao???”

“Vương Nhất Bác….Lại luôn là Vương Nhất Bác!!!”

“Vậy được…..Tôi sẽ cho Vương Nhất Bác biến mất khỏi cuộc đời anh…..Mãi mãi!!!”

Nói rồi y rút điện thoại ra bấm một cuộc gọi đi.

“Alo…..lão gia!!!......Đã đến lúc chúng ta nên bàn bạc kế hoạch cụ thể rồi”

“Được!!!”

……………………………………………………

Tiêu Chiến vẫn ngồi trên chiếc giường mặt thẫn thờ. Tình huống vừa rồi y thực tình không nghĩ đến. Y chỉ xem Vương Hạo Nhiên là bạn thân vì cả hai có rất nhiều sở thích chung, hơn nữa bản thân y thấy cậu ta là người điềm đạm, hiểu biết lại có lòng trắc ẩn. Y chưa bao giờ nghĩ Hạo Nhiên có tình cảm với y và bản thân y cũng chưa bao giờ có tình cảm gì khác ngoài tình bạn. Sau sự việc ngày hôm nay, liệu rằng y và cậu ta có còn là bạn bè nữa hay không vì bản thân cậu ta quá cố chấp và chưa bao giờ coi y là bạn. Y lờ mờ hiểu được mối quan hệ của y và Vương Nhất Bác ngay từ đầu đã không được nhiều người đồng tình, đến thời điểm này nó sẽ còn gây ra bao nhiêu nguy hiểm cho những người bên cạnh. Nghĩ đến đây y cảm thấy rất đau lòng, y chỉ muốn có được một tình yêu bình thường như mọi người vẫn có. Điều đó có quá xa vời với y chăng???

Biệt thự Vương gia

Nhất Bác vẫn bị nhốt trong phòng. 32 ngọn roi da quất lên lưng hắn làm cho nó chằng chịt những vết thương. Áo hắn rách bươm đã được mẹ hắn thay lại cái mới. Hắn vẫn còn đau ê ẩm sau trận đòn nên vẫn đang nằm trên giường. Hắn không ngủ hay chính xác hơn, hắn không dám ngủ, hắn đang nhớ Tiêu Chiến, nhớ phát điên. Hắn đang suy nghĩ xem Tiêu Chiến hiện giờ như thế nào, có bị làm sao không??. Hắn đã nhờ Vu Bân điều tra thông tin từ Tiêu Chiến, hắn đang chờ đợi tin từ y. tâm trạng của hắn bây giờ đang rất hỗn loạn, lo lắng, hoang mang.

“Tiêu Chiến!…..Chiến!…..Anh có làm sao không???”

“ Chiến!…..Em sợ…..Sợ lắm……Em sợ em không được nhìn thấy anh nữa……Em phải làm sao đây???”

Hắn đang suy nghĩ với những sợ hãi trong đầu thì điện thoại hiện cuộc gọi đến. Là Vu Bân.

“Alo…..Cậu đã điều tra được gì rồi??”

“Dạ cậu chủ…..Người của ta đã điều tra được Tiêu Chiến được một nhóm người mặc đồ đen cứu đi tối hôm qua, hiện nay vẫn bặt vô âm tín!!!”

“Vậy nhóm người đó là của bang Hoàng Long???”

“Dạ không phải! Nhóm người đó hành tung bí ẩn. Hiện tại chúng tôi vẫn đang truy vết. Có kết quả sẽ sớm báo cho cậu!!”

“Được!”

Hắn vừa cúp máy thì Vương phu nhân đã gõ đi vào. Bây giờ trong nhà này, ngoài bà ra thì Vương lão gia không cho bất kỳ ai tiếp xúc với hắn. Thấy Nhất Bác mặt mày lo lắng, bà ngồi xuống bên cạnh mà thở dài không thôi.

“Con!….Con có tin gì của Tiêu Chiến không? Người của ta mật báo về nói Tiêu Chiến đã được cứu đi, hiện tại vẫn chưa rõ nơi nào!!”

“Con biết!!”

“Nhất Bác!…..Tiêu Chiến sẽ không làm sao phải không? Ta lo lắm”

“Mẹ!….Con biết mẹ rất thương Chiến….Mẹ yên tâm…..Con đã cho người tìm kiếm anh ấy….nếu tìm thấy con sẽ cho người mang anh ấy ra nước ngoài”

“Được! Ta mong chúng ta sẽ tìm được nó trước khi cha con tìm thấy….Nếu không ta sợ nó không sống được….Con biết cha con rồi đấy…”

“Con biết thưa mẹ”

Hắn biết mẹ hắn vô cùng thương Tiêu Chiến nến hắn cảm thấy rất ấm lòng. Tuy rằng hắn liên tục an ủi động viên mẹ hắn nhưng trong lòng hắn hiện giờ đang hoang mang tột độ.

“Chiến!…..Anh đang ở đâu…..đang ở đâu???”

………………………………………………………

Tiêu Chiến và Trịnh Phồn Tinh cùng vài vệ sĩ đang ra sân bay quốc tế Thượng Hải để bay về Thái. Lịch trình này là tuyệt mật. Thông tin của Tiêu Chiến và Phồn Tinh được thay đổi hoàn toàn để tiện cho việc di chuyển. Có rất nhiều vệ sĩ ẩn danh của Hoàng Long được bố trí bảo vệ cho Tiêu Chiến và Phồn Tinh rời khỏi Bắc Kinh an toàn.

Tiêu Chiến và Phồn Tinh hiện tại đang ngồi trên chuyến bay XZ2004 bay từ Bắc Kinh đi Changmai Thái vào lúc 11h30 trưa. Ngồi trên máy bay, Tiêu Chiến bịt kín nhưng Phồn Tinh nhìn ra được y rất buồn. Tiêu Chiến bây giờ đang nhớ về Nhất Bác, trái tim của y bây giờ đang rất đau. Y về Thái lần này không biết bao giờ mới quay trở lại. Biết bao giờ y mới gặp lại Nhất Bác đây. Nghĩ đến đây, y cúi mặt, ánh mắt đã phủ một tầng sương…..

Chuyến bay hạ cạnh xuống sân bay changmai lúc 8h tối. Tiêu Chiến và Trịnh Phồn Tinh nhanh chóng di chuyển về trụ sở cũ của bang Hoàng Long. Người tiếp quản trụ sở này là cháu của Lưu Khải Hoan, tên gọi Uông Trác Thành. Trước đây, nơi này chính là trung tâm của bang Hoàng Long, nhưng từ khi Lưu Khải Hoan đến Bắc Kinh thì nơi này chỉ còn một bộ phận nhỏ của Hoàng Long ở lại, bây giờ nơi này núp bóng là một tập đoàn kinh tế mang tên XZ transportation Corp. Xe của Tiêu Chiến đã về đến sảnh chính của tòa nhà. Trước sân đã có rất nhiều vệ sĩ chờ đợi. Họ xếp thành hai hàng, thấy Tiêu Chiến và Trịnh Phồn Tinh bước vào, họ cúi đầu chào.

“Thiếu Chủ! Mừng cậu trở về”

Uông Trác Thành thấy Tiêu Chiến đã về đến nơi thì liền vui mừng chạy ra đón.

“ Anh! Anh đã về rồi! Anh lâu nay có khỏe không?”

“Ừ….Trác Thành!….Anh vẫn khỏe!”

“Anh và Phồn Tinh mau vào đi, vào đi, người đâu chuẩn bị!!!”

……………………………………………………..

Tiêu Chiến đã về Thái được 2 ngày. Tình hình ở Bắc Kinh, y vẫn phái người tiếp túc điều tra thông tin của Vương Nhất Bác và cho người theo dõi cha nuôi y. Mấy hôm trước khi còn ở Bắc Kinh, y thấy cha nuôi y có biểu hiện khác thường. Y thấy lão gọi điện cho ai đó liên tục, mặt đầy lo lắng. Y nghi ngờ nhưng không nói ra. Y bí mật cho người điều tra sự việc này. Hôm nay đã là 2 ngày, y đang chờ tin tức từ phía Bắc Kinh.

Quả là không ngoài dự đoán của y, điện thoại của y vụt sáng, một cuộc gọi đến hiện lên màn hình, đó là thuộc hạ của y gọi tới.

“Thiếu chủ! Sáng mai lão gia sẽ ra ngoài, mang theo 10 thuộc hạ tinh nhuệ nhất của Hoàng Long, mang rất nhiều vũ khí. Tôi không biết lão gia định làm gì!!!”

Trước đó, Tiêu Chiến dự cảm được sẽ có chuyện không hay xảy ra. Nhưng y vẫn tin cha nuôi mình là người biết kiềm chế. Nhưng không, y đã sai rồi. Cha nuôi y hiện tại đã mất kiểm soát. Điều y lo lắng nhất cuối cùng cũng sẽ xảy ra. Là cha nuôi y muốn giết Vương Nhất Bác như ý định ban đầu. Y bây giờ đang sợ hãi tột độ, mồ hôi đã vã ra như tắm, người y run lên cầm cấp, khóe mắt đã đỏ hoe.

“Không! Không đâu! Nhất Bác….Nhất Bác à…..Em sẽ không làm sao! Không làm sao hết….Chờ anh….hãy chờ anh!!!”

Nói rồi y cầm ít tư trang và súng bỏ vào ba lô. Y định đi ra ngoài thì Trịnh Phồn Tinh và Uông Trác Thành từ đâu chạy tới.

“Thiếu Chủ! Cậu định đi đâu??”

“Phồn Tinh,Trác Thành! Tôi phải bay về Bắc Kinh gấp! hãy để tôi đi!!!”

“Anh! Không được! Chú đã lệnh không cho anh đi đâu cả! Em không thể trái lệnh!!”

“Trác Thành!!!”

“ Dù anh có nói gì thì cũng vô dụng! Em không thể đồng ý! Người đâu! Mau chặn thiếu gia lại!!”

Nghe Trác Thành hét lớn, 20 vệ sĩ lập tức có mặt. Họ đứng bao vây xung quanh Tiêu Chiến và Trác Thành. Tiêu Chiến không nghĩ nhiều như vậy, tình thế đã rất nguy cấp, nếu bây giờ y không đi, e rằng sẽ không kịp nữa….

“Đoàng….Đoàng…..Đoàng”

Y nhanh như chớp mà bắt lấy Trác Thành, bắn chỉ thiên 3 phát và nhắm súng vào đầu cậu, quát lớn.

“Hôm nay nếu các người không để tôi đi, tôi sẽ bắn chết Trác thiếu gia đây!!!”

Vệ sĩ thấy Tiêu Chiến hét lớn thì thất kinh dồn sang hai bên. Không khí im bặt. Thực ra dù Tiêu Chiến đã rời Thái Lan từ lâu nhưng uy tín của y tại Thái là chuyện không cần phải bàn cãi. Vệ sĩ ở đây rất nể trọng y và rất tuân lệnh của y. Hôm nay Tiêu Chiến quát lớn như vậy thực làm cho đám vệ sĩ sợ hãi mà không dám động thủ.

Trác Thành thấy Tiêu Chiến vô cùng giận dữ thì cũng hốt hoảng cất giọng.

“Hạ vũ khí xuống! không được làm Thiếu chủ bị thương !!....mau rút lui”

“Trác Thành! Anh xin lỗi!Nhưng anh bắt buộc phải đi!!!”

“Phồn Tinh! Chúng ta đi!!!”

Nói rồi Tiêu Chiến kéo Phồn Tinh nhanh chóng rời khỏi.

Tiêu Chiến và Trịnh Phồn Tinh đang ở sân bay Changmai. Máy bay sẽ cất cánh trong 15 phút nữa. Tiêu Chiến lo lắng vô cùng, người y lạnh toát.

“Thiếu gia! Anh hãy bình tĩnh đi. Tôi nghĩ Vương Thiếu sẽ không sao đâu!!!”

“….”

Tiêu Chiến không đáp. Trong lòng y bây giờ như lửa đốt. Y chỉ muốn nhanh chóng về đến Bắc Kinh. Chỉ có như vậy y mới ngăn cản được hành động dại dột của cha nuôi y.

Chuyến bay này kéo dài 9 tiếng nhưng y cảm giác nó dài đằng đẵng. Trong lòng y bây giờ chỉ nghĩ về một mình Vương Nhất Bác, mọi chuyện khác y đều để sau đầu.

………………………………………………………

Biệt Phủ Vương gia

Cũng đã 1 tuần kể từ khi Tiêu Chiến được cứu đi. Vương Nhất Bác điều người đi tìm tung tích của y nhưng tuyệt nhiên vẫn không tìm được. Vương Nhất Bác không bị giam lỏng như trước, nhưng hắn vẫn phải ở trong biệt phủ, cấm bước ra khỏi cửa nếu như chưa có lệnh của Vương lão gia. Vương lão gia đang dùng trà cùng Vương phu nhân thì có điện thoại từ văn phòng Yaohua gọi tới. Vương lão gia nhấc máy cát giọng hỏi.

“ Thư ký Trần! Có chuyện gì mới sáng sớm cậu đã gọi!!”

“Thưa Lão gia! Yaohua gặp chuyện rồi! Sáng nay có rất nhiều cổ đông chạy đến Yaohua đòi rút vốn. Họ đang đứng ở đại sảnh, họ yêu cầu mở cuộc họp cổ đông khẩn cấp. Họ nghi ngờ dự án vận tải ở Anh quốc đã bị trục trặc không thể kiểm soát. Lão gia mau đến đây đi ạ.”

“Hừm…kẻ nào dám phá hoại dự án vận tải đó!!....Là kẻ nào!!!”

“Người đâu!! Chuẩn bị xe!!!”

Vương Nhất Bác thấy cha hắn quát lớn dưới lầu thì chạy xuống.

“Cha! Có chuyện gì vậy?”

“Hừm…..Anh đó!!.....Anh đàm phán với đối tác ở Anh quốc như thế nào mà dự án đó lại gặp rủi ro mất kiểm soát lớn như vậy? Anh đã làm gì?”

“Thưa cha! Không phải là dự án đó con đã ký hoàn chỉnh rồi sao? Tại sao lại có vấn đề được chứ!”

“ Ta làm sao biết được!! Anh là người phụ trách dự án này không phải sao??”

“ Thưa cha!! Vậy con sẽ đi đến tập đoàn cùng cha! Con sẽ giải trình trước hội đồng cổ đông!!!”

“Không được!!! Anh không thể đi. Thông tin đời tư của anh đang bị các lão tiền bối Yaohua nhóm ngó. Nếu anh đến đó, chuyện sẽ bị khơi ra, những kẻ đó sẻ lợi dụng chuyện này mà lật anh khỏi ghế chủ tịch ngay lập tức, anh hiểu chưa???”

“Ta và phu nhân sẽ đi, dù sao phu nhân cũng là cổ đông lớn của Yaohua, đi sẽ dễ ăn nói hơn!!!”

“Anh ở lại đây! Thời gian này, Ta cấm anh bước chân ra khỏi đây. Phu nhân, chúng ta đi!!!”

“Nhưng mà cha!....

Hắn chưa kịp nói thì Cha mẹ hắn đã rời đi rồi. Họ ra xe nhanh chóng tiến về Yaohua. Hiện tại bây giờ là 8h30. Chiếc xe đã chạy được 30 phút, hiện đang ở đường  219, phố Thuận Tây, 15 phút nữa xe sẽ rẽ vào đường Hòa Viên An……..

……………………………………………………………………………………………..

Chuyến bay cũng đáp xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh lúc 8h sáng. Tiêu Chiến và Phồn Tinh nhanh chóng lái xe rời khỏi sân bay tiến về bang Hoàng Long. Chiếc xe dừng lại, Tiêu Chiến nhanh chóng chạy vào bên trong nhưng không thấy cha y đâu. Tiêu Chiến tức giận mà nắm lấy cổ áo của một tên thuộc hạ hét lớn.

“Lão gia đâu! Nói mau!! Lão gia đâu!!!”

“Thiếu gia! Lão gia đã đi cách đây 15 phút rồi”

“Khốn khiếp!!!”

Y cùng Trịnh Phồn Tinh chạy ra xe rời khỏi đó. Hiện tại là 8h30. Tiêu Chiến đang căng óc suy nghĩ xem vương gia hôm nay có sự kiện nào không. Thông tin này lập tức được thuộc hạ bí mật của y báo cáo.

“ Thiếu gia! Tôi điều tra được hôm nay Vương Nhất Bác và Vương lão gia sẽ đi đến Yaohua. Hiện tại họ đang rẽ vào đường Hòa Viên An, đường này khá vắng vẻ….

“ Đã 8h45, Phồn Tinh! Nhanh nữa lên!!!”

Chiếc xe ford lao đi trên con đường lớn với tốc độ kinh hoàng…...

……………………………………………………………………………………………..

Đoàn xe của Vương lão gia đang đi trên đường Hòa An Viên thì bỗng.

“Đoàng…..Đoàng….Đoàng…..”

20 tên sát thủ cùng 3 chiếc BMW màu đen lao đến áp sát đoàn xe chở cha mẹ Vương Nhất Bác. Tiếng xả súng vang lên chói tai, ầm ĩ cả một con đường. Vương lão gia và Vương Phu nhân đi chiếc xe ở giữa. Bà vô cùng thất kinh khi thấy tiếng nổ súng chan chát bên ngoài.

Vương lão gia thấy vợ mình run sợ, hét lớn.

“Phi Yến!!!Cúi đầu xuống”’

Vương lão gia rút súng bắn chết 2 tên sát thủ đang kề sát chiếc xe của  lão. Vương lão gia lệnh cho lái xe lái vọt lên trước hòng chạy khỏi đó.

“Lão gia à……Có chuyện gì vậy chứ…..”

Bà chưa nói xong câu thì một chiếc ford màu đen đi hướng ngược lại đã đâm sầm vào chiếc xe của Vương lão gia.

“Rầm!!!”

Tiếp theo đó là một tiếng nổ lớn xé toang mọi thứ xung quanh.

“Bùm!! Rầm!!Rầm!!!”

Chiếc xe chở Vương lão gia và phu nhân va chạm với chiếc xe ford lập tức phát nổ. Chiếc xe ford đó thực sự là xe cảm tử, nó cài một quả bom. Chiếc xe của Vương lão gia bốc cháy dữ dội. Bên trong, Vương lão gia đã tắt thở, máu chảy đầy đầu. Vương phu nhân bị thương rất nặng, hai vai máu thấm ướt một mảng, miệng thều thào.

“Lão gia….lão gia à…..Vương lực!!!”

Bên ngoài tiếng súng vẫn chát chúa. Số lượng vệ sĩ của vương gia đã chết hơn 8 phần. Bọn sát thủ vẫn điên cuồng chống trả. Vương phu nhân vẫn bị mắc kẹt trong xe.

“Két……Két……Két…”

Đột nhiên có một chiếc xe ford đen từ đâu lao tới phanh két. Đó là xe của Tiêu Chiến và Trịnh Phồn Tinh. Chiếc xe dừng lại, y đã đạp cửa nhảy xuống, hai tay y mang hai khẩu glock 17, y nhắm thẳng sát thủ của cha nuôi y mà nổ súng. Y quan sát thấy số người chết la liệt, chiếc xe BMW đen đầu tiên đang bốc cháy dữ dội, y lao đến điên cuống hét lớn.

“Vương Nhất Bác….Em ở đâu….Nhất Bác à….”

Tất cả những tên sát thủ chạy đến đều bị y bắn chết. Y bây giờ như kẻ phát điên.

“Nhất Bác….Vương Nhất Bác….Em ở đâu???”

Không một tiếng trả lời nào cả. Không gian chỉ nghe tiếng nổ súng ngày một thưa dần. Y chạy lại ngay chiếc xe bị bốc cháy. Y cởi áo khoác mà kéo chiếc cửa xe ra. Y phát hiện tài xế đã chiếc từ lâu. Y mở tiếp cửa sau phát hiện Vương lao gia đã chết. Y đang sợ hãi vô cùng thì nghe một âm thanh thều thào.

“Cứu với….Cứu tôi với…”

Y liền kéo chiếc ghế bị đổ ra ngoài. Trước mặt y, Vương phu nhân mặt trắng bệch, người run rẩy. Hai vai của bà máu nhộm đỏ tươi ướt hết một mảng. Tiêu Chiến hốt hoảng kêu to.

“Vương phu nhân! Phu nhân à….”

Tiêu Chiến kéo Vương phu nhân ra khỏi xe. Y bế Vương phu nhân nép vào một bên tường. Trịnh Phồn Tinh đã đứng một bên bảo hộ. Vương phu nhân mở mắt nhìn thấy Tiêu Chiến thì lòng mừng khôn tả.

“Tiêu Chiến à…..Con đó ư???”

“Là con Tiêu Chiến đây…..Phu nhân à…Người sao rồi”

Vương phu nhân mỉm cười mà miệng đầy máu. Máu từ miệng chảy ra ngày càng nhiều. bà thều thào.

“May …Thật may…Con vẫn chưa chết….Hứa với ta…..Hôm nay dù xảy ra chuyện gì….Con hãy thay ta chăm sóc Nhất Bác!!!”

“Phu nhân à…người sẽ không sao đâu….Con sẽ đưa người đi…”

“Không kịp nữa Tiêu Chiến à….Ta cảm thấy mệt lắm….Hứa với ta…Hứa với ta”

“Con hứa….Con xin hứa mà…”

Tiêu Chiến vừa nói xong thì cánh tay Vương phu nhân đã rơi xuống. Tiêu Chiến ôm chặt người vào lòng không buông. Trịnh Phồn Tinh thấy tình thế nguy cấp, vội kéo Tiêu Chiến lên mà hét lớn.

“Thiếu chủ à…..Chúng ta phải đi thôi….đã quá muộn rồi..”

“Tôi không đi…Tôi không đi”

“Tiêu Chiến à!!! Vương phu nhân đã qua đời rồi…..Chúng ta phải rời khỏi đây thôi”

Không chờ Tiêu Chiến đồng ý, Trịnh Phồn Tinh đã đỡ bà nằm xuống, kéo Tiêu Chiến lên xe. Chiếc xe nhanh chóng lao vút đi về phía trước.

Chiếc xe đã lao đi. Tiêu Chiến vẫn ngoái nhìn lại Vương phu nhân nằm đó, y cất tiếng khóc lớn đầy bi thương.

“Phu nhân….Phu nhân ơi….mẹ ơi…!!!.”

.......................❤❤❤......................

P/s: Chap này tôi vừa khóc vừa viết đó mấy cô!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro