CHƯƠNG 36: DÀY VÒ
Hắn nói mà cúi đầu khóc nức nở, vai hắn run run. Xung quanh hắn, sương đêm đã giăng trắng xóa tự bao giờ……………
Hắn đứng dậy, hắn cúi đầu trước cha hắn một lần nữa rồi cất bước rời đi. Hắn bước đi xiêu vẹo trong nghĩa trang nhìn đến tội nghiệp.
Hắn rồi cũng lái xe về nhà. Vu Bân và đám vệ sĩ thấy hắn bước xuống xe đi xiêu vẹo như sắp ngã đến nơi thì đã chạy đến đỡ lấy. Vu Bân nghe trên người hắn nồng nặc mùi rượu. Cậu thở dài một hơi. Cậu dìu hắn lên phòng nghỉ ngơi.
“Cậu chủ! Sao lại uống rượu nữa! “
“Kệ tôi….Cậu lại muốn quản??”
“Tôi không có…..Nhưng cậu cứ thế này thì sẽ gục ngã mất!!!”
“Tôi không cần cậu quản! Cậu tránh ra!”
Vương Nhất Bác đẩy mạnh Vu Bân ra rồi lững thững bước vào phòng ngủ. Phòng của hắn Tiêu Chiến đang dùng nên hắn sang phòng bên cạnh. Hắn bước vào phòng không cần cởi giày dép gì đã nằm bẹp lên giường. Một lúc sau hắn đã ngủ say không biết gì.
Tiêu Chiến ở phòng bên cạnh. Y vẫn chưa ngủ. Y vẫn ngồi trên ghế nhìn ngọn đèn trước mặt. Y đang nhớ cha nuôi y. Y không biết cha y bây giờ đang ở đâu, có khoẻ không. Với y , Lưu Khải Hoan vừa là cha, vừa là thầy. Y rất thương lão. Tất cả mọi chuyện lão nói y đều nghe lời không chút hỏi han, thắc mắc. Chỉ có duy nhất chuyện của Vương Nhất Bác là y hỏi lão, duy nhất chuyện đó thôi.
Tiêu Chiến đang nghĩ đến thái độ của Vương Nhất Bác chiều nay. Khi y nói muốn rời khỏi đây, hắn liền nổi giận lôi đình mà bỏ ra ngoài. Y không hiểu, hắn hận y như thế, nếu hắn không nỡ ra tay với y thì để y rời khỏi đây chẳng phải việc tốt nhất hay sao. Vương Nhất Bác giận dữ như thế để làm gì.
Tiêu Chiến cứ nghĩ mãi nhưng không làm sao hiểu được tâm trạng của Vương Nhất Bác. Đối với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mãi là người y yêu thương nhất. Cho dù hắn có hành hạ y, đày đọa y suýt mất mạng đi nữa những trong lòng y chưa một lần muốn buông tay hắn. Y vẫn là yêu hắn rất nhiều và tình yêu ấy chưa một lần nhạt phai. Thế nhưng Tiêu Chiến cũng hiểu, cục diện bây giờ nói đến chữ “yêu” thì quá xa vời. Trong lòng y như thế, nhưng trong lòng hắn thì sao. Tiêu Chiến biết giờ đây trong lòng Vương Nhất Bác không còn chữ “yêu “ nữa mà đã biến thành chữ “hận” từ lúc nào. Tiêu Chiến biết giờ đây Vương Nhất Bác không còn yêu thương y nữa, trong mắt hắn giờ đây hận y thấu xương. Thành thử y không dám nhìn vào mắt hắn nữa, không dám đối mặt mới hắn nữa. Y đau đớn và vô cùng khổ tâm.
Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác đã về. Hắn đang ở phòng bên cạnh. Nghe tiếng Vu Bân nói với hắn thì y biết hắn đang say. Nếu như bình thường, y sẽ đỡ lấy hắn mà thay đồ chăm sóc hắn. Nhưng bây giờ y cảm thấy sợ…………….
Đã qua 1 tiếng kể từ khi Vương Nhất Bác về nhà. Tiêu Chiến biết hắn say nên trong lòng vô cùng lo lắng. Với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chưa khi nào yên tâm cả, y luôn lo lắng cho hắn như vậy. Tiêu Chiến bây giờ nhịn không được nữa mà cất bước sang phòng bên cạnh. Y mở cửa đi nhẹ nhàng trong. Y tiến đến chỗ Vương Nhất Bác đang ngủ. Y thấy hắn nằm úp mà ngủ, quần áo giày dép vẫn còn nguyên, y nhìn hắn mà chợt nhói trong lòng.
“Nhất Bác! Em hà cớ gì tự làm khổ mình như thế này chứ! Em có biết anh xót xa thế nào không?”
Y cúi xuống nhẹ nhàng tháo hết giày tất của hắn ra. Y kéo chăn đắp lên người hắn. Y nhìn vào mặt hắn. Khuôn mặt hắn rất trắng nhưng bây giờ sao hốc hác trắng bệch ra như thế kia. Y nhìn thấy mà xót xa vô cùng, nước mắt của y đã lăn dài trên má. Y đưa tay ra định sờ lên mặt hắn nhưng rồi y không dám….y thực sự không dám. Y nghĩ mình lấy tư cách gì để làm như thế. Y rụt tay lại, lau đi ngọt nước mắt mà cất từng bước nặng nhọc rời khỏi đó……
Tiêu Chiến trở về phòng mình. Tâm trạng của y cực kỳ nặng nề. Y thực sự không muốn kết cục như thế này. Y không bao giờ muốn Vương Nhất Bác tự làm khổ mình như thế. Y ngàn lần không muốn. Nhìn hắn ngày càng hốc hác mà y xót xa vô cùng. Y tự hỏi không biết chuyện này bao giờ mới chấm dứt. Y đã cảm thấy mệt mỏi…. thực sự mệt mỏi rồi…
Nửa đêm, Vương Nhất Bác tỉnh rượu. Hắn khát nước khô cả cổ họng nên trở mình dậy. Hắn bước xuống giường rồi tiến xuống nhà bếp mà uống nước. Hắn đi qua phòng Tiêu Chiến thì chợt dừng lại. Hắn mở cửa nhẹ nhàng đi vào trong. Tiêu Chiến đang nằm ngủ trên bàn. Vương Nhất Bác nhìn y mà thấy đau lòng. Tiêu Chiến sao lại nằm ở đây ngủ, ngủ như vậy sẽ mỏi lắm không phải sao. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng bế Tiêu Chiến lên giường đặt y nằm nghiêng rồi đắp chăn cho y. Hắn ngồi đó nhìn y thật lâu. Hắn nhẹ nhàng gạt đi nhưng sợi tóc vướng víu trên mặt y, lau đi giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt y.
“Tiêu Chiến!…..Anh chắc hận tôi lắm…..Vậy anh cứ hận tôi đi…..Nhưng tôi không thể để anh rời xa tôi được…..Anh cứ vậy ở bên cạnh tôi và hãy hận tôi thật nhiều đi”
Khóe mắt hắn đã nhòe lệ. Hắn vội cúi xuống mà lau vội giọt lệ rồi quay lưng cất bước rời đi…..
……………………………………………………………………………………………..
Trời càng về chiều không khí càng ảm đạm. Ngoài trời tí tách những giọt mưa đầu mùa. Không khí trong phòng càng tối tăm, càng lạnh lẽo. Tiêu Chiến không ra khỏi căn phòng này. Y ngồi trên ghế mà nhìn ra ngoài trời. Trời đang mưa nặng hạt, tâm trạng của y lúc này cũng nặng nề như những hạt mưa ngoài kia. Trong lòng y bây giờ biết bao nhiêu mối trăn trở. Y không muốn tình hình này cứ kéo dài mãi. Y đành phải lạnh lùng tàn nhẫn để Vương Nhất Bác đau lòng mà rời bỏ y. Có như vậy Vương Nhất Bác mới quên đi hận thù, bắt đầu cuộc sống mới được. Nếu hắn cứ gồng mình lên thế này, hắn sẽ chịu không nổi mà chết mất. Nếu như Vương Nhất Bác chết đi, Tiêu Chiến y cũng sẽ không sống nữa.
Dì giúp việc bưng đồ ăn lên cho Tiêu Chiến đúng lúc Vương Nhất Bác bước ra. Hắn thấy dì giúp việc chuẩn bị bước vào phòng Tiêu Chiến thì hắn cất giọng.
“Dì đưa tôi!!!”
“Cậu chủ!”
“Không sao! Dì cứ đi làm việc đi!!”
“Dạ! Cậu chủ!!!”
Vương Nhất Bác bưng khay thức ăn vào cho Tiêu Chiến. Hắn thấy Tiêu Chiến ngồi trên ghế không cử động gì, im lặng ngồi đó thì hắn vô cùng đau lòng. Y càng ngày càng thu mình, không tiếp xúc với ai, tâm trạng càng ngày càng buồn bã. Nụ cười của y từ lâu cũng đã tắt hẳn trên môi. Hắn nhớ rõ mỗi lần Tiêu Chiến cười, y đẹp đến nao lòng. Hắn là vì nụ cười ấy mới say mê y không dứt ra được. Vậy mà giờ đây……..
Hắn buồn lắm. Tại vì hắn mà y ngày càng héo mòn. Hắn thấy mình thật tồi tệ. Nhưng hắn lại không đủ dũng cảm để buông tay y, để y rời đi. Với hắn, y như không khí để thở, như trái tim để đập. Hắn có thể thiếu hết mọi thứ ngoại trừ y.
Hắn bưng khay đến trước mặt y. Hắn ngồi xuống bên cạnh y, nhìn y nhưng Tiêu Chiến cứ lạnh lùng không thèm ngoảnh lại. Y cứ vậy mà nhìn ra ngoài của sổ, im lặng không nói.
Hắn múc đồ ăn đưa lên miệng y, y cũng không mở miệng. Hắn thấy y chống cự thì nổi điên.
“ Anh ngang bướng???”
“Vương Nhất Bác à! Cậu làm thế để làm gì! Cậu giữ tôi ở đây để làm gì???”
“Anh lại muốn rời khỏi đây???”
“Tôi đã nói với cậu rồi mà! Hoặc cậu giết tôi hoặc cậu để tôi đi đi! Tôi xin cậu mà!!!”
“Tôi không cho phép….Anh bắt buộc phải ở lại đây!!!”
“Tại sao cậu phải làm vậy ? Chúng ta chẳng phải là gì của nhau cả, vậy thì cậu giữ tôi ở đây làm gì??”
“ Anh không yêu tôi, anh là muốn chạy theo Vương Hạo Nhiên??”
“ Vương Nhất Bác!!! Cậu hà tất phải cưỡng cầu như vậy???”
“ Tôi hỏi anh! Anh đã từng yêu tôi chưa Tiêu Chiến???”
Nghe vương Nhất Bác hỏi như vậy, lòng Tiêu Chiến chợt nhói đau. Tiêu Chiến y là yêu thương hắn nhất trên đời này…..Yêu mãi một đời. Y muốn đến nắm lấy cổ hắn rồi cho hắn một bạt tai vì hỏi những câu quá ngu ngốc….. Nhưng y không làm được….Y không thể…
“ …”
“Tại sao anh không trả lời! “
“…”
“ Thấy chưa! Tôi nói đúng rồi phải không? Anh là chỉ muốn lợi dụng tôi…Ngay từ đầu, anh chỉ muốn chơi đùa cùng tôi thôi đúng không Tiêu Chiến??”
“ Bây giờ chuyện đó còn quan trọng sao Vương Nhất Bác?”
“Sao anh ko trả lời đi Tiêu Chiến”
“Vương Nhất Bác!!!!”
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến hét to với mình thì hắn nổi điên thực sự. Bao nhiêu tức giận, bực dọc mấy hôm nay được hắn phát tiết ra ngoài hết. Hắn ném luôn khay thức ăn xuống đất và khóa trái cửa phòng. Hắn bước đến trước mặt Tiêu Chiến ôm lấy vai của y mà gằn từng tiếng.
“ Tiêu Chiến….Tiêu Chiến….Tôi từng nói với anh rồi…..Nếu anh không ăn….Anh ngang bướng…..Tôi sẽ cưỡng bức anh ngay tại đây!!!”
“Vương Nhất Bác!!! Cậu dám!!!”
Nghe Tiêu Chiến nói vậy, Vương Nhất Bác ngửa mặt lên trời cười chua xót.
“ Ha..ha…ha….Có gì Vương Nhất Bác tôi không dám???”
Nói rồi hắn bế xốc Tiêu Chiến lên ném xuống giường. Hắn cởi áo ra đè lên người y.
“Vương Nhất Bác! Buông tôi ra…..Buông ra….ưm…ưm”
Tiêu Chiến chưa nói hết câu thì Vương Nhất Bác đã cưỡng hôn y. Nụ hôn này cuồng dã, mạnh bạo làm Tiêu Chiến đau. Vương Nhất Bác còn cắn lên môi Tiêu Chiến làm nó chảy một chút máu mặn chát. Hắn dứt môi khỏi y mà kề vào tai y nói giọng khàn đục.
“Tiêu Chiến…..Anh là người của tôi….Anh mãi mãi chỉ là người của mình tôi thôi…Rõ chưa…”
Nói rồi hắn xé áo của y ném vào góc phòng. Hắn kẹp chặt Tiêu Chiến dưới thân mà hôn lên môi y làm cho y ngột thở tím tái hắn mới buông ra. Hắn lại tiếp tục hôn lên vai y, ngực y. Hôn đến đâu hắn đều để lại những dấu hôn đỏ chói đến đó.
“Vương Nhất Bác….Cậu buông tôi ra….Buông tôi ra…”
“ Vương Nhất Bác!!!”
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác khi dễ mình, lại ấn chặt lưng mình, y đau đớn mà hét lên rồi khóc rất lớn. Đây là lần thứ hai y khóc như vậy. Lần thứ nhất là khi Vương phu nhân chết trên tay y, y đã không cầm lòng được mà khóc lớn. Lần thứ hai là lần này, y bị Vương Nhất Bác coi thường mà bật khóc.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến bật khóc, tiếng khóc ngày càng lớn thì hốt hoảng mà dừng lại. Hắn cảm giác tay mình ươn ướt thì nhìn xuống giường thấy bàn tay đỏ rực máu. Hắn biết hắn đã bấu phải lưng Tiêu Chiến liền rút tay về. Hắn rời khỏi người y, lùi về sau mà quỳ xuống nền nhà. Trên giường Tiêu Chiến vẫn nằm đó, máu trên lưng thấm ra một mảng ga giường, người cởi trần mà tay thì ôm lấy mặt khóc nức nở. Tiếng khóc của y vừa đau đớn, vừa bi thương, nó nghẹn ngào ai oán như thể lòng tự trọng của y đã mất sạch không còn lại gì. Vương Nhất Bác nhìn thấy y khóc như vậy thì trái tim đau đến không thở được. Hắn lắc đầu cầm lấy áo mà chạy nhanh ra ngoài.
Hắn biết hắn đã làm Tiêu Chiến tổn thương rồi. Hắn đau lòng, vô cùng đau lòng. Hắn hận bản thân…..vô cùng hận.
Hắn lái xe chạy như bay trên đường. Hắn không biết mình đi đâu cho đến khi hắn dừng trước 1 quán bar. Hắn dừng lại bước vào bar và bắt đầu gọi rượu mạnh. Hắn cầm chai rượu lên mà uống ừng ực. Hắn càng uống nước mắt càng chảy ra ướt đẫm cả khuôn mặt. Hắn nhớ lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Chiến cũng là ở quán bar. Lúc đó hắn cũng ngà ngà như thế này, hắn thấy Tiêu Chiến thì lập tức mê mẩn mà nhìn mãi không rời. Hắn chính là yêu y từ lúc đó. Nhưng bây giờ thì sao, hắn vẫn yêu y như vậy, vì y sẵn sàng buông bỏ hận thù như vậy nhưng Tiêu Chiến không yêu hắn, mãi mãi cũng không yêu hắn nữa.
Hắn có hận không? Rất hận. Hắn hận không trói Tiêu Chiến lại để y không chạy đi được. Nhưng hắn lại làm không dám làm đau y, không dám làm tổn thương y. Lúc nãy y khóc hắn biết hắn đã sai rồi, sai vì đã làm đau y, làm tổn thương y. Hắn sợ, sợ lắm, sợ rằng y sẽ trốn chạy khỏi hắn, bỏ rơi hắn. Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến vô cùng nên hắn muốn y mãi ở bên cạnh hắn. Dù phải dùng bất cứ thủ đoạn gì hắn cũng sẽ làm, miễn là giữ lại y bên cạnh thì hắn sẽ làm hết, không ngoại lệ.
Đêm hôm đó….Vương Nhất Bác lái xe về trong tình trạng say khướt. Bên canh hắn còn có hai cô gái mặc đồ trông rất nghèo nàn, trang điểm rất lộng lẫy xinh đẹp. Bọn họ dìu hắn bước đi xiêu vẹo mà tiến vào sảnh chính. Lão quản gia, Vu Bân, và tất cả người nhà thấy vậy thì ngạc nhiên vô cùng. Họ chưa bao giờ thấy thiếu gia dẫn bất kỳ cô gái nào về nhà. Hôm nay hắn bị làm sao lại dẫn cùng một lúc 2 cô gái về thế này, ai cũng vô cùng sốc nhưng họ im lặng cúi đầu không nói. Vu bân nhìn thấy Vương Nhất Bác dẫn người về nhà thì thở dài ngán ngẩm, cậu quay mặt đi.
Vương Nhất Bác kéo hai cô gái lên lầu, bọn họ vừa đi vừa cất giọng lả lơi.
“Thiếu gia ….Anh say quá rồi….Chúng ta phòng ngủ thôi…”
Hắn mắt đã lơ mơ giơ tay vuốt má mấy cô gái giọng trêu ghẹo.
“ Tôi không mệt…không mệt….Tối nay nhất định cùng các em vui vẻ…Chịu không???”
Nói rồi bọn họ kéo nhau bước lên cười với nhau khanh khách làm tất cả mọi người ơ sảnh dưới khó chịu vô cùng.
Tiêu Chiến ngồi trong phòng từ lúc nãy đến giờ. Lưng y còn đau vì bị Vương Nhất Bác bấu chặt. Y nghe tiếng nói cười ồn ào bên ngoài thì mở cửa bước ra. Y vừa mở cửa gặp ngay Vương Nhất Bác và các cô gái đi tới. Y nhìn Vương Nhất Bác mà vô cùng sửng sờ. Tiêu Chiến không tin vào mắt mình nữa. Vương Nhất Bác hắn là đang làm gì thế này.
“Vương Nhất Bác! Cậu định làm gì???”
“Thiếu gia….Người này là ai vậy???”
Vương Nhất Bác nghe cô gái hỏi thì bước đến mắt lim dim lấy tay mà nâng cằm Tiêu Chiến lên cười mỉa mai.
“Anh ta sao ….Chỉ là một vệ sĩ của tôi thôi…Đúng không Tiêu Chiến???”
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bây giờ thì y đã tức giận rồi. Tay y đã nắm thành quyền run rẩy.
“…”
“Vương Nhất Bác! Cậu đang định làm gì???”
“Nào chúng ta về phòng….Tối nay sẽ cùng mấy em vui vẻ hết đêm, chịu không???”
“ Thiếu gia…Anh thật là….”
Vương Nhất Bác và 2 cô gái lướt qua Tiêu Chiến mà không thèm quan tâm đến y. Tiêu Chiến thấy vậy thì hét lớn.
“Vương Nhất Bác!!!!”
Vương Nhất Bác vẫn không thèm quay lại. Hắn dẫn 2 cô gái vào phòng đóng sầm cửa lại.
Tiêu Chiến nhìn theo hắn mà nước mắt lưng tròng. Y không bao giờ tưởng tượng được hắn sẽ làm như vậy, dẫn gái về nhà ngay trước mặt y. Y cảm thấy trời đất như sụp xuống dưới chân mình. Y biết là hắn hận y, hắn không còn yêu y nhưng hắn làm như vậy là hắn đang xúc phạm danh dự của y, nhân phẩm của y. Y có thể mất mạng nhưng tuyệt đối không để mất đi hai thứ ấy. Y bây giờ cảm giác như mất đi tất cả mọi thứ không còn lại gì nữa.
Y bước vào phòng, quỳ xuống giữa nền nhà mà khóc. Nước mắt y chảy dài trên hai má.
“Vương Nhất Bác! Sao em nhẫn tâm với anh như vậy???”
“Vương Nhất Bác!! Anh đau lắm….Anh rất đau….Anh phải làm sao đây???”
“Vương Nhất Bác!! Anh không muốn thế….Anh không cam tâm….anh không cam tâm!!!”
Bên căn phòng kia, những tiếng kêu dâm dục phát ra như đánh thẳng vào đại não Tiêu Chiến.
“Người đẹp….Yên nào….Đừng náo….”
“Thiếu gia à…..Em ở đây…..Qua đây nào cưng…”
“Thiếu gia….Anh thật là hung dữ đấy…..qua đây nào….”
“ Ngoan! Đừng náo…..Qua đây với tôi nào….mau qua đây!!”
Tiêu Chiến nghe những âm thanh đó thực sự là chịu không nổi nữa. Y chống người đứng dậy lê bước ra ngoài. Sắc mặt y bây giờ trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, tay nắm chặt, vai y run lên bần bật. Y bước xuống cầu thang nhưng mắt y lại ngước lên căn phòng của mấy người kia. Y cảm thấy khó chịu ở bụng….Bụng y cảm giác như muốn nôn….Y nôn ra một ngụm máu đỏ tươi. Miệng y bây giờ máu tuôn ra xối xả, mắt y mở to….y cảm giác trần nhà xoay chuyển….Y nhắm mắt ngã xuống….Y lăn xuống cầu thang rồi xuống đất. Y nằm đó sóng soài dưới nền nhà, mắt nhắm nghiền, hai hàng nước mắt chảy nhòa, máu vương vãi khắp nơi……
Vu Bân vừa đi vào nhìn thấy cảnh tượng đó thì thất kinh hét lớn.
“Tiêu Chiến!!!Tiêu Chiến!!!Tiêu Chiến!!!”
Vu Bân lúc nãy nhìn thấy Vương Nhất Bác thì cậu đã cảm thấy tức tối nhưng cậu không nói gì. Bây giờ nhìn thấy cảnh này, cậu đã tức giận thực sự. Cậu bước nhanh lên lầu mà đấm cửa sầm sầm.
“Vương Nhất Bác!!!Vương Nhất Bác !!!Vương Nhất Bác!!!”
Vương Nhất Bác nghe Vu Bân gọi chính tên mình thì tức giận mặc áo mà bước ra mở cửa.
“Vu Bân!! Cậu là đang gọi ai???”
“Tôi đang gọi cậu đó Vương Nhất Bác!!!”
“ Cậu xem cậu đã làm gì Tiêu Chiến!! Cậu nhìn xem đi!!!”
Vu Bân chỉ tay xuống sảnh dưới. Vương Nhất Bác nhìn xuống. Hắn nhìn thấy Tiêu Chiến nằm đó thì chết lặng. Hắn run lên cầm cập, mắt hắn đỏ rực, môi mấp máy không thành câu.
“Tiêu….Tiêu…Tiêu Chiến”
“Tiêu Chiến hôm nay mà có mệnh hệ gì thì cậu sẽ hối hận cả đời này đó Vương Nhất Bác ạ!!!”
Vương Nhất Bác không chờ Vu Bân nói hết câu thì đã lao như bay xuống sảnh. Hắn thấy Tiêu Chiến nằm đó, xung quanh máu vương vãi đầy trên nền nhà. Hắn đưa tay run rẩy mà lật người Tiêu Chiến lại. Mặt y bây giờ trắng bệch không còn chút sức sống nào, máu từ miệng y chảy ròng ròng, dính hết lên mặt , lên ngực y, thấm ướt áo y. Hắn ôm chặt y nhưng không còn nghe tim y đập nữa, người y lạnh toát…..
“Tiêu Chiến! Tiêu Chiến! Tiêu Chiến!!!”
“Tiêu Chiến….Chiến….Anh mở mắt ra…mở ra!!!”
Hai cô gái lúc nãy đi cùng hắn thấy có chuyện thì cùng bước ra. Bọn họ chạy xuống mà cất tiếng gọi.
“Thiếu gia!!! Sao anh lại chạy xuống đây…Lên phòng cùng em nào!!!”
Hắn nghe thấy tiếng mấy cô gái thì trợn mắt ngước lên nhìn họ. Hắn rút súng bên hông ra bắn chỉ thiên 3 phát rồi quát lớn.
“Cút khói đây ngay!!! Nếu không tôi sẽ giết hết các người!!! Cút!!”
Mấy cô gái thấy hắn rút súng ra bóp cò thì run lẩy bẩy, lấy hết sức mà chạy khỏi biệt phủ không dám ngoái đầu lại.
Vương Nhất Bác quăng súng trên nền nhà mà ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng. Vu bân không chờ thêm 1 giây nào mà giục hắn.
“Mau! Mau đưa Tiêu Chiến đến bệnh viện! Nếu không sẽ không kịp mất! Nhanh lên!!!”
Xe cấp cứu đưa Vu Bân, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đến thẳng bệnh viện của vương gia. Trên xe Vương Nhất Bác cứ ôm chặt Tiêu Chiến không buông, máu của y đã thấm đẫm áo hắn. Hắn cứ ôm y như vậy mà cất giọng nghẹn ngào.
“Tiêu Chiến…Chiến …..Em sai rồi….Anh mở mắt ra đi…..Em thực sự đã sai rồi mà…Xin anh!!!”
.......................❤❤❤....................
p/s” Tôi khóc rồi nha mấy cô!!! Sorry làm mấy cô buồn. Nhưng chap này ngược maximum rồi nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro