Sự Thật

CHƯƠNG 3 . Sự Thật

[ Kế Tiếp Diễn Biến Chương Trước ]

Trước khi gặp phải giấc mơ này, cô đã liên tục gặp ác mộng. Những đêm dài không dứt, mồ hôi lạnh chảy ướt gối, tỉnh dậy trong tiếng thở dốc và ánh mắt hoảng loạn.

Trong giấc mơ, cô bị đuổi ra khỏi nhà, không lời giải thích, không một cái ôm từ biệt. Cô phải rời đi giữa đêm mưa, biệt tích nhiều năm, không rõ sống chết, không được quay lại, cũng chẳng thể gặp lại bố mẹ. Không ai gọi tên cô, không ai hỏi cô có lạnh hay không.

Bạn thân duy nhất Trần Đô Linh cũng bị kéo vào vũng bùn đó. Trong mơ, Đô Linh không còn là cô gái ngẩng cao đầu nữa. Cô ấy bị gả đi như một món hàng, cho một người đàn ông tàn tật. Hắn không phải kẻ xấu, nhưng cái cách hắn sống, cái ánh mắt bất cần và tự ti ấy khiến cô cảm thấy ghê tởm. Một con người bị số phận vùi dập, rồi lại tự biến mình thành nạn nhân trong mắt người khác.

Đô Linh sống như cái bóng, không còn cười, không còn là chính mình. Vì cô, bạn thân duy nhất của cô, đã phải đánh đổi cả tương lai.

Lúc ấy cô chưa hiểu.

Cô cứ nghĩ đó chỉ là sự phản chiếu của nỗi sợ hãi trong lòng. Nhưng giờ, khi đã đọc hết phần đầu của câu chuyện cẩu huyết này, khi đã thấy từng gương mặt, từng cái tên, từng chi tiết nhỏ nhặt trùng khớp, cô mới nhận ra những giấc mơ kia không hề là ngẫu nhiên.

Chúng là điềm báo.

Là lời cảnh tỉnh muộn màng mà số phận gửi đến cô, trước khi tất cả sụp đổ.

Và giờ, cô đã đoán ra ai là người đứng sau tất cả những chuyện này.

Không phải một, mà là bốn người. Từng kẻ một, đều mang danh chính nghĩa, đều khoác vẻ ngoài hào nhoáng và những lý do cao đẹp. Nhưng sau cùng, chính bọn họ là những kẻ nhấn cô xuống đáy.

Và điều khiến cô phẫn nộ nhất, là trong số đó có những người từng nắm tay cô, từng gọi cô là "chị", từng nhìn thẳng vào mắt cô mà hứa rằng: "Em sẽ không bao giờ để chị một mình."

Giờ thì cô tin rồi.

Khi một câu chuyện được viết bởi bàn tay của kẻ khác, dù cô có sống đàng hoàng thế nào, cuối cùng vẫn sẽ trở thành vai ác trong câu chuyện của người khác.

Nhưng từ giờ trở đi, cô sẽ viết lại. Không cho ai khác cầm bút nữa.

Và cô cũng đã đoán ra ai là người giật dây vụ kết hôn của bạn mình.

Không ai khác ngoài Hạ Vãn Vãn nữ chính thứ nhất, người được cả thế giới này dung túng.

Nếu Lục Minh Trạch thực sự thích cô ta như những gì câu chuyện khẳng định, thì một tên cuồng si như hắn tuyệt đối sẽ không để Trần Đô Linh người từng sỉ nhục nữ chính, bình yên mà sống.

Hắn có quyền, có tiền, có mối quan hệ nếu hắn thật sự muốn, hắn có thể khiến một người biến mất trong im lặng. Hắn có cả một đám bạn bè sẵn sàng ra tay vì hắn. Chỉ cần hắn muốn Trần Đô Linh sống chết ra sao , bị hành hạ đủ kiểu như nào thì kcũng hông thành vấn đề .Đó chỉ là chuyện nhỏ đối với hắn , không đáng để bận tâm .

Nhưng cớ sao phải để cô ấy phải kết hôn với một người đàn ông tàn tật, liệt nửa người, dù có khuôn mặt đẹp và thân hình cao ráo? Cỡ Lục Minh Trạch phải cho cô ấy một một ông chú gần 50 tuổi xấu xí, bụng phệ , đầu trọc lóc, còn có mấy đứa con riêng giành nhau tài sản.

Cô nghĩ rằng Hạ Vãn Vãn làm vậy chỉ vì một lý do đơn giản đến nực cười bởi vì sau khi dọn sạch "rác rưởi" là cô, cô ta lại phát hiện Lục Minh Trạch vẫn chưa buông bỏ được quá khứ.

Vẫn còn lưu luyến một bóng hình khác. Một người không phải cô ta.

Thế là cô ta bắt đầu hành động.

Một đứa con gái sinh ra trong nghèo khổ, suốt ngày nở nụ cười ngoan ngoãn, yếu đuối như thể chẳng làm hại nổi một con kiến lại có thể tàn nhẫn đến thế.

Cô ta không cần phải trực tiếp ra tay. Chỉ cần thì thầm bên tai Lục Minh Trạch vài lời, thả ra vài tin đồn, vài đoạn đối thoại mập mờ là đủ khiến cả nhà họ Lục cảm thấy cần phải cắt đứt cái mầm mống tai họa ấy.

Rồi lợi dụng danh phận của Lục Minh Trạch để gây áp lực lên nhà họ Trần.

Ép họ phải gả con gái đi sớm. Ép họ phải chọn một mối liên hôn thật "ổn định" để không làm mất lòng nhà họ Lục.

Nếu không?

Nhà họ Lục sẽ can thiệp.

Bố mẹ Trần vì lo cho con gái, sợ con bị làm khó, nên bắt đầu tìm đối tượng cho con gái xem mắt, nhưng ai cũng từ chối vì sợ đắc tội với nhà họ Lục.

Và trong lúc hỗn loạn đó, Hạ Vãn Vãn liền bước tới.Cô ta đeo mặt nạ "bạn học cũ tốt bụng", mỉm cười dịu dàng và chân thành, giới thiệu cho gia đình Trần một "đối tượng tiềm năng" một người đàn ông tàn tật, liệt nửa người, nhưng cao ráo, đẹp trai, ăn nói lịch sự.

Nghe đâu gia đình hắn giàu có, lại đang thiếu người chăm sóc.

Bố mẹ Trần nghe cô ta nói vậy liền tỏ rõ thái độ khó chịu. Họ không che giấu nữa thật sự không muốn con gái mình chịu khổ, càng không muốn cô phải gánh thêm cả một gia đình chồng với người đàn ông tàn tật, liệt nửa người. Chuyện hôn nhân, vốn dĩ là chuyện của duyên phận, tại sao phải nhắm mắt gật đầu với một người chỉ vì... "hoàn cảnh phù hợp"?

Họ thẳng thắn từ chối.

"Cảm ơn cô, nhưng con gái chúng tôi không cần phải hy sinh như vậy."

Hạ Vãn Vãn không giận, ngược lại, cười nhẹ như thể đã đoán trước phản ứng ấy. Cô ta chậm rãi nói, giọng đều đều nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng:

"Cháu hiểu mà. Nhưng gia đình bên ấy có học thức, lại hiểu chuyện, không để ý tiểu tiết đâu ạ. Mọi việc chăm sóc đã có người lo, cô chú không cần lo con gái mình sẽ khổ."

Cô ta ngừng một chút, như để lời nói thấm vào. Rồi nét mặt thoáng đổi, giọng nói trở nên lạnh nhạt hơn, sắc bén hơn:

"Chỉ là... nếu không giải quyết sớm, e rằng Lục Minh Trạch sẽ không để yên. Cậu ấy trước kia rất quý Đô Linh, nhưng vì cô ấy từ chối nên giờ... càng khó nói."

Câu nói ấy như một lưỡi dao chém xuống.

Không cần lớn tiếng, chỉ một câu mập mờ cũng đủ khiến người lớn hoảng hốt.

Bố Trần nghe đến đây, khuôn mặt vốn đang căng cứng cũng dần giãn ra, ánh mắt chuyển từ khó chịu sang suy tính. Ông biết Lục Minh Trạch từng theo đuổi con gái mình, nhưng con bé thẳng thừng từ chối, chẳng nể nang gì.

Giờ thì sao? Cậu ta đã có vị hôn phu, nhưng nếu vẫn mang lòng oán trách, thì người gặp nạn đầu tiên sẽ không phải ai khác ngoài nhà họ Trần.

Ông Trần hắng giọng, chậm rãi hỏi:

"Thằng bé đó... giờ còn để tâm đến chuyện cũ như vậy à?"

Hạ Vãn Vãn mỉm cười. Cô ta không trả lời, chỉ cúi đầu lễ phép, nhưng ánh mắt lại sáng lên một cách kỳ lạ.

"Cô chú yên tâm. Cháu chỉ giới thiệu, còn lựa chọn là của gia đình mình."

Nghĩ vậy nhưng ông Trần vẫn thấy lo lắng. Ông sợ nhất là... con gái mình không chịu. Còn vợ ông, ông hiểu quá rõ bà rất thương cô con gái nhỏ này, cưng như trứng mỏng. Bao nhiêu năm qua, từ lúc sinh ra đến bây giờ, con bé chưa từng phải chịu thiếu thốn hay thiệt thòi điều gì. Làm sao có thể để nó bị ép gả vào một gia đình như thế?

Hạ Vãn Vãn nhìn thấy hai người im lặng, đoán rằng lời lẽ vừa rồi chưa đủ lực. Cô ta mím môi, sau đó thẳng thừng nói ra con át chủ bài cuối cùng:

"Lục Minh Trạch là vị hôn phu của cháu. Còn Trần Đô Linh cô ấy là người xen vào tình cảm giữa chúng cháu."

Giọng nói dịu dàng trước đó bỗng chuyển sang lạnh lẽo:

"Cháu thật lòng không muốn làm to chuyện, nên mong hai bác khuyên nhủ con gái mình một chút. Nếu không..." cô ta dừng lại, ánh mắt chậm rãi lướt qua cả hai vợ chồng "cháu cũng không ngại ra tay với người mà hai bác thương yêu nhất."

"Con gái yêu quý của hai bác."

Bà Trần lập tức bùng nổ. Bà bật dậy, suýt nữa thì xông thẳng vào cô gái trơ trẽn kia. Gương mặt bà đỏ bừng vì giận, bàn tay run lên vì tức:

"Cô---! Cái con---!"

Nhưng ông Trần đã nhanh tay nắm lấy cổ tay bà, ra hiệu bằng một cái lắc đầu nhẹ: Bình tĩnh.

Không phải ông sợ, mà ông hiểu: cô gái này không đến để thuyết phục, mà là đến để đe dọa. Cái vẻ ngoài nhã nhặn kia chỉ là cái vỏ. Trong mắt ông, đây là một con rắn độc biết cười, biết nói chuyện lễ phép, nhưng sẵn sàng cắn bất cứ lúc nào.

Ông hít một hơi, ánh mắt nặng nề nhìn Hạ Vãn Vãn. Sau vài giây im lặng, ông gật đầu.

"Được. Nếu đó là điều cô muốn... tôi sẽ nói chuyện với con bé."

Bà Trần quay phắt sang nhìn chồng, ngỡ ngàng đến nỗi suýt bật khóc. Bà không tin được ông ấy, người luôn đặt con gái lên hàng đầu, vậy mà lại chịu cúi đầu trước loại người như thế này?

Bà định nói gì đó, nhưng rồi im bặt. Bà hiểu, nếu ông đã gật đầu, nghĩa là ông đã suy nghĩ rất kỹ. Dù đau lòng đến mấy, ông vẫn sẽ chọn cách đảm bảo sự an toàn cho gia đình.

Hạ Vãn Vãn vừa nghe được câu trả lời mình cần liền nở một nụ cười nhẹ, lấy trong túi ra một tấm danh thiếp được in chìm vàng, đặt xuống bàn gỗ.

"Đây là thông tin liên lạc của bên nhà trai. Nếu hai bác có gì thắc mắc, có thể liên hệ trực tiếp."

Cô ta khẽ cúi đầu, giọng dịu dàng lại vang lên, tựa như chưa từng buông lời uy hiếp nào:

"Cháu thật sự cảm ơn bác trai vì đã thấu tình đạt lý. Mong là chuyện hôn sự lần này sẽ thuận lợi."

Nói rồi, cô ta bước đi, dáng vẻ ung dung, như thể vừa hoàn thành một cuộc đàm phán làm ăn nhẹ nhàng. Nhưng trong mắt bà Trần, đó chẳng khác gì cảnh một con cáo vừa rời khỏi chuồng gà.

Cánh cửa khép lại. Bầu không khí trong phòng như đặc quánh lại.

Bà Trần lập tức quay sang chồng, cau có, giọng đầy phẫn nộ:

"Ông nói cho tôi biết, tại sao lại đồng ý cái mối hôn sự quái gở này? Con gái mình còn chưa biết gì hết đấy!"

Ông Trần vẫn giữ vẻ trầm lặng, nhìn tấm danh thiếp một hồi rồi mới đáp:

"Tôi sẽ cho người đi điều tra về nhà này. Kỹ lưỡng từng chi tiết. Nếu có điểm nào không ổn... tôi nhất định sẽ từ chối."

Ông nhìn vợ, giọng chậm rãi nhưng rất kiên định:

"Cho dù có phải đối đầu với nhà họ Lục, tôi cũng không để con gái mình rơi vào cảnh bất hạnh."

Bà Trần thoáng sững người, trong mắt dần dịu lại. Bà biết, chồng bà là người điềm tĩnh nhưng đã quyết gì thì sẽ làm bằng được. Nếu ông đã nói vậy, nghĩa là ông đang âm thầm chuẩn bị cho mọi khả năng.

Bà gật đầu, khẽ thở dài:

"Tôi biết ông lo... tôi cũng vậy. Tôi chỉ sợ con bé bị người ta trả thù. Chi bằng... để tôi đi tìm người khác, ổn hơn. Dù sao cũng phải là người lành lặn, đàng hoàng."

Bà bắt đầu lẩm bẩm tính toán, trong đầu lướt qua vài gương mặt con trai nhà quen biết. Lúc này bà chỉ nghĩ đến chuyện phải nhanh chóng tìm lối thoát cho con gái mình.

Nhưng bà không để ý rằng, ông Trần đang im lặng. Sắc mặt ông nghiêm túc đến nỗi cả người căng lên. Không phải vì giận, mà là vì đang tính đường lui.

Lục Minh Trạch... đứa nhỏ này tôi từng rất quý. Nhưng nếu dám động đến con bé Linh, thì đừng trách tôi không khách khí.

So về tài sản, nhà họ Trần không bằng nhà họ Lục, nhưng về quan hệ xã hội và nền tảng ngành nghề, ông Trần chưa chắc đã yếu thế. Chỉ có điều... cuộc chiến này không hề đơn giản. Tỷ lệ thắng? Nhiều lắm cũng chỉ 30 – 50%. Nhưng ông là người làm kinh doanh, ngay cả xác suất nhỏ nhất cũng phải đánh cược, nếu đó là vì con gái mình

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro