PHIÊN NGOẠI 2


Thấm thoắt Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng đã cưới nhau được 3 tháng. Cuộc sống hôn nhân của hai người vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc. Nhất Bác từ khi có vợ thì chiều vợ ra mặt. Hắn bắt đầu bỏ bê việc của Tập đoàn, đẩy hết cho Vu Bân. Hắn về nhà đúng giờ còn hơn học sinh đi học nữa. Miệng hắn một câu cũng vợ, hai câu cũng vợ làm cho mọi người trong nhà, trong bang Hoàng Long và cả tập đoàn Yaohua nổi hết da gà vì quá ngọt ngào.

Như hôm nay vậy, chưa hết giờ nhưng hắn đã đứng ngồi không yên rồi. Vu Bân vào phòng thấy Chủ tịch Vương cứ đi qua đi lại chóng cả mặt thì cất giọng hỏi.

"Vương tổng ! Anh đang định đi đâu sao?"

"Cậu hỏi gì kỳ vậy chứ....Tôi tất nhiên là đang định về nhà đây. Bảo bối nhà tôi đang đợi ở nhà. Tôi thật sốt hết cả ruột mà. Sao lâu hết giờ thế không biết...."

Vu Bân nghe vậy chỉ biết ôm bụng cười. Nhất Bác từ khi có vợ thì coi vợ quan trọng hơn cả tập đoàn. Hắn tâm trí lúc nào cùng để ở nhà chứ không còn để ở tập đoàn nữa. Thật khiến người ta há hốc mà.

"Cậu cứ bình tĩnh đi. Sắp hết giờ rồi mà. Cậu nôn nao cái gì chứ??"

"Này Vu bân! Cậu chưa kết hôn làm sao cậu biết được!!"

" Ừ.....Đúng là tôi không biết....Tôi chịu thua..."

"Hừm.....Tôi chắc phải thay đổi giờ làm việc của tập đoàn này mới được....Làm việc như vậy là về trễ quá rồi...."

"Vu Bân!!"

"Sao vậy Vương Tổng??"

"Ngày mai cậu cho sửa lại quy định công ty đi. Mọi người sẽ được ra về lúc 4h chiều. Riêng những người lấy vợ dưới 36 tháng thì được về lúc 3h chiều. Vậy đi nhé. Thôi tôi về đây.Bảo bối nhà tôi đang chờ tôi!!!"

Vu Bân nghe Nhất Bác nói vậy thì vô cùng sửng sốt. Miệng y mở to mà còn chưa kịp khép lại thì tên Vương Tổng kia đã chạy tót ra xe rời khỏi. Y chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm........

Vương Nhất Bác về đến nhà thì không thấy Tiêu Chiến đâu. Hắn vô cùng hoảng hốt. Hắn chạy khắp nhà mà la toáng lên như một đứa trẻ.

" Bảo bối....Vợ à.....Vợ ơi....Anh ở đâu rồi....Chiến ca!"

Người làm thấy hắn kêu om sòm trên sảnh chính thì chạy lại cất giọng.

"Thiếu gia....Cậu đang tìm Thiếu phu nhân sao??"

"Đúng vậy! Vợ tôi đi đâu??"

"Thiếu phu nhân nói hôm nay cậu ấy đi đến cô nhi viện, 7 tối mới về!!!"

"Tối mới về sao.....Bảo bối....Anh định hành chết em hay sao?....em làm sao mà chờ được....tận 3 tiếng đó ....hic"

Người làm thấy hắn buông mặt ủy khuất cùng nhõng nhẽo, dậm chân thì bật cười nhưng không dám cười. Hắn thay đổi như vậy cũng khá lâu rồi nên cũng không làm mọi người bị sốc nữa. Nhưng mỗi lần hắn nhõng nhẽo như vậy, người nhà cùng không khỏi bật cười. Họ cảm giác hắn như mới 3 tuổi chứ không phải là 28 tuổi. Thật không thể tin được...

Đúng như lời hắn nói. Hắn không thể kiên nhẫn một giây nào mà lái xe chạy đến cô nhi viện. Vừa dừng xe, hắn đã ngúng nga ngúng nguẩy đi vào, giọng kêu thất thanh.

"Bảo bối.....Bảo bối....Vợ ơi.....Anh ở đâu?"

"Bảo bối!!"

Tiêu Chiến đang dạy cho các em học vẽ trong phòng , nghe thấy tiếng biết là vị chủ tịch kia đã đến. Y lại nghe hắn gọi "Bảo bối" thì đen cả mặt vội chạy ra. Y nhìn thấy hắn liền tiến nhanh đến chỗ hắn, ôm lấy miệng hắn.

"Suỵt.....Em đang làm cái gì thế hả Nhất Bác....Cái gì mà bảo bối...Ở đây là cô nhi viện đó....Không phải nhà mình đâu....Em muốn anh xấu hổ mới vui hả.....Im lặng cho anh"

"Hic.....Tại anh đi không nói với em chứ bộ....Em về nhà không thấy anh đâu.....Em nghe người làm nói anh đến đây....Em mới chạy đến đây....hic....Em nhớ anh muốn chết.....Anh còn la em"

Nói rồi hắn lắc đầu nguầy nguậy, mặt mày vô cùng ủy khuất như muốn bắt đền. Tiêu Chiến thấy con sư tử nhà mình lại chuẩn bị dở chứng liền kéo hắn vào một góc.

"Được rồi....Được rồi....Em im lặng cho anh....Em chờ anh chút nữa xong anh về cùng em....Chịu không???"

Hắn vẫn cứ lắc đầu dậm chân không thôi.

"Không được....Không được....Anh về với em đi...Em không chịu đâu!!!"

"Nhất Bác!!!"

Bọn trẻ thấy Thầy Tiêu đang nói chuyện với Vương tổng thì chạy ra xúm nhau nhìn trộm. Chúng vô cùng thích thú khi thấy Nhất Bác ủy khuất. Được nước, chúng bắt đầu buông lời chọc ghẹo.

"Chúng em chào anh Nhất Bác! Anh sao lại dậm chân không ngừng thế kia??"

"Kệ anh!!!"

"Hihi....Chúng em biết rồi.....Anh là đang lẫy đúng không??"

"Hic.....Ai thèm quan tâm mấy em chứ !!"

" Hihi....Anh Nhất Bác à....Sàn nhà sắp nứt ra rồi kìa....Anh dậm cũng nhẹ nhẹ thôi nhé.....kkkkk"

Cả bọn chỉ nói vậy thôi rồi chạy ù té vào trong phòng trốn hết. Chúng cười khúc khích cả lên làm Tiêu Chiến đỏ hết cả mặt. Nhất Bác thấy vậy càng làm nũng hơn. Hắn cứ dậm chân uỳnh uỵch làm cho mọi người nhìn vào mà ôm bụng cười. Tiêu Chiến bây giờ khóc không được, cười không được, đành đứng đó cho hắn dỗi chán mới thôi....

Nhất Bác rồi cùng chịu vào phòng vẽ chờ Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cho hắn ngồi vào một bàn giống như một học sinh vậy. Hắn cũng ngoan ngoãn làm theo. Tiêu Chiến là đang dạy cho bọn trẻ vẽ tranh về cảnh vật. Vương Nhất Bác nhìn vào cũng chẳng hiểu mô tê gì cả. Bọn trẻ được yêu cầu vẽ tranh để cho y đánh giá. Nhất Bác thì không biết vẽ gì cả. Nhưng hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, liền nở nụ cười gian.

Tiêu Chiến yêu cầu mỗi em giơ cao tranh lên để y kiểm tra. Các em đều hoàn thành tốt. Y khen ngợi rất nhiều. Đến lượt Nhất Bác thì hắn lại giơ lên hai bức tranh, bức một hắn ghi "I LOVE YOU SO MUCH", bức hai hắn vẽ một trái tim kèm một chấm nhỏ. Hắn giơ tranh lên còn nháy mắt với Tiêu Chiến một cái. Tiêu Chiến nhìn thấy mặt đỏ lựng đến cả mang tai. Các em ngồi đó thì được dịp cười ngặt nghẽo.

Buổi vẽ tranh rồi cũng kết thúc. Hắn hồ hỡi chở Tiêu Chiến về nhà. Trên đường hắn nắm chặt tay Tiêu Chiến không buông. Tiêu Chiến nhìn hắn thì bật cười.

"Nhất Bác! Lúc nãy em vẽ vớ vẩn gì đó!!"

"Sao lại vớ vẩn chứ....em là đang thể hiện tình yêu của mình mà!!....Em vẽ đẹp không bảo bối"

"Đẹp cái đầu em đó.....Lớp đang học vẽ....Toàn con nít...Em lại vẽ lung tung lên thế....Anh đúng là không biết nói gì với em..."

"Em xin lỗi...Xin lỗi....tại em nhớ anh quá mà"

"Còn nói....Ngày nào em chả ở cùng với anh mà bày đặt nhớ nhung chứ??"

"Em nói thật mà....Anh có kề gần bên em...Em vẫn thấy nhớ anh...Ngày nào cùng nhớ anh...Giờ nào cũng nhớ anh ...."

...............................................................

Nhất Bác kể từ khi cưới vợ xong thì tất cả mọi quan tâm đều để lên người Tiêu Chiến. Hắn không rời Tiêu Chiến lấy một bước nếu như hắn ở nhà. Hắn ghen với tất cả mọi người trong nhà, kể cả mẹ Vương.

Có một hôm mẹ Vương kéo Tiêu Chiến vào phòng bà ngồi tâm sự. Lúc đó cũng mới 8h tối thôi. Đang nói với nhau chưa được mấy câu thì hắn đã xồng xộc bước vào.

"Mẹ! Mẹ nói cái gì với vợ con mà lâu thế???"

"Mẹ đang tâm sự với Chiến Chiến vài chuyện thôi. Con có việc gì không??"

"Tất nhiên là có rồi! Con rất buồn ngủ! Con muốn đi ngủ! Mẹ cho con xin phép mang vợ con về phòng!!"

"Ôi trời! Còn sớm mà Nhất Bác...mới 8h tối thôi!!"

"Sớm là sớm thế nào hả mẹ! Giờ đã là trễ lắm rồi! Đáng ra con sẽ đi ngủ lúc 7h kia! Trễ của con 1 tiếng rồi!!"

"Nhưng mà!!!"

Mẹ Vương chưa kịp nói xong câu thì Nhất Bác đã lôi xềnh xệch Tiêu Chiến về phòng mặc cho mẹ Vương chưng hửng.

"Mẹ...mẹ...Mai con sẽ nói chuyện tiếp với mẹ nhé...."

Mẹ Vương nhìn thấy cảnh đó thì bịt miệng cười. Con trai bà bây giờ chiều vợ đến không còn tỉnh táo rồi.

Có hôm tiêu Chiến đến Hoàng Long xem thuộc hạ tập luyện. Y tuy không quản lý trực tiếp Hoàng Long nữa nhưng lâu lâu y nhớ mọi người thì vẫn đến đây. Hôm ấy y cầm súng dạy mọi người cách bắn cự ly gần với khẩu glock 17 thì Vương Nhất Bác ở đâu chạy tới. Hắn kêu la thất thanh.

"Ối....Ối......Bảo bối.....Anh đang cầm cái gì vậy kìa??"

"Tất nhiên là anh đang cầm súng rồi.....Sao vậy.....Không được hay sao???"

"Tất nhiên là không được rồi....Nguy hiểm lắm....Anh mau thả nó ra dùm em đi!!"

"Nhưng anh...."

"Không nhưng gì hết....Mấy thứ đó rất nguy hiểm với anh....Nghe em thả xuống!!:

Tiêu Chiến chưa kịp nói câu gì thì Nhất Bác đã đến bên y, bế xốc y lên mà vác đi. Tiêu Chiến vô cùng hoảng hốt lẫn xấu hổ.

"Này Vương Nhất Bác!!Em làm cái gì thế???"

"Em ấy à...Tất nhiên là mang anh về nhà!!!"

"Em bỏ anh xuống....Ở đây là Hoàng Long....Anh là Bang chủ đó em có biết không???"

"Em không biết.....Em chỉ biết anh là vợ em thôi....Em phải bế vợ về nhà mới được!!"

"Em làm anh xấu hổ chết đi được!!!"

"Có gì mà xấu hổ chứ.....Chúng ta là vợ chồng mà....Anh đừng ngại nha!!!"

Nói rồi hắn quay lại chỗ mấy thuộc hạ của Tiêu Chiến đang đứng cất giọng.

"Mấy người kia.....Nhìn cái gì.....Cúi mặt hết xuống cho tôi....Che mắt lại!!!"

"Dạ....Vương tổng!!!"

Nói rồi hắn bế người đi thẳng. Những thuộc hạ kia đã sửng sốt nghe hắn nói vậy thì hoàn toàn á khẩu mà nhìn nhau...................

Những hôm hắn dẫn Tiêu Chiến ra ngoài đi mua sắm, hắn mang cả dàn vệ sĩ đi theo, ai nấy đều hùng hùng hổ hổ thấy đến là sợ. Hắn còn ngụy trang cho Tiêu Chiến vô cùng kỹ lưỡng. Cả người y được hắn bịt kín mít, chỉ chừa hai con mắt. Tiêu Chiến vô cùng ngạc nhiên cất giọng hỏi.

"Sao anh lại phải bịt kín thế này hả Nhất Bác!!"

Hắn nghe vậy chỉ tỉnh bơ đáp lại thế này.

" Tất nhiên rồi....Anh đó....Bây giờ đã có gia đình rồi.....Anh lại đẹp như vậy.....Em bịt kín cho anh như vậy để người khác nhìn vào anh không nảy ra ý định xấu với anh, tán tỉnh anh hoặc hãm hại anh....Có biết không bảo bối!!!"

"Tán tỉnh sao? Hãm hại sao?"

"Tất nhiên rồi.....Anh không biết thế giới ngoài kia đáng sợ thế nào đâu thỏ à!!!"

"Trời đất ơi....Anh đường đường là sát thủ....Ai dám hãm hại anh chứ!!!"

"Ôi trời đất ạ....Tôi thật chết mất với con sư tử này thôi....Chồng ơi là chồng!!!"

.....................................................................................

Kể từ khi có vợ, Vương Nhất Bác lại thích tham gia những khóa học chăm sóc gia đình. Hắn lén lút đăng ký tham gia các khóa nấu ăn, massage....

Có một hôm đang trong giờ nghỉ giải lao, Phó giám đốc ngoại giao đang ngồi nghỉ. Vừa ngồi ông vừa xem điện thoại đến vui vẻ.Vu Bân nhìn thấy vậy tò mò hỏi.

"Giám đốc Lã, ông nhìn gì mà vui vẻ thế???"

"À....bà xã tôi đang tham gia một khóa nấu ăn. Tôi đang xem thử bà ý đang học nấu món gì?"

"Vu Bân tò mò chạy lại xem cùng. Chưa kịp nhìn vào điện thoại thì Phó giám đốc đã kêu lên.

"Giám đốc Vu! Cậu xem ai kia! Có phải là Vương tổng nhà chúng ta không?"

Vu bân nhìn vào màn hình, cậu như không tin vào mắt mình nữa. Trong Video đó rõ ràng là Vương Nhất Bác đang đứng. Cậu nhớ ra rồi, hôm nay hắn tất tả về sớm, hỏi ra thì hắn nói là hắn về nhà với vợ. Té ra hắn lại chạy đến đây học nấu ăn. Vu bân được dịp cười đến đau cả bụng..

Tối hôm đó, không biết hắn học được cái gì mà về tập tành nấu. Một lúc sau thì khói bay đầy nhà, xoong chảo trong bếp cháy tèm lem. Người nhà phải lấy cả bình xịt để dập lửa. Tiêu Chiến và mẹ Vương được phen hồn bay phách tán trước màn thể hiện của hắn. Tối hôm đó, ở trong phòng, Tiêu Chiến lấy thuốc thoa cho hắn, vừa thoa vừa thủ thỉ.

"Nhất Bác! Em định đốt nhà hay sao mà đòi nấu ăn??"

"Em không có....Em chỉ lỡ tay thôi mà!!!"

"Lỡ tay sao??"

"Đúng vậy....Em xin lỗi....Nhất định lần sau em sẽ cẩn thận hơn!!!"

"Còn có lần sau nữa sao.....Anh toát mồ hôi rồi nè!!"

"Anh yên tâm đi...Em không học được gì....Thì ít nhất em cũng luộc rau và luộc trứng được!!!"

Tiêu Chiến nghe đến đó thì lắc đầu ngán ngẩm. Y chẳng biết phải nói gì thêm cả. Y đúng là bó tay với con su tử nhà y rồi....thực sự bó tay.......

Chuyện cuộc sống nhà Vương tổng sau kết hôn nó kì lạ như vậy đó. Mọi người đều ngạc nhiên, rồi há hốc, rồi sửng sốt, có nhiều khi lại ôm bụng cười đến ngặt nghẽo vì cái vị Vương tổng chiều vợ này. Nhưng biết làm sao bây giờ, ai biểu hắn nuông chiều vợ mình đến thế....Chỗ này phải nói là cuồng vợ....quá cuồng vợ đi......Tình yêu làm cho người ta thay đổi đến chóng mặt....thay đổi đến lạ kỳ.....thật là dọa người.....dọa người quá đi thôi...................
..................................................................

Hôm nay Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đến cô nhi viện có việc. Y được thầy giáo Lý báo rằng hôm nay có nhận mấy em nhỏ vào cô nhi viện. Y là muốn đến xem thử tình trạng của các em như thế nào. Vương tổng hôm nay cũng sắp xếp công việc đi cùng với y.
Khi cả hai bước vào cô nhi viện thì thấy Thầy Lý đang ngồi cùng với 5 em nhỏ. Các em tuy còn rất nhỏ, khoảng 2,3 tuổi nhưng cũng rất cuốn người. Duy chỉ có một em là ngồi một góc và cúi mặt. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngạc nhiên hỏi thầy Lý thì được biết bố mẹ em bị tai nạn mất cách đây không lâu, nhà bà con ở quê quá khó khăn nên không thể nuôi em. Thành thử họ phải đưa em vào đây.
Tiêu Chiến nghe được thì vô cùng cảm động. Y bước đến ngồi xuống trước mặt em, nâng cằm em lên. Khoảnh khắc y nhìn thấy mặt em, y ngạc nhiên vô cùng. Em nhỏ này có khuôn mặt vô cùng giống y nhưng cái má sữa thì giống Nhất Bác như tạc. Nhất Bác cũng nhìn thấy điều đó, hắn ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến cất giọng.
" Sao bé có thể giống anh và em đến như vậy nhỉ? Thật đáng ngạc nhiên!!! "
Tiêu Chiến đưa tay xòe ra trước mặt em nhỏ. Nó thấy Tiêu Chiến liền sà vào lòng khóc nức nở.
"Mẹ! Mẹ ơi!!! "
Tiêu Chiến vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng rất cảm động mà bế em Lên, cất giọng nhẹ nhàng.
" Con Ngoan! Từ nay con sẽ ở với papa nhé!, chịu không??? "
Bé không nói mà chỉ gật đầu và nín khóc, bé ôm lấy cổ Tiêu Chiến thật chặt không buông.
Tiêu Chiến đến bên Nhất Bác cất giọng.
" Nhất Bác! Chúng ta nhận nuôi đứa trẻ này nhé? "
Nhất Bác nở nụ cười dịu dàng mà cất giọng: Nhất định rồi.... Sẽ theo ý anh"
" Vậy đặt tên con là tỏa nhi nhé"
" Được.... Tỏa nhi.... Cái tên rất hay.... "
Nói rồi Nhất Bác xòe tay về phía Tỏa Nhi mà cất giọng nhẹ nhàng.
" Tỏa nhi.... Chào Con.... Để cha bế con nhé? "
Tỏa Nhi nhìn Nhất Bác thì vô cùng thích thú. Nó vươn người bu lấy cổ Nhất Bác mà bám vào. Tiêu Chiến thấy vậy thì vô cùng cảm động.
"Đi nào.... Chúng ta về nhà thôi.... Bà nội và mọi người đang chờ chúng ta đó....."
Cả ba người cứ thế vui vẻ mà cất bước rời khỏi. Từ nay căn nhà của họ lại ngập tràn tiếng cười của một thiên thần nhỏ.... Mang tên Tỏa Nhi!!!

.....................❤❤❤......................

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro