CHƯƠNG 6: TÌM KIẾM

XZ.112.15”……..

Vương Nhất Bác lẩm bẩm dãy biển số xe mà khóe miệng cong cong. Bỗng một chiếc xe BMW phanh két trước mặt hắn làm hắn giật mình. Trên xe Vu Bân luống cuống mở cửa xe bước xuống. 1 tiếng trước, khi Vu Bân và Vương Nhất Bác dừng trước XZ bar. Vương Nhất Bác đã ra hiệu cho Vu Bân đi xử lý công việc đột xuất, để mình hắn ở lại bar cũng được. Dù sao thì bar này cũng của bạn hắn nên hắn trấn an cậu yên tâm. Cậu đâu ngờ đang gặp đối tác xử lý chút công chuyện thì Tào Dục Thần đã gọi điện cho cậu. Đầu dây bên kia, Dục Thần còn nói Vương Nhất Bác bị mai phục với giọng gấp gáp, lo sợ. Vu Bân nghe vậy thất kinh mà bỏ hết lại lái xe chạy như bay về bar. Cậu vô cùng hốt hoảng khi thấy trên cánh tay của Vương Nhất Bác có vết máu. Khuôn mặt cậu giờ đã đổ một tầng mô hôi lạnh. Cậu cúi đầu lắp bắp.

“Thiếu…..Thiếu chủ………Cậu có sao không…..để tôi chở cậu về nhà !”

“Tôi không sao !”

Giọng nói nhẹ nhàng của Vương Nhất Bác khác hẳn thường ngày làm cho Vu Bân khó hiểu. Cậu không nén nổi tò mò mà ngước lên nhìn hắn. Cậu nhìn thấy hắn khẽ cong khóe miệng mà ngạc nhiên hết sức. Hắn đang biểu hiện ra một chút vui vẻ cùng một chút bí hiểm. Sau lưng hai người, Tào Dục Thần cũng hớt hải chạy ra.

“ Không sao chứ ? ” Anh hướng Vương Nhất Bác cất giọng với vẻ lo lắng.

“ Tôi không sao. Cậu đừng lo!”

“ Hừm! Vậy được rồi. Cậu làm tôi sợ hết hồn đấy biết không. May mà cậu không sao. Thôi cậu về nghỉ đi.”

Nói rồi anh chào Vu Bân mà bước vào trong.

Vương Nhất Bác lúc này vẫn là chưa tỉnh mộng. Hắn vẫn còn mơ màng chuyện lúc nãy. Nó thực sự xảy ra quá nhanh mà hắn còn chưa kịp thu lại tất cả hình ảnh của người kia vào đầu mình. Nhưng hắn nhớ rất rõ người đó khuôn mặt rất xinh đẹp, phải nói là đệ nhất mỹ nam, dưới môi đặc biệt có một nốt ruồi nhỏ cực kỳ duyên dáng. Nó như câu mất linh hồn hắn đi lúc nào chả hay biết. Chợt hắn thấy cánh tay đau đau mà nhìn xuống, hắn ngạc nhiên hết sức !

“ ????”

Trên tay Vương Nhất Bác có một chiếc khăn tay màu xanh nhạt. Hắn chợt bất động một giây rồi nhớ ra chiếc khăn ấy người kia đã lấy cột vết thương cho mình. Hắn nghĩ lại mà cười thầm trong bụng. Như nhớ ra chuyện gì, Vương Nhất Bác đột nhiên quay sang Vu Bân đứng bên cạnh mà nói.

“Vu Bân! Cậu điều tra cho tôi biển số xe này”

“ Dạ thiếu chủ! Cậu muốn tôi tìm chủ nhân biển số xe nào?”

“ XZ.115.12”

“ Vâng thiếu chủ!”

Nói rồi Vương Nhất Bác và Vu Bân lên xe nhanh rời khỏi bar mà tiến về biệt phủ của hắn.

Hôm sau, Vương Nhất Bác ngủ đến 8 giờ mới tỉnh dậy. Cánh tay tuy bị thương nhẹ nhưng vẫn cảm thấy một chút đau. Hắn ngồi dậy xoa xoa cánh tay, như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn gọi quản gia lại hỏi chuyện.

“ Quản gia Lý !”

Lão quản gia tuổi cũng đã cao nhưng ông còn cực kỳ minh mẫn, làm việc rất cẩn thẩn và hơn hết là đã sống trong nhà Vương Gia gần 25 năm từ khi Vương Nhất Bác còn chưa ra đời. Sau này hắn dọn ra ở riêng thì Vương lão đại mới nói ông về ở với hắn để tiện quản lý nhà cửa và chăm sóc vị thiếu chủ cứng đầu này. Nghe hắn kêu ông liền tiến tới, hỏi giọng điềm đạm.

“ Cậu chủ! Cậu gọi tôi ?”

“Ừm”

“ Ông hỏi người giúp việc cho tối xem hôm qua ai giặt đồ của tôi. Có một chiếc khăn tay màu xanh, hỏi bọn họ xem đã để ở đâu thì mang nó lại đây cho tôi !”

“ Vâng cậu chủ!”

Một lát sau lão quản gia đã mang chiếc khăn lên đưa cho hắn.

“ Cậu chủ! Đồ của cậu đây!”

“Ừm! Ông lui đi!”

“ Vâng thưa cậu!”

Nói rồi Vương Nhất Bác cầm chiếc khăn trên tay mặc cho lão quản gia lui từ bao giờ. Thấy hành động lạ này của hắn, ông cũng hơi ngạc nhiên vì từ trước đến giờ Vương Nhất Bác hắn chưa bao giờ chú ý đến những đồ vật nhỏ nhặt như thế nhưng nghĩ đến vị trí và bổn phận của mình nên ông không tò mò chuyện riêng của hắn nữa.

Vương Nhất Bác lúc này đang tựa đầu vào thành đệm sofa. Chân hắn bắt chéo và đang gác lên bàn, ánh mắt đang dán chặt vào chiếc khăn trên tay. Chiếc khăn này màu xanh nhạt, màu hắn rất yêu thích. Hắn nhìn kỹ thì ở góc phải của chiếc khăn tay có thêu hai chữ “XZ” và một bông hoa mẫu đơn trắng.

Hắn ngạc nhiên mà chu miệng lên. Vầng trán khẽ nhíu lại như ngạc nhiên điều gì.

“XZ! Mẫu đơn trắng ? ”

Như nghĩ ra điều gì, hắn cất giọng gọi.

“ Vu Bân!”

Vu Bân đứng cách đó một khoảng, nghe tiếng gọi liền lật đật chạy đến.

“ Vâng! Cậu gọi tôi ?”

“Điều tra cho tôi các tập đoàn, công ty, thậm chí là nhà hàng, có cái nào có tên XZ hay không ?”

“ Vâng thiếu chủ !” Cậu cúi đầu rồi đi ra ngoài mà trong đầu không khỏi thắc mắc.

“ Thiếu chủ là đang muốn tìm cái gì vậy nhỉ?”

Đang đinh ninh như vậy nhưng rồi Vu Bân cũng chặc lưỡi cho qua. Cậu cũng không quan tâm quá sâu vào chuyện của thiếu chủ vì tính cậu từ xưa đến giờ không thích quá tò mò chuyện người khác.

Vương Nhất Bác lúc này ánh mắt như dán vào chữ “XZ” và đóa hoa mẫu đơn thêu trên chiếc khăn, hắn nhìn không chớp mắt.

“XZ? Kí hiệu hay Tên người ?”

“ Hoa mẫu đơn! Người đó thích hoa mẫu đơn sao?”

Trong đầu Vương Nhất Bác hiện lên hàng trăm câu hỏi nhưng chẳng có lời đáp. Hắn cảm thấy thật khó chịu, khó chịu khi người hắn muốn tìm vẫn chưa tìm được, cũng không biết tên họ là gì? Hiện đang ở nơi nào? Đang làm gì giờ này?

Đầu óc Vương Nhất Bác cứ mông lung. Ánh mắt của hắn cứ nhìn thấy người đó trước mắt mờ mờ ảo ảo nhưng thực sự là không thể nắm bắt được. Cổ hắn khô rát chắc vì lượng rượu đêm qua hắn uống không phải ít.

Vương Nhất Bác nhỏm dậy mà đi vào bếp rót một ly nước và đổ vào cần cổ khô khốc của mình. Hắn thở dài một cái rồi vào phòng thay đồ. Vẫn áo sơ mi, quần tây đen, cà vạt và áo vest đen nhưng mỗi lần mà hắn mặc vào lại đẹp mê hoặc. Vương Nhất Bác bây giờ khác xa với 5 giây trước, không còn bộ quần áo ngủ nhăn nhúm, rộng thùng thình, tóc tai rối bù, mắt còn chưa tỉnh. Hắn giờ thật lịch lãm, quyến rũ một cách mị hoặc với ánh mắt đen láy, đối mày phượng dài sắc nét, khuôn mặt trắng, góc cạnh cực kỳ nam tính. Ôi thôi….cứ phải nói là đẹp trai siêu cấp!

Hắn bước xuống sảnh, người hầu và quản gia đều cúi đầu chào. Mấy cô hầu gái thấy hắn thì mặt đỏ bừng, cúi đầu bẽn lẽn, mím môi như muốn ngừng thở vì thiếu chủ nhà họ quá ư là soái khí.

Thấy Vương Nhất Bác bước xuống, đám vệ sĩ vẫn như thường lệ mà cúi đầu.

“ Thiếu chủ !”

Vu Bân cũng cúi đầu rồi nhanh nhẹn bước vào ghế lái và lái đi. Từ trước giờ chỗ đó vẫn luôn là chỗ của cậu. Cậu luôn bên cạnh Vương Nhất Bác bất kể ngày hay đêm, nắng hay mưa, thành ra cũng không thấy Vu Bân có bạn gái gì cả. Vương Nhất Bác cũng không khá hơn, các tiểu thư con nhà thế gia theo hắn không biết bao nhiêu mà kể, nhưng từ trước giờ hắn chỉ mang một bộ mặt băng lãnh ngàn năm, không để ai lọt vào khóe mắt chứ đừng nói đến động vào tim hắn. Thành ra hắn cũng chẳng có yêu đương gì ai cả. Có một bí mật mà người ngoài không thể biết, chỉ mỗi mình Vu Bân biết được là hắn có hứng thú với đàn ông, không phải phụ nữ. Bất quá khi hắn có nhu cầu, hắn sẽ nói Vu Bân kiếm người, thỏa mãn rồi trả ít tiền và “ never see you again !”. Vậy thôi, nhưng để có thể trở thành “419” (for one night) của hắn cũng không phải dễ dàng gì cho cam. Tiêu chuẩn cứ phải nói là tiêu chuẩn chọn người vào tẩm cung của Hoàng Thượng thời xưa ấy. Phải xinh đẹp, có trình độ, phải ngoan ngoãn, biết chiều chuộng hắn, gia cảnh không cần giàu nhưng tuyệt đối sạch sẽ, và quan trọng là cái miệng phải hết sức biết điều.

Chiếc xe đã dừng lại trước cổng tập đoàn Yaohua. Tập đoàn này thật đồ sộ, nguy nga. Nó đồ sộ cũng giống như cơ ngơi nhà Vương gia vậy. Vương Nhất Bác đã sung sướng từ trong trứng nước, lớn lên lại lãnh đạo tập đoàn, không chỉ có tiểu thư con nhà danh giá mê đắm hắn và những người tình một đêm của hắn cũng muốn mơ một giấc mơ hoang đường là được đứng bên cạnh hắn, một phần vì con người đẹp trai xuất chúng như hắn, phần vì gia sản đồ sộ nhà hắn nữa.

Bước vào văn phòng làm việc, Vương Nhất Bác nằm vật ra chiếc ghế xoay. Tay xoa xoa mi tâm mà cất lời.

“ Cậu đã điều tra cho tôi chưa?”

“ Dạ rồi thưa cậu…..nhưng mà…..nhưng mà…..”

Hắn nhổm dậy ngồi dựa vào ghế xoay:

“Lại sao nữa ?”

“ Cậu chủ! Tôi đã tìm lục lọi hết thông tin của các tập đoàn, công ty, nhà hàng, thậm chí là các công ty nhỏ lẻ nhưng tuyệt nhiên không thấy ký hiệu như cậu bảo.”

“ Chiếc xe biển số “XZ.112.15” là biển số không phải tại Bắc Kinh này. Nó là dòng xe được đưa từ Thái Lan qua. Xe cũng là bên đó đưa qua nên không thể tra ra chủ sở hữu của nó. Mọi thông tin đều bị phong tỏa.”

“Tôi cũng đã xem hình ảnh đường phố của Bắc Kinh từ tối hôm qua đến giờ nhung tuyệt nhiên không thấy bóng dáng chiếc xe đó, giống như nó bốc hơi luôn vậy hoặc chủ nhân của nó biết được ý đồ của cậu mà chọn những con đường hẻm.”

“ Hừm! Lý nào lại thế ? ” Hắn bực bội.

“ Dù anh có trốn kỹ đến đâu, đã là thứ tôi muốn thì tôi nhất định tìm ra!” Hắn thì thầm trong lòng mà khẽ nhếch môi.

“ Vu Bân!”

“Dạ thưa cậu chủ!”

“ Tôi cho anh hạn trong 2 tuần, dù có phải xới tung cái đất Bắc Kinh này lên cũng phải tìm cho ra thông tin về kí hiệu XZ! ”

“ Đã rõ! Thưa thiếu chủ!” 

Vu Bân nhận lệnh mà không khỏi đổ một tầng mồ hôi. Xem ra Vương Nhất Bác sống chết cũng phải tìm cho ra người này rồi. Nói đoạn cậu lắc đầu rời khỏi, trong tâm đang không ngừng suy nghĩ làm sao mà tìm cho ra người đó, nếu không thì cậu cũng đã hình dung được hậu quả….haizzz…thật khổ mà…..”

1 tuần sau……

Vương Nhất Bác đang dự một cuộc họp quan trọng. Vấn đề hắn đang thảo luận với mọi người chính là làm sao để thuyết phục các cổ đông đầu tư vào Yaohua không lung lay mà rút vốn do cái quyết định hủy hôn của hắn. Dĩ nhiên thì Phạm thị đang nổi điên nên đã rút mất 10% cổ phần nhưng hắn vẫn là cao tay hơn đi trước một bước. 1 tháng trước hắn đã nhờ Vu Bân điều tra về những vụ làm ăn lớn của Phạm Thị và trông chừng cổ phiếu của họ quí cuối của năm nay. Đúng như dự đoán của Vương Nhất Bác, Phạm Thị đang có một cuộc mua bán lớn với đối tác ở Anh quốc. Mối làm ăn này là với SOST Corp. Tập đoàn này chuyên mua bán vũ khí với các tổ chức trong và ngoài nước. Vậy nên, nếu muốn nắm được thóp của Phạm Thị thì chỉ cần tác động vào SOST corp là được. Việc này đối với hắn không khó. Thứ nhất là vì bạn hắn Tào Dục Thần có cả một serie công ty chuyên cung cấp vũ khí và đạn dược ở Anh, sức ảnh hưởng của tập đoàn nhà họ Tào thật không thể khinh thường. Hắn sẽ nhờ Tào Dục Thần tác động để kiểm soát được SOST corp. Thứ hai Vương thị cũng không phải chỉ tiếng tăm dừng lại ở Trung Quốc mà còn rất có tiếng nói ở Châu Âu. Nhà họ Vương còn hiện tại quản lý nguyên cả con đường vận tải biển trải từ Thái Bình Dương qua đến Đại Tây Dương, bao gồm cả biển Bắc, giáp danh với Anh quốc nên Vương Nhất Bác cũng coi như đã giải quyết xong chuyện nhà Phạm Thị. Vì quyết định này của hắn nên Phạm Thị đã bắt đầu thấy e dè mà tạm dừng động thủ.

Vậy nhưng mặt Vương Nhất Bác vẫn hiện lên nét khó chịu. Vu Bân đứng bên cạnh vẫn dễ dàng nhìn ra là vì lý do gì. Nhưng liền lúc này trán cậu đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi. Cuộc họp được hắn kết thúc trước thời hạn, không chỉ Vương Nhất Bác thở phào vì tan họp mà hàng trăm con người ngồi họp ở dưới cũng được thở ra một hơi, hít thêm dưỡng khí vì không cần phải đối diện tiếp với tảng bảng trôi này nữa.

Khi mọi người vừa bước ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình Vu Bân với Vương Nhất Bác thì Vu Bân mới bước lại gần hắn mà thưa.

“ Cậu chủ! Chuyện cậu nhờ tôi điều tra……tôi….tôi……”

“Sao ? ” Hắn nhăn mặt.

“Tôi vẫn chưa tìm ra được manh mối, quả thực người đó giấu thông tin quá kỹ, một chút không để lộ, mong cậu thứ lỗi.”

“ Hừm! Rầm! Rầm!”

Hắn đập mạnh tay xuống bàn liền vang lên những tiếng chát chúa. Vu Bân đứng bên cạnh mồ hôi chảy ra ngày càng nhiều.

“ Cậu chỉ còn 1 tuần nữa thôi. Cậu nhớ đó…..nếu không thì…..”

Vu Bân nghe nói vậy thì liền hết hồn. Cậu biết hắn đang dọa cậu chuyện gì. Nếu cậu không hoàn thành kiểu gì hắn cũng bắt cậu tiếp mấy vị tiểu thư theo đuôi hắn cho mà xem. Mà Vu Bân đặc biệt lại rất sợ phụ nữ. Cậu thà đánh nhau quyết sống quyết chết với đàn ông chứ không thể ngồi một giây mà nói chuyện tình cảm với phụ nữ được.

Hắn thấy biểu hiện của Vu Bân mà nét mặt hiện lên một nụ cười quỷ quái.

 ..................❤❤❤......................

 ❤❤❤LƯU Ý ❤❤❤

MỐI QUAN HỆ NGUY HIỂM ĐÃ ÚP ĐẦY ĐỦ LÊN YOUTUBE. HÃY LÊN KÊNH
" mainguyen87" ĐỂ LẮNG NGHE NHÉ MỌI NGƯỜI. CẢM ƠN CÁC BẠN RẤT NHIỀU

THÂN ÁI!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro