Chương 7: Kẹo bông gòn và chị Moka
Sáng thứ Bảy. Trời mát, nắng nhẹ. Moka thức sớm, nhưng chưa kịp rời giường đã thấy một cục gì đó mềm mềm, thơm thơm như sữa dâu đang nằm gọn trong tay mình.
“Iroha… dậy thôi cục kẹo nhỏ.” – cô khẽ gọi.
Bé con cựa người, dụi mắt, giọng ngái ngủ: “Chị Moka ơi… hôm nay chị ở nhà với em không?”
Moka bật cười, xoa đầu bé: “Ừ, hôm nay chị dẫn bé đi chơi. Em muốn đi đâu nè?”
Nghe xong, Iroha bật dậy như con mèo con vừa được cho cá. “Đi công viên! Đi ăn kẹo bông! Đi ngồi xích đu! Em muốn hết luôn!”
“Rồi rồi, công chúa nhỏ của chị. Mặc đồ trước nhen.”
Iroha lon ton chọn váy có hình thỏ hồng, rồi ngồi ngoan để Moka cột tóc. Tay bé vòng qua cổ chị, nũng nịu: “Chị Moka là đẹp nhất… cột tóc em cũng đẹp luôn…”
Moka cười, hôn nhẹ lên trán bé. “Em thơm như sữa kẹo. Ai đi gần chắc cũng thèm ăn mất.”
---
Hai chị em tay trong tay bước ra khỏi nhà, Iroha cứ nhún nhảy như chiếc kẹo dẻo nhiều màu. Ra công viên, mắt bé sáng rỡ như hai viên kẹo ngậm.
“Chị Moka ơi! Kia là kẹo bông á!”
Moka mua một cây kẹo bông gòn to bằng cái mặt bé, đưa cho Iroha. Bé cắn một miếng, rồi nghiêng đầu nhìn Moka: “Chị ăn không? Ngon lắm á…”
“Cho chị một miếng thôi nha.”
Iroha xé một mẩu nhỏ tí xíu, đưa tận miệng chị, còn dặn: “Ăn nhẹ thôi, không dính răng chị đó.”
Sau đó bé chạy nhảy, chơi cầu trượt, rồi ngồi xích đu. Nhưng dù đi đâu, tay bé vẫn bám tay Moka, như sợ lạc.
“Chị Moka… mai mình đi nữa nha…”
“Ừ, miễn là bé ngoan, chị dẫn đi suốt luôn.”
“Chị Moka là chị gái lớn nhất của em… em thích chị nhiều nhiều…”
Moka cúi xuống, nhìn đôi mắt tròn long lanh ấy, lòng chợt mềm nhũn.
“Chị cũng thích bé nhất trên đời.”
Iroha nghiêng đầu, mùi kẹo bông vẫn vương trên tóc bé. Gió nhẹ thổi qua, mang theo cả mùi thơm sữa dịu ngọt khiến Moka chỉ muốn ôm mãi bé trong lòng, cưng chiều như bảo bối nhỏ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro