#9. Tuần thứ chín (update: 2/6/2019)
Đề đến từ psychology6521: review Moskva
Từ khi mở cái topic này đến giờ, người ta toàn đặt yêu cầu, đây xem như là đơn hàng đầu tiên :33.
Trong bài review này, cho phép em xưng "tôi" và gọi chị là Seal nha. Bài review sẽ nghiêng về phần cảm nhận, mong rằng nó vẫn giúp được chút gì đó cho chị.
__
Từ khi bắt đầu làm reviewer đến nay, mặc dù nói là không chuyên review fanfiction nhưng trong tổng số các bài review tôi làm tại Team Cactus - Team duy nhất tôi tham gia, thì review fanfiction chiếm tới hơn nửa. Tôi không phải là fan K-pop, vậy nên biết rất ít nhóm nhạc. Chỉ khi mấy nhóm nhạc đó nổi tiếng đến mức tin tức về họ cứ lượn lờ trước mắt tôi mỗi khi lướt fb hay youtube này kia, thì tôi mới biết đến sự tồn tại của họ. Một số ít nhóm nhạc mà tôi biết hết tên các thành viên là BTS và BlackPink :v
Tôi là một kẻ rất hay quên, tên nhân vật bằng tiếng Trung thì miễn cưỡng tôi còn có thể nhớ được để viết review. Nhưng nếu tên nhân vật là tiếng Hàn hay tiếng Nhật, vậy thì thôi xong, có đọc bao nhiêu lần vẫn chẳng thể nhớ đúng. Mà fanfiction thì toàn là viết về các nhóm nhạc K-pop, vậy nên mỗi khi review fanfiction mà nhắc đến tên nhân vật, tôi sẽ phải lục lại truyện để đọc, nhẩm từng chữ cái trong tên họ, thậm chí nếu tên quá khó nhớ thì tôi còn phải cap màn hình sau đó đưa lên bài review để sao chép cho đúng tên nhân vật. Não cá vàng thật đúng là không có gì tốt đẹp cả.
Chủ quan mà nói thì tôi không thích fanfiction lắm. Bởi vì fans yêu viết có rất nhiều, mỗi người trong số họ sẽ có những cách viết khác nhau, cốt truyện khác nhau, thậm chí tính cách nhân vật cũng được sáng tạo theo những cách hoàn toàn không giống nhau - dù nhân vật họ dựa vào để viết chỉ có một. Sau khi nhận ra sự thật này, tôi bắt đầu không quan tâm đến "tên" của nhân vật nữa, mà chỉ quan tâm cách họ "sống" ra sao trong truyện.
Cũng như vậy, tôi xem "Moskva" như một tác phẩm bình thường mà không phải một fanfiction. Bởi vì thực tế ngoài Min Yoongi và Kim Seokjin ra, những nhân vật còn lại tôi đều không biết.
Điểm đầu tiên mà tôi chú ý ở tác phẩm, đó là nó được viết dưới dạng kể, trước tiên là ngôi thứ nhất và sau này đổi thành ngôi thứ ba. Nhưng dù là dưới ngôi kể nào, tác phẩm vẫn thiếu một chút mượt mà bởi Seal chưa lồng ghép được cảm xúc vào trong truyện. Cảm xúc mà tôi nói ở đây bao hàm hai loại: của nhân vật và của độc giả. Hai loại cảm xúc này có một mối tương quan theo kiểu "chỉ khi cái này được lấp đầy thì mới thõa mãn cái kia." Bởi vậy, khi cảm xúc của nhân vật chỉ được miêu tả một cách sơ sài bằng đôi ba câu khái quát, ví dụ như "Cả ngày tôi bồn chồn, lo lắng. Không thể làm được việc gì.", nhưng lại không bộc lộ sự lo lắng đó bằng cách miêu tả trạng thái, biểu cảm của nhân vật, thì không tài nào độc giả biết nhân vật đó đang bồn chồn ra sao được; cũng chính bởi vì sự thiếu chi tiết trong cách miêu tả này, mà mọi cảm xúc của nhân vật đều không thể đến được với độc giả. Từ đó dẫn đến mối tương quan kia trở nên lỏng lẻo tưởng chừng sắp đứt đoạn, và bởi thế mà độc giả không tìm được tiếng nói chung với nhân vật đang sống trong tác phẩm.
Có hệ quả thì tất phải có nguyên nhân, tôi chủ quan cho rằng sự sơ sài trong cách miêu tả của Seal là bởi vì mạch truyện đã đi quá nhanh. Chị khống chế cốt truyện bằng hai chương, và không thể viết nhiều hơn nếu như không muốn tác phẩm càng phát triển càng dài. Và thế là chị chỉ viết những ý chính, ý cần thiết một cách máy móc và quên mất cần cho tác phẩm một luồng sức sống. Nhưng như vậy không có nghĩa là tác phẩm không có tình tiết dư thừa. Seal đã lồng ghép một mối tình khác vào "Moskva" trong khi nó thực sự không mấy liên quan đến mọi diễn biến phía trước và cả đằng sau. Có lẽ chị muốn đưa một cái nhìn tổng quan hơn vào tác phẩm - tức là nghĩ đến mọi tình huống có thể xảy đến trong tiến trình phát triển của truyện một cách tự nhiên. Nhưng vẫn là câu nói đó, sự tổng quan của Seal lúc này vẫn thiếu chi tiết một chút. Tôi nghĩ, Seal đem sự tồn tại của mối tình này vào tác phẩm, thì sẽ không công bằng nếu chị chia cho nó không đủ đất diễn.
Để cải thiện điều này, thực ra Seal chỉ cần nói một chút về cách Yoongi và Yuna gặp gỡ, quen biết, yêu nhau và dần thuộc về nhau. Đã yêu Yuna đến mức nào, mà Yoongi lại có thể bất chấp tất cả mà đến kí túc xá để gặp cô? Và khi đã bị "ông bố" phát hiện, liệu hai người có ý định công khai, hay vẫn còn những âu lo vây quanh nếu mối quan hệ này được phơi bày ra ánh sáng? Và sau khi nhận được sự cho phép của ông bố ấy, tại sao họ không chúc ông một năm mới an lành thay cho lời cảm ơn nhỉ?
Trong những phương pháp mà tác giả có thể dùng để thể hiện tính cách của nhân vật, thì có hai điều tôi nghĩ là dễ dùng nhưng cũng quan trọng nhất là: nội tâm nhân vật và lời thoại. Thế giới nội tâm chính là nơi con người trung thực nhất, bởi mọi suy nghĩ nguyên thủy và chân thực nhất của họ sẽ được bộc lộ không chút dấu giếm. Đối với lời thoại, tôi cho rằng nó có hai mặt, một là nói ra cách nghĩ đơn giản nhất của bản thân, và còn lại là lời nói đã qua chọn lọc kĩ càng. Những người thẳng thắn thường sử dụng cách thứ nhất, tất nhiên không ngoại trừ trường hợp ngoại lệ, nhưng bằng một cách nào đó, tác giả không cần phải miêu tả nội tâm nhân vật mà vẫn có thể thông qua lời nói để phản ánh chân thực nhất suy nghĩ của người đó. Ngược lại đối với những người cẩn trọng lời nói, thế giới nội tâm chưa chắc đã đồng nhất với lời nói của họ. Từ đó, tôi cho rằng tính cách nhân vật chỉ có thể được bộc lộ khi tồn tại một trong hai thứ là nội tâm - lời thoại hoặc cả hai cùng song song tồn tại.
Tuy vậy, với "Moskva", tôi không đọc được nội tâm nhân vật, nếu có, cũng chỉ một ít. Còn với lời thoại, thật tiếc khi phải nói rằng nó hoàn toàn không biểu lộ được gì. Lời thoại của nhân vật quá chung chung, không bao hàm được đặc điểm tính cách của họ. Có lẽ, bởi vì Seal không thể phân thân. Tôi từng đọc được một câu nói như thế này: "Viết văn là một dạng tâm thần phân liệt được xã hội chấp nhận.", nhưng khi người viết không thể coi mình thành một người tâm thần phân liệt để có được suy nghĩ toàn diện của mỗi nhân vật, thì tác phẩm của họ sẽ sẽ bị một màu, chung chung. Chính bởi vậy, tác phẩm của Seal trở nên một màu, vì chị không thể tưởng tượng mình là nhân vật này, với tính cách và phương thức biểu đạt riêng. Sau đó lại đặt mình vào nhân vật khác, với một cách nhìn nhận hoàn toàn mới. Đây là vấn đề của bản thân Seal, nên tôi cũng không biết nên giúp chị thế nào.
Lại tiếp tục quay lại với vấn đề miêu tả, nhưng ở một khía cạnh khác, tả cảnh và tâm trạng. Lấy một dẫn chứng cụ thể, khi Sojung đặt chân đến Moskva - nơi mà trước kia cô nghĩ mình sẽ đến vơi tư cách du học sinh tâm lý mà không thể, thì bây giờ đến đây với một mục đích khác, tâm trạng cô ra sao? Moskva, vì sao bất kể là trước kia hay bây giờ, điểm mà cô muốn đến vẫn là nơi này? Sojung biết đến Moskva từ đâu, từ lúc nào, nơi đây có điều gì thu hút cô? Vì sao nó lại là "giấc mơ" của cả Sojung và Seokjin? Có rất nhiều câu hỏi mà Seal chưa trả lời, chỉ để mọi thứ diễn ra như một chiếc máy lập trình, mặc định mọi thứ vốn đã như thế mà không nêu rõ lí do. Nó khiến tiêu đề "Moskva" bị nhạt nhòa, chưa bật lên làm điểm nhấn cho toàn bộ tác phẩm. Thậm chí nó còn khiến tôi có cảm tưởng thay Moskva bằng một địa danh khác, và không biến đổi thêm bất cứ thứ gì trong truyện, thì mọi việc vẫn cứ diễn ra bình thường mà không gặp bất cứ vướng mắc nào. Vậy Moskva đang đóng vai trò gì? Hay chỉ đơn giản là một điểm đến lý tưởng mà Sojung và Seokjin tin rằng không một ai nhận ra mình là ngôi sao?
Vẻn vẹn mấy trăm chữ, cuộc gặp gỡ sau ngần ấy thời gian đợi chờ và được lên lịch từ rất lâu, được sự đồng thuận và kiên định của cả đôi bên, lại chỉ đổi lấy một cái ôm và nụ hôn nhẹ rơi trên vầng trán. Có lẽ đó là niềm hạnh phúc giản dị nhưng to lớn khi họ không cần quan tâm cái nhìn của người khác mà trong mắt, trong tim chỉ có đối phương. Nhưng Seal có nghĩ bấy nhiêu vẫn là chưa đủ?
Tôi nói chưa đủ ở đây không phải là nhắc đến nụ hôn "chuồn chuồn lướt nước" của họ, mà đang nói đến nhân vật. Vâng, chính xác là nhân vật - linh hồn của tác phẩm. Với cương vị là nam chính, đất diễn của Seokjin thực sự là ít đến thảm thương. Thậm chí trong toàn bộ tác phẩm, anh chỉ có duy nhất một lời thoại, mà nó còn không được gọi là lời thoại đúng nghĩa khi chỉ gọi đúng một cái tên: "Sojung!". Thế là xong, cắt, anh đã hết thoại. Bên cạnh đó, tôi đếm từ lúc xuất hiện đến khi truyện hạ màn, Seokjin chỉ có một vài hành động: gọi tên Sojung, đi về phía cô giữa đám đông, bỏ vali và dang tay ôm cô, cuối cùng đặt lên trán cô một nụ hôn. Nam chính xuất hiện một cách chớp nhoáng như thế, bảo độc giả làm sao mà bắt được "sóng" của anh bây giờ?
Chính bởi đất diễn bị cắt xén không thương tiếc, mà "mờ nhạt" đã trở thành từ mà tôi dùng để miêu tả Seokjin, tôi không cảm nhận được bất cứ thứ gì từ anh, kể cả tình yêu anh trao cho Sojung ra sao tôi còn không biết. Còn với nữ chính Sojung, quan điểm của tôi vẫn vậy, còn chi tiết hơn về cô thì tôi có nói qua phần nhắc đến Moskva rồi đấy.
Cái kết mở không khiến tôi cảm thấy hài lòng nhưng cũng không quá thất vọng. Ít nhất là hai nhân vật chính đã được ở bên nhau, dù rằng họ sẽ nhanh chóng phải trở về với mọi bộn bề lịch trình mà công ty sắp xếp. Có lẽ, sau này họ sẽ công khai mối quan hệ yêu đương. Có lẽ, họ sẽ giấu kín bí mật này cho đến khi bị phóng viên phanh phui. Có lẽ, một khi tình phai nhạt thì họ sẽ chia tay trong im lặng. Mọi trường hợp đều có thể xảy ra, nhưng cũng chỉ có thể là suy đoán không một căn cứ, vì cái kết đã ở ngay trước mắt, nên mọi thứ về sau chỉ được gói gọn bằng hai chữ "có lẽ".
Với tôi thì "Moskva" không phải là một tác phẩm để lại nhiều ấn tượng. Nhưng ít nhất thì tác phẩm đã cho tôi thấy góc khuất của những người mang danh "nghệ sĩ", khi họ trở thành người của công chúng, mất đi tự do, luôn bị theo sát, ít khi có khoảng thời gian riêng tư. Yêu đương một khi không nắm chắc sẽ không công khai, vì họ không thể lường trước mọi mũi nhọn đâm về phía mình khi bí mật được bật mí.
Tổng kết lại, tôi nghĩ Seal có một giọng văn ổn định, nhưng chưa thực sự chắc tay. Chị còn hơi thiếu sót ở cách miêu tả nhân vật và thể hiện tính cách của họ, đất diễn phân chia chưa đều, chỗ dư chỗ thiếu. Đáng thương nhất là anh chàng Seokjin xuất hiện chớp nhoáng và thiếu đất diễn. Chúc Seal sau này có thể cải thiện được những nhược điểm trên và có những tác phẩm thành công hơn nữa.
P/s: em biết chị đang buồn nhưng vẫn mạnh tay, hi vọng bài review không làm chị buồn thêm :((
Đây là lần đầu tiên tôi review theo kiểu này, thấy có vẻ khá hợp, sau này áp dụng cách này xem sao.
2/6/2019
Truy Quang
(@Dongvotam)
Đề review tiếp theo: Review cách review của Tonic
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro